Tiểu Kiều Của Anh Chồng Sĩ Quan, Năng Lực Siêu Cường
Xúi Giục Cô Nhả...
2024-11-06 00:39:20
“Nặc Nặc, dì thương em như vậy, em tuyệt thực kháng nghị đi. Bọn họ sợ em xảy ra chuyện, nhất định sẽ không ép em nữa đâu.”
“Nặc Nặc, thanh niên trí thức Lý kia làm việc ở Hợp tác xã cung ứng và mua bán. Có công việc đó, sau này em còn lo cái ăn cái mặc à? Em phải giữ chặt anh ta, anh ta mới xứng đôi với em.”
Chỉ dăm ba câu của Hứa Thiên Thiên đã hoàn toàn mê hoặc nguyên chủ.
Hứa Nặc nghĩ cái chết của nguyên chủ, Hứa Thiên Thiên phải chịu trách nhiệm rất lớn.
Cô cầm lấy dưa hấu trên bàn cắn một miếng. Dưa hấu ngọt mát, ăn thật ngon.
Hứa Thiên Thiên vươn tay muốn lấy, lại bị Hứa Nặc giật cái chén lại: “Chị Thiên, chị sẽ không giành dưa hấu với một người bệnh đó chứ.”
Hứa Thiên Thiên gượng cười: “Nặc Nặc, chị... sao có thể chứ. Chị nghe chị dâu nói bây giờ em đã khá hơn nhiều rồi.”
Hứa Nặc không nói gì, tập trung ăn dưa hấu.
Tuy tình hình mấy năm nay đã tốt hơn rất nhiều, nhà nào cũng có cơm ăn no nhưng trái cây thì vẫn là thứ đồ quý giá! Điều kiện nhà lớn Hứa gia tốt hơn điều kiện nhà thứ hai nhiều.
Anh cả Hứa Nặc, Hứa Tòng Dương là một thư ký nhỏ trong xã, tiền lương mỗi tháng hơn mười đồng, cuộc sống cực kì thoải mái.
Anh hai Hứa Nặc, Hứa Tòng Võ nhập ngũ, nghe nói là đại đội trưởng, giờ vẫn chưa kết hôn nên toàn bộ tiền trợ cấp đều gửi về nhà.
Anh ba của Hứa Nặc, Hứa Tòng Đức làm việc ở xưởng sắt thép trên thị trấn. Vì anh ấy giỏi giang, còn trẻ đã lên làm tổ trưởng, tiền lương mỗi tháng 5-60 đồng, giờ chưa có người yêu nên cũng gửi tiền về nhà.
Vậy nên cuộc sống của nhà họ Hứa có thể coi là tốt nhất.
Hơn nữa ba Hứa còn là đại đội trưởng, cũng coi như công chức nên mỗi tháng đều có trợ cấp.
Nhà họ Hứa hai thì sao?
Đều là người nông dân làm ruộng, cùng lắm chỉ có cơm ăn no, chứ đừng mơ tưởng tới trái cây gì đó.
Hứa Thiên Thiên nhìn dưa hấu đỏ tươi ngon miệng, rất thèm nhưng Hứa Nặc Nặc không cho ăn lấy một miếng, cô ta giận tới mức siết chặt tay.
Có lẽ là quá tức giận, móng tay đâm sâu vào trong thịt rất đau nhưng cô ta lại không thể phát tác ra được.
Vô số lần cô ta cảm thấy trời cao bất công với cô ta. Vì sao cô ta không phải con gái nhà họ Hứa mà lại là con gái nhà họ Hứa hai.
Cô ta cúi đầu nhìn móng tay dính máu, còn có bùn trên khe hở ngón tay, lại nhìn qua đôi bàn tay dài thon thả của Hứa Nặc Nặc, đúng là khác một trời một vực so với cô ta.
“Nặc Nặc, thanh niên trí thức Lý kia làm việc ở Hợp tác xã cung ứng và mua bán. Có công việc đó, sau này em còn lo cái ăn cái mặc à? Em phải giữ chặt anh ta, anh ta mới xứng đôi với em.”
Chỉ dăm ba câu của Hứa Thiên Thiên đã hoàn toàn mê hoặc nguyên chủ.
Hứa Nặc nghĩ cái chết của nguyên chủ, Hứa Thiên Thiên phải chịu trách nhiệm rất lớn.
Cô cầm lấy dưa hấu trên bàn cắn một miếng. Dưa hấu ngọt mát, ăn thật ngon.
Hứa Thiên Thiên vươn tay muốn lấy, lại bị Hứa Nặc giật cái chén lại: “Chị Thiên, chị sẽ không giành dưa hấu với một người bệnh đó chứ.”
Hứa Thiên Thiên gượng cười: “Nặc Nặc, chị... sao có thể chứ. Chị nghe chị dâu nói bây giờ em đã khá hơn nhiều rồi.”
Hứa Nặc không nói gì, tập trung ăn dưa hấu.
Tuy tình hình mấy năm nay đã tốt hơn rất nhiều, nhà nào cũng có cơm ăn no nhưng trái cây thì vẫn là thứ đồ quý giá! Điều kiện nhà lớn Hứa gia tốt hơn điều kiện nhà thứ hai nhiều.
Anh cả Hứa Nặc, Hứa Tòng Dương là một thư ký nhỏ trong xã, tiền lương mỗi tháng hơn mười đồng, cuộc sống cực kì thoải mái.
Anh hai Hứa Nặc, Hứa Tòng Võ nhập ngũ, nghe nói là đại đội trưởng, giờ vẫn chưa kết hôn nên toàn bộ tiền trợ cấp đều gửi về nhà.
Anh ba của Hứa Nặc, Hứa Tòng Đức làm việc ở xưởng sắt thép trên thị trấn. Vì anh ấy giỏi giang, còn trẻ đã lên làm tổ trưởng, tiền lương mỗi tháng 5-60 đồng, giờ chưa có người yêu nên cũng gửi tiền về nhà.
Vậy nên cuộc sống của nhà họ Hứa có thể coi là tốt nhất.
Hơn nữa ba Hứa còn là đại đội trưởng, cũng coi như công chức nên mỗi tháng đều có trợ cấp.
Nhà họ Hứa hai thì sao?
Đều là người nông dân làm ruộng, cùng lắm chỉ có cơm ăn no, chứ đừng mơ tưởng tới trái cây gì đó.
Hứa Thiên Thiên nhìn dưa hấu đỏ tươi ngon miệng, rất thèm nhưng Hứa Nặc Nặc không cho ăn lấy một miếng, cô ta giận tới mức siết chặt tay.
Có lẽ là quá tức giận, móng tay đâm sâu vào trong thịt rất đau nhưng cô ta lại không thể phát tác ra được.
Vô số lần cô ta cảm thấy trời cao bất công với cô ta. Vì sao cô ta không phải con gái nhà họ Hứa mà lại là con gái nhà họ Hứa hai.
Cô ta cúi đầu nhìn móng tay dính máu, còn có bùn trên khe hở ngón tay, lại nhìn qua đôi bàn tay dài thon thả của Hứa Nặc Nặc, đúng là khác một trời một vực so với cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro