Tiểu Kiều Tức Năm 70: Ta Mang Theo Không Gian Nuôi Anh Chàng Thô Lỗ
May Quần Áo Cho...
2025-01-10 22:07:06
Đến trước cửa nhà, Hạ Xuân Bình mời Giang Tần vào nhà ăn cơm, "Em mệt như vậy rồi, tối nay đừng nấu nữa, qua nhà chị ăn một chút.”
Giang Tần cười đáp, "Không cần đâu, chị Xuân Bình, lát nữa Phó Thiếu Đao về nhà sẽ nấu cơm.”
Nói xong, cô đẩy cổng vào trong.
Hạ Xuân Bình sững sờ tại chỗ một lúc, cũng trở về nhà.
Con gái cô, Trương Đình, đã ngủ trên lưng mẹ. Hạ Xuân Bình nhẹ nhàng đặt con xuống, nhưng động tác hơi mạnh làm Trương Đình giật mình tỉnh dậy, bật khóc.
Cô dỗ dành mãi, cuối cùng đưa cho con một miếng khoai lang khô mới dỗ được Trương Đình nín khóc, sau đó mới buộc tạp dề chuẩn bị nấu cơm.
Bên ngoài có tiếng động, Trương Kiến Quân tan làm về nhà.
Anh vào nhà, liếc qua bếp thấy vợ đang nấu cơm tối, định vào phòng thay đồ.
“Này, anh đến đây một chút.”
Hạ Xuân Bình gọi chồng mình vào trong bếp.
“Chuyện gì vậy?”
Thấy vợ có vẻ thần bí, Trương Kiến Quân tò mò hỏi.
“Vừa nãy em nghe Tiểu Giang nói, tối nay Tiểu Phó sẽ về nấu cơm. Em thấy hai người họ không chỉ hòa hợp lại với nhau, mà Tiểu Giang còn khiến Tiểu Phó phải nghe theo răm rắp.”
"Sao có thể được, cô ấy làm sao có thể khiến Tiểu Phó phải nghe theo.”
Trương Kiến Quân bị suy nghĩ của vợ làm cho bật cười.
Phó Thiếu Đao là ai cơ chứ.
Đừng nhìn cậu ta trẻ tuổi, năm đó cậu ta từng giành hạng nhất trong cuộc thi đấu quân sự toàn quân, làm việc nhanh chóng, quyết đoán.
Nếu không, các đồng chí lớn tuổi hơn đã không đề cử cậu làm đội trưởng.
Một người như vậy, sao có thể để vợ kiểm soát, đúng là chuyện nực cười. (chuyện không hài tôi hài)
“Anh vẫn không tin à, cứ chờ mà xem.”
Hạ Xuân Bình nhếch môi, lườm chồng một cái.
Rồi cô kể chuyện Giang Tần đã mời họ qua ăn cơm vào Chủ nhật, hai vợ chồng thống nhất làm hai món mang qua, coi như góp phần.
Bên này, Giang Tần về nhà cũng không ngồi không, lấy các món định làm tối nay ra rửa sạch.
Khi Phó Thiếu Đao tan làm về, vừa vào cửa đã thấy Giang Tần đang bận rộn trong bếp.
Thấy anh về, Giang Tần quay lại cười, "Về rồi à, rửa tay trước đi."
Cảnh tượng này khiến Phó Thiếu Đao có cảm giác như hai người họ giống như các cặp vợ chồng bình thường khác, một đôi tình cảm gắn bó.
“Thất thần gì vậy, nhanh đi nào. Tôi đói lắm rồi, tranh thủ lại đây nấu ăn đi.”
Một câu nói, khiến Phó Thiếu Đao giật mình trở lại thực tại.
Sau bữa ăn tối, Phó Thiếu Đao rời nhà như thường lệ.
Về đến ký túc xá đơn, vừa vào cửa đã thấy Chu Đông Dương đang ngồi trên giường gãi chân.
Phó Thiếu Đao ngồi xuống cạnh bàn, định lấy sách ra đọc.
Vừa lật mở sách, đã nghe tiếng Chu Đông Dương, "Này Phó Thiếu Đao, mỗi ngày anh đi đi lại lại như vậy không thấy mệt sao? Dọn về ở hẳn đi, đó là nhà anh, vợ anh, sợ gì chứ.”
Phó Thiếu Đao gập trang sách vừa mở lại, im lặng vài giây, rồi nói, "Tôi không muốn để cô ấy hối hận, vẫn nên cho cô ấy thêm thời gian suy nghĩ kỹ càng.”
Chu Đông Dương gần như hết lời, “Phục anh thật, bình thường mạnh mẽ biết bao, vậy mà lại để một cô gái nắm thóp. Nhìn tôi với Kỷ Tĩnh xem, chẳng phải đều là tôi nói gì thì nghe theo đấy sao?”
Phó Thiếu Đao không đồng tình, “Hai người là yêu đương, đâu phải đấu tranh cách mạng, nhất thiết phải đông phong áp đảo tây phong sao? Kỷ Tĩnh nhường nhịn anh, anh cũng đừng quá đáng.”
Chu Đông Dương chẳng để tâm lời anh nói, chuyển chủ đề, “Vừa hay có chuyện này, Kỷ Tĩnh nói cô giáo Hứa chủ nhật muốn đến gặp anh, anh định gặp không?”
Phó Thiếu Đao cau mày, “Không gặp. Anh bảo Kỷ Tĩnh nói với cô Hứa, sau này đừng đến tìm tôi nữa, nếu có người thấy sẽ không tốt cho cả hai chúng tôi.”
“Kỳ thực cô Hứa rất tốt, trông lại ưa nhìn, tính cách dịu dàng, hơn hẳn người nhà anh không biết bao nhiêu.”
Phó Thiếu Đao sắc mặt trầm xuống, nghiêm túc đáp, “Cô ấy tốt hay không chẳng liên quan gì đến tôi. Dù giữa tôi và Giang Tần có ra sao, tôi cũng là người đã kết hôn, sẽ không qua lại với người phụ nữ khác.”
Chu Đông Dương định nói thêm vài câu, nhưng thấy sắc mặt Phó Thiếu Đao không vui, anh ta đành nuốt lại lời định nói.
“Không gặp thì không gặp, sau này đừng có hối hận.”
Phó Thiếu Đao mở lại cuốn sách đang đọc trước mặt, tiếp tục đọc tiếp từ chỗ đang đọc hôm qua.
Nhưng mãi lâu sau anh vẫn không tập trung được, hình ảnh Giang Tần với nụ cười ngọt ngào cứ hiện ra trong đầu anh.
Cuối cùng, anh bực bội khép sách lại.
Sáng thứ Năm, Giang Tần cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ phát triển do hệ thống giao, cuốc xong một mẫu đất.
Ngay khi hoàn thành nhiệm vụ, Giang Tần kích động thiếu chút nữa khóc rồi.
Nhưng sau một lúc chờ đợi, cũng không thấy phần thưởng nhiệm vụ.
Chuyện gì vậy, còn phần thưởng đâu?
Giang Tần xem lại yêu cầu nhiệm vụ, lúc này mới phát hiện còn thiếu một điều: lời khen của Phó Thiếu Đao.
Cô cố nhịn, cuối cùng cũng nhịn được đến lúc nghỉ trưa, lập tức chạy đi tìm Phó Thiếu Đao.
Phó Thiếu Đao vẫn chưa tan ca, đang bận công việc, bên cạnh còn có mấy người đang thảo luận với anh.
Giang Tần đứng ở cửa, trong lòng sốt ruột nhưng lại sợ làm phiền anh làm việc.
Trong văn phòng có người nhìn thấy Giang Tần, mọi người nhanh chóng hiểu ý, lần lượt rời đi.
Khi chỉ còn lại hai người, Giang Tần tiến tới, đôi mắt lấp lánh sao sáng đầy tự hào, “Anh biết tôi đã cày được bao nhiêu đất chưa? Một mẫu đất đấy.”
Giang Tần giơ ngón cái lên, biểu cảm đặc biệt kiêu ngạo, Phó Thiếu Đao cảm thấy trong lòng có chút xao động.
Thật ra đã có người kể cho anh nghe về chuyện Giang Tần làm việc, khen ngợi cô không ngớt.
Phó Thiếu Đao chưa kịp tới khen ngợi cô ấy, cô ấy đã tự tìm đến đây rồi.
“Cô làm rất tốt, về sau cứ tiếp tục cố gắng.”
Anh ấy vừa nói xong, âm thanh dồn dập vang vọng trong đầu Giang Tần.
Cô nhìn lại, không gian đã chất đầy bột mì, đếm được tổng cộng một trăm bao.
Bao bột mì này bên ngoài có nhãn ghi “Phú Cường Phấn,” nhìn giống hệt với loại bột bán ở hợp tác xã.
Ngay sau đó, một trăm bao bột mì thu nhỏ lại bằng lòng bàn tay, chất đống trên mặt đất mà không chiếm chút diện tích nào.
Hệ thống nói với Giang Tần rằng, đây là để tiện cất giữ, khi nào cô lấy bột mì ra khỏi không gian, nó sẽ trở lại kích thước bình thường.
Cái này không tệ, hệ thống nghĩ khá chu đáo.
Cảm nhận của Giang Tần về cẩu hệ thống ngay lập tức được cải thiện.
Tiếc là nhiều bột mì như vậy, cô lại không dám lấy ra ăn, chủ yếu là vì không có lý do chính đáng.
Phải tìm lúc nào đó đem bán ở chợ đen thôi, loại bột Phú Cường này là bột mì tốt nhất thời đại này, có thể bán được kha khá tiền.
Có nhiều tiền mang theo bên mình, trong lòng sẽ yên tâm hơn.
Thì ra hoàn thành nhiệm vụ trưởng thành lại có phần thưởng phong phú thế này, Giang Tần thấy ngứa ngáy trong lòng, chỉ muốn hệ thống mau chóng giao nhiệm vụ tiếp theo.
Ting!
【Nhiệm vụ trưởng thành: May một chiếc áo vừa vặn cho Phó Thiếu Đao, khiến anh ấy hài lòng. Thời hạn một tháng. Phần thưởng: chờ xác nhận.】
Nói đến là đến, thật sự là tuyên bố nhiệm vụ.
Chỉ là, nhiệm vụ này cũng quá khó rồi, may áo thì cô hoàn toàn không biết.
Ở thời đại của cô, quần áo đều mua sẵn, trừ phi là người học chuyên về may mặc, còn không thì chẳng ai biết cách cắt may.
Việc may vá mà Giang Tần biết chỉ dừng lại ở việc khâu cúc đơn giản hoặc khâu chỗ rách.
Mọi thứ khác đối với cô ấy đều khó khăn.
Mà dù có biết làm quần áo đi nữa, cô cũng chẳng có vải.
À khoan đã, hình như nguyên chủ này còn để lại vé vải.
Giang Tần vội vàng lục túi nhỏ, quả nhiên tìm được mười tấm vé vải ba thước.
Giang Tần cười đáp, "Không cần đâu, chị Xuân Bình, lát nữa Phó Thiếu Đao về nhà sẽ nấu cơm.”
Nói xong, cô đẩy cổng vào trong.
Hạ Xuân Bình sững sờ tại chỗ một lúc, cũng trở về nhà.
Con gái cô, Trương Đình, đã ngủ trên lưng mẹ. Hạ Xuân Bình nhẹ nhàng đặt con xuống, nhưng động tác hơi mạnh làm Trương Đình giật mình tỉnh dậy, bật khóc.
Cô dỗ dành mãi, cuối cùng đưa cho con một miếng khoai lang khô mới dỗ được Trương Đình nín khóc, sau đó mới buộc tạp dề chuẩn bị nấu cơm.
Bên ngoài có tiếng động, Trương Kiến Quân tan làm về nhà.
Anh vào nhà, liếc qua bếp thấy vợ đang nấu cơm tối, định vào phòng thay đồ.
“Này, anh đến đây một chút.”
Hạ Xuân Bình gọi chồng mình vào trong bếp.
“Chuyện gì vậy?”
Thấy vợ có vẻ thần bí, Trương Kiến Quân tò mò hỏi.
“Vừa nãy em nghe Tiểu Giang nói, tối nay Tiểu Phó sẽ về nấu cơm. Em thấy hai người họ không chỉ hòa hợp lại với nhau, mà Tiểu Giang còn khiến Tiểu Phó phải nghe theo răm rắp.”
"Sao có thể được, cô ấy làm sao có thể khiến Tiểu Phó phải nghe theo.”
Trương Kiến Quân bị suy nghĩ của vợ làm cho bật cười.
Phó Thiếu Đao là ai cơ chứ.
Đừng nhìn cậu ta trẻ tuổi, năm đó cậu ta từng giành hạng nhất trong cuộc thi đấu quân sự toàn quân, làm việc nhanh chóng, quyết đoán.
