Tiểu Kiều Của Anh Chồng Sĩ Quan, Năng Lực Siêu Cường
Đưa Sinh Thần B...
2024-11-06 00:39:20
Trong lúc mẹ Hứa nhờ Tiền Văn Phương tiếp chuyện, bà ấy kéo cô vào trong phòng hỏi: “Con gái, lúc trước mẹ muốn giữ con lại thêm mấy ngày.
Nhưng chị họ con xảy ra chuyện lớn như vậy, trong lòng mẹ rất sợ. Tên nhóc nhà họ Tiêu đã bị chúng ta điều tra nhiều mặt, con có ý kiến gì không?
Nếu không ý kiến thì mẹ cho bát tự nhé?”
Tuy bà ấy cũng cảm thấy hơi nhanh nhưng như vậy vẫn khá tốt.
Khi cô còn nhỏ, bà ấy và chị đã nói sẽ định hôn ước cho hai đứa nhỏ. Nhưng lúc còn nhỏ hai đứa không hợp nhau nên bà ấy với chị gái đã từ bỏ.
Bây giờ thấy hai đứa nhỏ không tồi, bà cũng càng lúc càng hài lòng.
Hứa Nặc Nặc nghĩ tới chuyện hôm qua. Cô cũng sợ phải ở trong nhà quá lâu. Mẹ Hứa thông minh như vậy, nếu phát hiện cô và nguyên chủ có chút khác biệt thì sẽ nảy sinh hoài nghi.
Cô nghĩ, gả cho Tiêu Vân Đình sau đó anh nhập ngũ cũng tốt.
Hứa Nặc Nặc định sáu tháng cuối năm sẽ thi lại đại học. Hẳn là cô có thể đậu vào trường đại học y khoa. Gả cho Tiêu Vân Đình thì cũng không ảnh hưởng tới việc cô thi đại học, phát triển chính mình.
Nghĩ tới đây, Hứa Nặc Nặc gật đầu: “Mẹ, mẹ cho đi.”
Mẹ Hứa cho rằng Hứa Nặc Nặc còn đang phân vân.
Dù sao thì con nhóc này cũng đã thích thanh niên trí thức Lý lâu như vậy, còn từng chết vì nó một lần.
Không ngờ cô lại nghĩ thông suốt nhanh như vậy, nguyện ý gả cho Tiêu Vân Đình.
Trong lòng có chút vui mừng, rồi lại hơi trống rỗng.
Tuy ngoài miệng mẹ Hứa không nói gì nhưng trong mắt tràn ngập cảm giác không nỡ và thương xót cô.
“Nặc Nặc, bảo bối cục cưng của mẹ...”
Hứa Nặc Nặc nhẹ nhàng ôm lấy mẹ Hứa, nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ đừng khóc, sau này chúng con phát triển ở thị trấn tốt thì sẽ đón mẹ và anh cả lên.
Mẹ xem chỗ anh hai kìa, sau này anh hai kết hôn còn phải làm phiền mẹ nhiều.”
Nghĩ như vậy.
Hình như là.
Gả con gái ra ngoài thì vẫn là con gái bà ấy. Cô muốn về nhà mẹ đẻ đều có thể về.
Ngẫm lại mẹ Hứa cũng không còn buồn như vậy nữa.
Mà trong lòng Hứa Nặc Nặc thầm đưa ra một quyết định. Nếu có thể cô sẽ kiếm ít tiền, mua mấy căn nhà ở trên thị trấn, dù sao thì giá nhà bây giờ cũng rất rẻ.
Cô mua mấy căn để lưu trữ chờ tài sản tăng, còn có thể đón ba mẹ hai bên lên ở.
Nghĩ tới đây, khắp người cô tràn ngập động lực!
Kiếp trước cô phấn đấu chỉ vì lòng nhiệt huyết.
Nhưng chị họ con xảy ra chuyện lớn như vậy, trong lòng mẹ rất sợ. Tên nhóc nhà họ Tiêu đã bị chúng ta điều tra nhiều mặt, con có ý kiến gì không?
Nếu không ý kiến thì mẹ cho bát tự nhé?”
Tuy bà ấy cũng cảm thấy hơi nhanh nhưng như vậy vẫn khá tốt.
Khi cô còn nhỏ, bà ấy và chị đã nói sẽ định hôn ước cho hai đứa nhỏ. Nhưng lúc còn nhỏ hai đứa không hợp nhau nên bà ấy với chị gái đã từ bỏ.
Bây giờ thấy hai đứa nhỏ không tồi, bà cũng càng lúc càng hài lòng.
Hứa Nặc Nặc nghĩ tới chuyện hôm qua. Cô cũng sợ phải ở trong nhà quá lâu. Mẹ Hứa thông minh như vậy, nếu phát hiện cô và nguyên chủ có chút khác biệt thì sẽ nảy sinh hoài nghi.
Cô nghĩ, gả cho Tiêu Vân Đình sau đó anh nhập ngũ cũng tốt.
Hứa Nặc Nặc định sáu tháng cuối năm sẽ thi lại đại học. Hẳn là cô có thể đậu vào trường đại học y khoa. Gả cho Tiêu Vân Đình thì cũng không ảnh hưởng tới việc cô thi đại học, phát triển chính mình.
Nghĩ tới đây, Hứa Nặc Nặc gật đầu: “Mẹ, mẹ cho đi.”
Mẹ Hứa cho rằng Hứa Nặc Nặc còn đang phân vân.
Dù sao thì con nhóc này cũng đã thích thanh niên trí thức Lý lâu như vậy, còn từng chết vì nó một lần.
Không ngờ cô lại nghĩ thông suốt nhanh như vậy, nguyện ý gả cho Tiêu Vân Đình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng có chút vui mừng, rồi lại hơi trống rỗng.
Tuy ngoài miệng mẹ Hứa không nói gì nhưng trong mắt tràn ngập cảm giác không nỡ và thương xót cô.
“Nặc Nặc, bảo bối cục cưng của mẹ...”
Hứa Nặc Nặc nhẹ nhàng ôm lấy mẹ Hứa, nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ đừng khóc, sau này chúng con phát triển ở thị trấn tốt thì sẽ đón mẹ và anh cả lên.
Mẹ xem chỗ anh hai kìa, sau này anh hai kết hôn còn phải làm phiền mẹ nhiều.”
Nghĩ như vậy.
Hình như là.
Gả con gái ra ngoài thì vẫn là con gái bà ấy. Cô muốn về nhà mẹ đẻ đều có thể về.
Ngẫm lại mẹ Hứa cũng không còn buồn như vậy nữa.
Mà trong lòng Hứa Nặc Nặc thầm đưa ra một quyết định. Nếu có thể cô sẽ kiếm ít tiền, mua mấy căn nhà ở trên thị trấn, dù sao thì giá nhà bây giờ cũng rất rẻ.
Cô mua mấy căn để lưu trữ chờ tài sản tăng, còn có thể đón ba mẹ hai bên lên ở.
Nghĩ tới đây, khắp người cô tràn ngập động lực!
Kiếp trước cô phấn đấu chỉ vì lòng nhiệt huyết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro