Tiểu Kiều Tức Năm 70: Ta Mang Theo Không Gian Nuôi Anh Chàng Thô Lỗ

Mượn Sách Ở Tổn...

2025-01-10 22:07:06

“Khi xưa, đơn vị chúng tôi đóng quân ở đây, sau đó chuyển ngành thành lập Nông Trường Đông An. Dù chúng tôi đã cởi bỏ quân phục, nhưng con người vẫn là những con người ấy, và quản lý theo phong cách quân sự ban đầu cũng không thay đổi.”

Giang Tần giờ đã hiểu ra, thì ra là vì lý do này.

Cô nhìn Phó Thiếu Đao, thấy trong ánh mắt anh có chút gì đó phảng phất sự u sầu.

“Anh, có phải không muốn thay chuyển ngành không?”

Phó Thiếu Đao không nói gì, nhưng cũng không phủ nhận.

“Đi thôi, tiệm tạp hóa chắc hẳn đã mở cửa rồi.”

Im lặng một lúc, anh ấy nói với Giang Tần nói.

Đi tới cổng lớn, người thanh niên gác cổng rõ ràng biết Phó Thiếu Đao, thấy anh ấy liền chào hỏi nhiệt tình.

Cho đến khi thấy Giang Tần phía sau, sắc mặt cậu thanh niên đột nhiên thay đổi.

“Hai người đến đây làm gì?”

Cậu lính hỏi với giọng căng thẳng.

“Tôi dẫn cô ấy đi mua đồ chút đồ, rồi tới thư viện.”

Nghe lời của Phó Thiếu Đao, cậu lính thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cho họ đi qua.

Tất nhiên Giang Tần hiểu vì sao đối phương lại có thái độ như vậy.

Tất cả đều do nguyên chủ gây ra.

Ngày trước nguyên chủ đã đến tổng cục này không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng làm loạn tìm lãnh đạo để gây rối, khiến cho mọi người ở tổng cục đều mang nỗi ám ảnh.

Tổng cục rất rộng, đi vào bên trong vẫn là Phó Thiếu Đao chở Giang Tần trên xe đạp.

Mọi thứ ở đây đều làm Giang Tần thấy mới mẻ, cô nhìn ngắm xung quanh, phát hiện ở đây thậm chí còn có sân bóng rổ, có mấy thanh niên mặc áo ba lỗ màu xanh quân đội đang chơi bóng.

Xa hơn là con đường rộng rãi, hai bên đường trồng từng hàng cây bạch dương, mỗi cây đứng thẳng, vươn cao trông rất oai vệ.

Cuối con đường, có mấy dãy nhà gạch đỏ cao sừng sững.

Phó Thiếu Đao đậu xe trước một trong những tòa nhà.

“Thư viện ở trong này, chúng ta vào mượn sách trước, mượn xong rồi đi mua nước ngọt.”

Giang Tần tất nhiên không có ý kiến, cô đi theo sau Phó Thiếu Đao vào trong tòa nhà.

Tòa nhà gạch đỏ trông giản dị từ bên ngoài, nhưng bên trong lại rất sạch sẽ và ngăn nắp.

Vì là Chủ Nhật, nên trong tòa nhà không có nhiều người, nhưng thư viện lại khá đông, có vẻ như mọi người cũng tranh thủ ngày nghỉ đến đây mượn sách.

Ở đây cơ sở vật chất hạn chế, cũng chẳng có nhiều hoạt động tinh thần, sách có lẽ là người bạn tinh thần tốt nhất của mọi người.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đi loanh quanh hai vòng, Giang Tần đi vào trong kệ sách tiểu thuyết.

Những cuốn tiểu thuyết đều được giới trẻ thời đại này yêu thích, ví dụ Hồng Nham \ data-tomark-pass >, Cương Thiết Thị Chẩm Dạng Luyện Thành Đích \ data-tomark-pass >, Thanh xuân chi ca \ data-tomark-pass >,...

Những cuốn sách này Giang Tần đều từng nghe qua, hồi còn đi học cũng có học một vài đoạn, nhưng để nói là đọc hết thì chưa.

Ở thời đại của cô ấy, có nhiều thiết bị điện tử, Internet khá phổ biến, nhịp sống của con người cũng rất nhanh, có rất ít người đủ bình tĩnh và kiên nhẫn đọc sách giấy.

Giang Tần cũng là một trong số đó, bình thường cô bận đi làm, rảnh thì lướt điện thoại, xem phim, đọc tiểu thuyết mạng, từ khi tốt nghiệp đại học đã hiếm khi cầm một cuốn sách giấy.

Ôm một chồng sách trên tay, Giang Tần vui vẻ đưa chúng cho Phó Thiếu Đao xem.

“Tôi muốn mượn những quyển này.”

Phó Thiếu Đao đếm số sách cô đang cầm, “Ở đây có bảy cuốn, nhưng thư viện quy định mỗi lần chỉ được mượn năm cuốn thôi, cô chọn ra năm cuốn muốn đọc nhất, hai cuốn còn lại để lần sau chúng ta mượn.”

“Được rồi.”

Giang Tần mất rất nhiều thời gian để lựa chọn, loại hai cuốn sách khỏi đó.

Sau khi hoàn tất thủ tục mượn sách với quản lý thư viện, hai người chuẩn bị rời đi thì từ ngoài bước vào hai cô gái trẻ.

Cả hai đều buộc tóc bím, mặc áo sơ mi ngắn tay.

Một người mặc áo sơ mi màu trắng ngà, người còn lại mặc áo sơ mi kẻ ca-rô xanh trắng.

Cô gái mặc áo sơ mi kẻ ca-rô xanh trắng cao ráo, dáng người thon thả, gương mặt rất xinh đẹp.

Khi bước từ ngoài vào, cô ấy trông có vẻ không vui, cô bạn bên cạnh cứ liên tục nói gì đó với cô, cô ấy chỉ gật đầu.

Nhưng giây tiếp theo, khi cô ta nhìn thấy Phó Thiếu Đao, biểu hiện liền thay đổi ngay.

Đôi mắt sáng lên, gương mặt hiện lên vẻ vui mừng.

Nhưng khi thấy Giang Tần đứng bên cạnh Phó Thiếu Đao, gương mặt cô ấy lại lập tức tối sầm.

Cô ta gượng cười, lên tiếng, “Phó Thiếu Đao, anh cũng đến mượn sách à.”

Nói xong ánh mắt chuyển sang Giang Tần, “Vị này chính là… là Giang…”

“Đây là vợ tôi, Giang Tần, tôi đưa cô ấy đến đây mượn vài quyển sách.”

Cô ta chưa kịp nói hết, đã bị Phó Thiếu Đao cắt ngang.

Khi anh nói ra hai từ “vợ tôi”, cô gái cắn chặt môi, hốc mắt đỏ hoe.

Giang Tần nhìn cảnh này, trong lòng thầm nghĩ đúng là một màn kịch lớn, với tinh thần hóng chuyện cô dùng khuỷu tay thúc thúc Phó Thiếu Đao.

“Không giới thiệu họ một chút cho tôi sao?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phó Thiếu Đao chỉ vào hai cô gái, "Hai cô này đều là giáo viên ở trường tiểu học của nông trường, đây là Kỷ Tĩnh, còn đây là Hứa Tri Thu.”

Hứa Tri Thu chính là cô gái đang nhìn chằm chằm vào Phó Thiếu Đao với sắc mặt không vui.

Họ Hứa, lại là giáo viên, Giang Tần bỗng nhớ ra, cô chính là "Cô giáo Hứa" mà mọi người hay nhắc đến.

Ngày trước, mấy nữ đồng chí ở Đội 7 không vừa mắt nguyên chủ, còn đem cô ấy so sánh với Cô Hứa.

Ban đầu tính tìm hiểu về cô gái Hứa, sau lại làm nhiệm vụ mà quên mất chuyện này luôn.

Không ngờ hôm nay lại trùng hợp như vậy, bất ngờ gặp phải rồi.

Từ góc nhìn của một người ngoài, Giang Tần đánh giá, cô Hứa Tri Thu này quả thực rất đẹp, và là kiểu hoàn toàn khác với nguyên chủ.

Nhưng nghiêm túc mà nói, Hứa Tri Thu có nét đẹp sắc sảo và có phần gai góc, không giống nét đẹp của nguyên chủ, hợp với thẩm mỹ số đông.

Có vẻ như Hứa Tri Thu có cảm tình với Phó Thiếu Đao, nhưng Phó Thiếu Đao lại không mấy hứng thú với cô ta.

Kỳ thực nguyên chủ không có ở đây, hai người này cũng rất hợp nhau.

Nhưng mà, bây giờ Phó Thiếu Đao đã có vợ rồi, Hứa Tri Thu vẫn bày ra vẻ mặt "mãi chẳng thể có được" này, có phần hơi quá, rõ ràng là không xem trọng nguyên chủ là người vợ chính thức này.

“Chào các cô, rất vui được làm quen với hai người.”

Giang Tần cười nói một cách tự tin và chìa tay ra chào hỏi thân thiện.

Hứa Tri Thu không phản ứng, ngược lại Kỷ Tĩnh là người chủ động bắt tay với Giang Tần.

Đến lượt Hứa Tri Thu, cô ấy không chịu đưa tay ra, mãi đến khi Kỷ Tĩnh huých nhẹ vào tay, cô ấy mới miễn cưỡng nắm nhẹ đầu ngón tay của Giang Tần.

Với phản ứng của cô ta, Giang Tần chỉ mỉm cười, không hề tỏ ra để ý.

Phó Thiếu Đao đứng bên nhíu mày, không để lộ cảm xúc gì, chỉ hơi nghiêng người tiến gần về phía Giang Tần hơn.

“Chúng tôi còn có việc, đi trước.”

Anh ấy nói.

Hứa Tri Thu mắt ngập nước, nhìn Phó Thiểu Đao không chớp mắt.

Giang Tần thật sự không thể chịu nổi cảnh này, liền đưa tay khoác lấy cánh tay của Phó Thiếu Đao, cố tình nép sát vào anh mà bước ra ngoài.

Cô ấy không phải người chết, dám trước mặt cô ấy trắng trợn liếc mắt đưa tình.

Bị cô khoác tay, cơ thể Phó Thiếu Đao hơi cứng lại, nhưng anh không gạt tay cô ra như lần trước.

Nhìn hai người sánh đôi tình tứ bước ra khỏi phòng, Hứa Tri Thu gần như sắp khóc.

Kỷ Tĩnh kéo tay cô ấy, "Tri Thu, cậu đừng thế nữa, nông trường của mình đâu chỉ có Phó Thiếu Đao là đàn ông, anh ấy có vợ rồi, đừng nghĩ đến anh ấy nữa.”

Hứa Tri Thu cụp mắt xuống, "Cậu cũng biết mà, năm xưa khi tân binh nhập ngũ, lần đầu tiên nhìn thấy Phó Thiếu Đao tôi đã thích anh ấy rồi, anh ấy là người đầu tiên trong đời tôi thích. Nếu Giang Tần là một người tốt, có lẽ tôi đã từ bỏ. Nhưng cái loại phụ nữ đó thế nào, cả nông trường này đều biết, cô ta vốn không xứng với Thiếu Đao.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Kiều Tức Năm 70: Ta Mang Theo Không Gian Nuôi Anh Chàng Thô Lỗ

Số ký tự: 0