Nếu không, các đồng chí lớn tuổi hơn đã không đề cử cậu làm đội trưởng.
Một người như vậy, sao có thể để vợ kiểm soát, đúng là chuyện nực cười. (chuyện không hài tôi hài)
“Anh vẫn không tin à, cứ chờ mà xem.”
Hạ Xuân Bình nhếch môi, lườm chồng một cái.
Rồi cô kể chuyện Giang Tần đã mời họ qua ăn cơm vào Chủ nhật, hai vợ chồng thống nhất làm hai món mang qua, coi như góp phần.
Bên này, Giang Tần về nhà cũng không ngồi không, lấy các món định làm tối nay ra rửa sạch.
Khi Phó Thiếu Đao tan làm về, vừa vào cửa đã thấy Giang Tần đang bận rộn trong bếp.
Thấy anh về, Giang Tần quay lại cười, "Về rồi à, rửa tay trước đi."
Cảnh tượng này khiến Phó Thiếu Đao có cảm giác như hai người họ giống như các cặp vợ chồng bình thường khác, một đôi tình cảm gắn bó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thất thần gì vậy, nhanh đi nào. Tôi đói lắm rồi, tranh thủ lại đây nấu ăn đi.”
Một câu nói, khiến Phó Thiếu Đao giật mình trở lại thực tại.
Sau bữa ăn tối, Phó Thiếu Đao rời nhà như thường lệ.
Về đến ký túc xá đơn, vừa vào cửa đã thấy Chu Đông Dương đang ngồi trên giường gãi chân.
Phó Thiếu Đao ngồi xuống cạnh bàn, định lấy sách ra đọc.
Vừa lật mở sách, đã nghe tiếng Chu Đông Dương, "Này Phó Thiếu Đao, mỗi ngày anh đi đi lại lại như vậy không thấy mệt sao? Dọn về ở hẳn đi, đó là nhà anh, vợ anh, sợ gì chứ.”
Phó Thiếu Đao gập trang sách vừa mở lại, im lặng vài giây, rồi nói, "Tôi không muốn để cô ấy hối hận, vẫn nên cho cô ấy thêm thời gian suy nghĩ kỹ càng.”
Chu Đông Dương gần như hết lời, “Phục anh thật, bình thường mạnh mẽ biết bao, vậy mà lại để một cô gái nắm thóp. Nhìn tôi với Kỷ Tĩnh xem, chẳng phải đều là tôi nói gì thì nghe theo đấy sao?”
Phó Thiếu Đao không đồng tình, “Hai người là yêu đương, đâu phải đấu tranh cách mạng, nhất thiết phải đông phong áp đảo tây phong sao? Kỷ Tĩnh nhường nhịn anh, anh cũng đừng quá đáng.”
Chu Đông Dương chẳng để tâm lời anh nói, chuyển chủ đề, “Vừa hay có chuyện này, Kỷ Tĩnh nói cô giáo Hứa chủ nhật muốn đến gặp anh, anh định gặp không?”
Phó Thiếu Đao cau mày, “Không gặp. Anh bảo Kỷ Tĩnh nói với cô Hứa, sau này đừng đến tìm tôi nữa, nếu có người thấy sẽ không tốt cho cả hai chúng tôi.”
“Kỳ thực cô Hứa rất tốt, trông lại ưa nhìn, tính cách dịu dàng, hơn hẳn người nhà anh không biết bao nhiêu.”
Phó Thiếu Đao sắc mặt trầm xuống, nghiêm túc đáp, “Cô ấy tốt hay không chẳng liên quan gì đến tôi. Dù giữa tôi và Giang Tần có ra sao, tôi cũng là người đã kết hôn, sẽ không qua lại với người phụ nữ khác.”
Chu Đông Dương định nói thêm vài câu, nhưng thấy sắc mặt Phó Thiếu Đao không vui, anh ta đành nuốt lại lời định nói.
“Không gặp thì không gặp, sau này đừng có hối hận.”
Phó Thiếu Đao mở lại cuốn sách đang đọc trước mặt, tiếp tục đọc tiếp từ chỗ đang đọc hôm qua.
Nhưng mãi lâu sau anh vẫn không tập trung được, hình ảnh Giang Tần với nụ cười ngọt ngào cứ hiện ra trong đầu anh.
Cuối cùng, anh bực bội khép sách lại.
Sáng thứ Năm, Giang Tần cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ phát triển do hệ thống giao, cuốc xong một mẫu đất.
