Tiểu Kiều Thê Mềm Mại Của Đế Vương

Chương 7

Thập Nhất Nguyên

2024-07-12 04:02:16

Lê Thu đi tới bên cạnh Thẩm Như Nguyệt. Lúc này Thẩm Như Nguyệt đã ngồi dậy trên giường, mái tóc khoác lên vai rồi rủ xuống sau người. Tuy rằng sắc mặt không tốt nhưng cũng không che giấu được dung nhan xinh đẹp thuần khiết của nàng. Trong lòng Lê Thu cảm thấy bản thân còn chẳng bằng một Thẩm Như Nguyệt đang bệnh tật.

Thế nhưng chắc chắn Lê Thu sẽ không lộ ra ý nghĩ như vậy trên mặt, Tiểu Điệp lấy một cái ghế cho nàng ta ngồi xuống, nàng ta dịu dàng nói: “Quận chúa, sau này muội không thể nghịch ngợm như vậy nữa. Muội xem, lén lút xuất cung nguy hiểm cỡ nào chứ! May là có Hoàng Thượng ở bên cạnh nên muội mới không sao, có đúng không?”

Lời nói của Lê Thu đầy vẻ quan tâm, chỉ là khi Thẩm Như Nguyệt nghe thì lại không giống vậy, không biết có phải do nàng nghĩ nhiều hay không mà cảm thấy thực ra Lê Thu không hề quan tâm đến nàng như ngoài mặt thể hiện, thậm chí còn hơi trách móc, trách nàng bởi vì xuất cung mà khiến Hoàng Thượng a huynh bị ám sát.

Thẩm Như Nguyệt im lặng nhưng Lê Thu lại không hề nhận ra lời nói của nàng ta không được ổn cho lắm. Nàng ta giả vờ nói thêm những chuyện khác rồi đột nhiên nàng ta nắm lấy tay Thẩm Như Nguyệt, Thẩm Như Nguyệt khó hiểu giương mắt nhìn người trước mặt, chợt nghe thấy Lê Thu thành khẩn nói: “Quận chúa, có một việc mong Quận chúa nể tình chúng ta quen biết đã lâu, muội nhất định phải đồng ý với ta. Mấy ngày nữa tới sinh thần của ta rồi, ta mong muội có thể tham dự yến tiệc sinh thần của ta.”

“Nhưng mà tỷ cũng biết ta chưa bao giờ thích tham gia những yến hội như vậy!” Thẩm Như Nguyệt khẽ nói. Nàng không thích tham gia những yến hội thế này, chẳng bằng ở trong Ngọc Phù Điện của chính mình còn dễ chịu hơn!

“Ta biết, thế nhưng đây là sinh thần cuối cùng trước khi ta cập kê rồi, những năm trước muội không muốn tham gia thì ta cũng chưa từng ép buộc muội, thế nhưng sau năm nay có thể ta sẽ không bao giờ được đón sinh thần ở trong phủ nữa rồi… Ta chỉ hy vọng Quận chúa có thể nể tình tình nghĩa của chúng ta mà thỏa mãn nguyện vọng nhỏ này của ta.”

Lê Thu nói xong lời cuối cùng thì cổ họng cũng hơi nghẹn ngào, dường như nếu Thẩm Như Nguyệt còn không đồng ý thì chính là nàng không nể tình nghĩa.

Sao Thẩm Như Nguyệt lại không nghe ra ý trong lời nói của Lê Thu chứ. Sau khi cập kê thì nàng ta sẽ nhập cung, vì vậy Lê Thu đang lấy a huynh ra nói rồi. Nếu nàng không tham gia tiệc sinh thần của nàng ta thì chính là không nể mặt mũi của Bùi Cảnh Hiên.

Thẩm Như Nguyệt rầu rĩ đồng ý: “Ta đồng ý với tỷ là được!”

Lê Thu mừng rỡ, song nét mặt vẫn chỉ khẽ mỉm cười: “Quận chúa, ta biết muội chắc chắn sẽ đồng ý với ta!”

Cùng ngày hôm đó, phủ Nội Vụ đưa thiệp mời tới Ngự Thư phòng. Bùi Cảnh Hiên cau mày ném những thứ đó lên bàn, Tiểu Khánh Tử công công hầu hạ ở bên cạnh là một người thông minh, lập tức trách cứ tiểu thái giám dâng thiệp đến: “Cái đầu gỗ này của ngươi có còn cần nữa hay không? Sao vật gì cũng dám đưa đến nơi này của Hoàng Thượng vậy chứ?”

“Hoàng Thượng thứ tội, Hoàng Thượng thứ tội! Là vì phủ Nội Vụ nhận được tin tức Tiểu Quận chúa cũng muốn tham gia yến tiệc sinh thần của Lê Đại cô nương Lâm Vương phủ, vì vậy mới đến đây bẩm báo việc này cho Hoàng Thượng.”

“Ồ?” Bùi Cảnh Hiên nhướn mày, lúc nghe thấy ba chữ ‘Tiểu Quận chúa’ thì vẻ lạnh lẽo trên mặt đã tiêu tan hết, trong lòng còn cảm thấy kỳ lạ, nha đầu này thích tham gia những buổi tiệc tùng như thế từ lúc nào vậy chứ? Sau đó hắn bất đắc dĩ lắc đầu, cười thầm rằng nàng quả thực vẫn đang trong độ tuổi ham chơi!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bùi Cảnh Hiên khoát tay ý bảo tiểu thái giám lui ra. Tiểu thái giám nơm nớp lo sợ, cảm thấy ba chữ ‘Tiểu Quận chúa’ thực sự đã cứu mình một mạng, vừa muốn lui ra liền nghe thấy Bùi Cảnh Hiên nói: “Phân phó phủ Nội Vụ chuẩn bị một phần lễ vật mừng sinh thần!”

Tiểu Khánh Tử ở bên cạnh cười nói: “Hoàng Thượng, người đang chuẩn bị đi tham gia yến tiệc của Lâm Vương phủ sao?”

Bùi Cảnh Hiên lại cầm lấy một bản tấu chương rồi mở ra xem, thấy hắn không nói gì, Tiểu Khánh Tử lại nói tiếp: “Nếu Quận chúa biết được Hoàng Thượng muốn đi cùng thì chắc chắn nàng ấy sẽ rất vui vẻ!”

Quả nhiên, vừa nhắc tới Tiểu Quận Chúa, Bùi Cảnh Hiên mới ậm ừ một tiếng, đột nhiên hắn nhớ tới điều gì đó bèn nói: “Quận chúa rất thích kẹo đường mà Ngự Thiện phòng làm cho nàng ấy từ lần trước. Mấy bữa này nhớ phân phó Ngự Thiện phòng chuẩn bị sẵn quà vặt.”

Tiểu Khánh Tử lập tức hiểu ý, từ trong cung đi đến Lâm Vương phủ thực sự là một đoạn đường dài, Hoàng Thượng đã lường trước cho Tiểu Quận chúa, sợ tiểu quý nhân ngồi xe ngựa buồn chán.

“Hoàng Thượng yên tâm, chuyện Tiểu Quận chúa xuất hành nô tài chắc chắn sẽ chuẩn bị tốt!”

Quả nhiên Bùi Cảnh Hiên cũng không nuốt lời, tối hôm đó hắn đến Ngọc Phù Điện rồi dùng bữa với Thẩm Như Nguyệt.

Lê Thu đã xuất cung trước khi mặt trời xuống núi.

Thấy Bùi Cảnh Hiên mang tới rất nhiều bánh ngọt từ Giang Nam, tâm trạng bất mãn cả buổi chiều của Thẩm Như Nguyệt do Lê Thu mang lại đã biến mất hoàn toàn.

Cắn một miếng bánh ngọt, nhét cho miệng nhỏ của mình căng phồng, Bùi Cảnh Hiên ngồi cạnh rót trà hoa quế mà nàng thích rồi nói: “Nhu Nhu, ăn từ từ thôi, không ai giành với muội đâu!”

Thẩm Như Nguyệt giống như một chú sóc con, mở to mắt nhìn Bùi Cảnh Hiên.

Bỗng nhiên nàng chọn một miếng bánh hoa lê thơm ngát từ trong đống bánh ngọt rồi đưa tới bên miệng Bùi Cảnh Hiên, hai mắt nhìn hắn đầy mong chờ. Bùi Cảnh Hiên trước giờ chưa bao giờ ăn những thứ này, sao Thẩm Như Nguyệt lại không biết được chứ. Thấy vẻ thông minh giảo hoạt trong mắt bé con, Bùi Cảnh Hiên lập tức hiểu ý, Thẩm Nhu Nhu là đang cố ý, không biết hắn lại chọc giận nàng lúc nào rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hai người cứ trừng mắt nhìn nhau như thế khiến Tiểu Điệp ở bên cạnh không khỏi lo lắng cho Tiểu Quận chúa. Tuy nói ngày thường Hoàng Thượng rất cưng chiều Tiểu Quận chúa, thế nhưng sao Tiểu Quận chúa càng lớn lại càng nghịch ngợm, chuyện như thế này mà cũng dám làm? Sợ rằng Hoàng Hậu nương nương tương lai cũng không dám bất kính như thế.

Song Tiểu Điệp bỗng nhớ tới hành động mớm thuốc bất bình thường của Hoàng Thượng ngày ấy, tâm trạng căng thẳng cũng dần biến mất, nàng ấy thầm nghĩ cho dù Tiểu Quận chúa có nghịch ngợm thế nào thì Hoàng Thượng cũng sẽ không giận.

Quả nhiên Bùi Cảnh Hiên không chỉ không tức giận mà hắn còn há miệng ngậm cả ngón tay nhỏ của Thẩm Như Nguyệt vào trong miệng, đầu ngón tay truyền đến cảm giác ướt át khiến nàng quên cả nuốt, con ngươi đang mở mắt tròn xoe chỉ còn lại vẻ kinh ngạc, còn có còn giác kỳ lạ lướt qua trong lòng.

Vừa định rút tay về lại không ngờ đột nhiên a huynh bắt được cổ tay nàng, con ngươi thâm thúy cứ như vậy nhìn chằm chằm vào nàng, tựa như cười mà không phải cười, từng chút một ăn sạch miếng bánh hoa lê mà nàng đưa tới.

Không biết qua bao lâu, Thẩm Như Nguyệt nghe thấy bản thân ‘ực’ một tiếng, miếng bánh ngọt trong miệng bị nàng nuốt nhanh xuống đến mức không kịp đề phòng, sặc đến mức ho khan. Trước mặt bỗng nhiên xuất hiện cốc trà hoa quế, nàng tu ‘ừng ực’ xong mới nghe thấy Bùi Cảnh Hiên chầm chậm nói: “Nhu Nhu, sau này có còn dám trêu đùa a huynh nữa hay không?”

Thẩm Như Nguyệt vội vàng xua tay, khuôn mặt nhỏ nhắn bị sặc đến mức đỏ bừng lên, sau đó yếu ớt nói: “A huynh, Nhu Nhu không dám nữa!”

Bùi Cảnh Hiên nhìn khuôn mặt đỏ bừng của bé con, còn có đôi môi đỏ hồng đó, đôi mắt ngày càng thâm sâu hơn. Sau đó hắn chậm rãi quay đầu đi, không nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Thẩm Như Nguyệt nữa.

Ban đêm.

“Con à! Đây là cơ hội tốt ngàn năm có một! Hiếm khi Tiểu Quận chúa đó mới tham gia yến hội một lần, nếu con không nắm chắc cơ hội, để tuột mất rồi thì cũng không có lại nữa đâu!”

“Nhưng mà nương à, con không dám! Ai mà không biết Tiểu Quận chúa có thân phận tôn quý chứ. Tuy rằng bây giờ Nhiếp Chính Vương không ở trong kinh thành nhưng nếu để ông ta biết được con bắt nạt nữ nhi của ông ta thì cho dù con có chín cái mạng cũng không sống nổi qua ngày mai đó!”

“Con đấy! Con ngốc à! Danh tiết của nữ nhi là trân quý nhất, nếu tiểu quý nhân đó thực sự trở thành người trên giường của con thì dù cho hắn có là Thiên Tử đi chăng nữa, vì danh tiếng của Tiểu Quận chúa thì cũng chỉ có nể nuốt việc này vào bụng mà thôi! Chớ có sợ! Nghe nương, chỉ cần Tiểu Quận chúa tiến vào nhà chúng ta, sau này con muốn gì còn sợ không có được sao? Ngược lại ta muốn khiến đôi mẫu tử xem thường chúng ta phải nhìn cho rõ, sau này bọn họ phải quỳ xuống cầu xin chúng ta thế nào!”

Sau một hồi yên lặng

“Nương, con nghe lời người!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Kiều Thê Mềm Mại Của Đế Vương

Số ký tự: 0