Ngay khi hoàn thành nhiệm vụ, Giang Tần kích động thiếu chút nữa khóc rồi.
Nhưng sau một lúc chờ đợi, cũng không thấy phần thưởng nhiệm vụ.
Chuyện gì vậy, còn phần thưởng đâu?
Giang Tần xem lại yêu cầu nhiệm vụ, lúc này mới phát hiện còn thiếu một điều: lời khen của Phó Thiếu Đao.
Cô cố nhịn, cuối cùng cũng nhịn được đến lúc nghỉ trưa, lập tức chạy đi tìm Phó Thiếu Đao.
Phó Thiếu Đao vẫn chưa tan ca, đang bận công việc, bên cạnh còn có mấy người đang thảo luận với anh.
Giang Tần đứng ở cửa, trong lòng sốt ruột nhưng lại sợ làm phiền anh làm việc.
Trong văn phòng có người nhìn thấy Giang Tần, mọi người nhanh chóng hiểu ý, lần lượt rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi chỉ còn lại hai người, Giang Tần tiến tới, đôi mắt lấp lánh sao sáng đầy tự hào, “Anh biết tôi đã cày được bao nhiêu đất chưa? Một mẫu đất đấy.”
Giang Tần giơ ngón cái lên, biểu cảm đặc biệt kiêu ngạo, Phó Thiếu Đao cảm thấy trong lòng có chút xao động.
Thật ra đã có người kể cho anh nghe về chuyện Giang Tần làm việc, khen ngợi cô không ngớt.
Phó Thiếu Đao chưa kịp tới khen ngợi cô ấy, cô ấy đã tự tìm đến đây rồi.
“Cô làm rất tốt, về sau cứ tiếp tục cố gắng.”
Anh ấy vừa nói xong, âm thanh dồn dập vang vọng trong đầu Giang Tần.
Cô nhìn lại, không gian đã chất đầy bột mì, đếm được tổng cộng một trăm bao.
Bao bột mì này bên ngoài có nhãn ghi “Phú Cường Phấn,” nhìn giống hệt với loại bột bán ở hợp tác xã.
Ngay sau đó, một trăm bao bột mì thu nhỏ lại bằng lòng bàn tay, chất đống trên mặt đất mà không chiếm chút diện tích nào.
Hệ thống nói với Giang Tần rằng, đây là để tiện cất giữ, khi nào cô lấy bột mì ra khỏi không gian, nó sẽ trở lại kích thước bình thường.
Cái này không tệ, hệ thống nghĩ khá chu đáo.
Cảm nhận của Giang Tần về cẩu hệ thống ngay lập tức được cải thiện.
Tiếc là nhiều bột mì như vậy, cô lại không dám lấy ra ăn, chủ yếu là vì không có lý do chính đáng.
Phải tìm lúc nào đó đem bán ở chợ đen thôi, loại bột Phú Cường này là bột mì tốt nhất thời đại này, có thể bán được kha khá tiền.
Có nhiều tiền mang theo bên mình, trong lòng sẽ yên tâm hơn.
Thì ra hoàn thành nhiệm vụ trưởng thành lại có phần thưởng phong phú thế này, Giang Tần thấy ngứa ngáy trong lòng, chỉ muốn hệ thống mau chóng giao nhiệm vụ tiếp theo.
Ting!
【Nhiệm vụ trưởng thành: May một chiếc áo vừa vặn cho Phó Thiếu Đao, khiến anh ấy hài lòng. Thời hạn một tháng. Phần thưởng: chờ xác nhận.】
Nói đến là đến, thật sự là tuyên bố nhiệm vụ.
Chỉ là, nhiệm vụ này cũng quá khó rồi, may áo thì cô hoàn toàn không biết.
Ở thời đại của cô, quần áo đều mua sẵn, trừ phi là người học chuyên về may mặc, còn không thì chẳng ai biết cách cắt may.
Việc may vá mà Giang Tần biết chỉ dừng lại ở việc khâu cúc đơn giản hoặc khâu chỗ rách.
Mọi thứ khác đối với cô ấy đều khó khăn.
Mà dù có biết làm quần áo đi nữa, cô cũng chẳng có vải.
À khoan đã, hình như nguyên chủ này còn để lại vé vải.
Giang Tần vội vàng lục túi nhỏ, quả nhiên tìm được mười tấm vé vải ba thước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro