Tiểu Kiều Tức Năm 70: Ta Mang Theo Không Gian Nuôi Anh Chàng Thô Lỗ

Ngồi Máy Kéo Đế...

2025-01-10 22:07:06

Người phụ nữ trung niên kia ngây cả người, hoàn toàn không ngờ rằng Giang Tần đến để tặng đồ ăn cho nhà mình.

Bà ấy theo bản năng không dám nhận.

Ai cũng biết độ lợi hại của người phụ nữ này, thật là đáng sợ.

Ai biết cô ấy là đang có ý đồ xấu gì đó, cảm thấy không an tâm.

Thế nhưng, bịch mứt nặng cầm trong tay khiến bà không nỡ từ chối.

Lũ trẻ chắc chắn sẽ vui khi thấy món này, cái này đủ để chúng ăn trong một thời gian dài.

Giang Tần nhận ra sự do dự của bà, liền vẫy tay rồi quay người bước đi.

Dù hàng xóm có thành kiến với nguyên chủ đến đâu, chỉ cần nhận quà thì mối quan hệ cũng đã tiến thêm một bước.

Dự định ở lâu dài tại đây, Giang Tần cần duy trì quan hệ tốt với hàng xóm xung quanh, người ta vẫn hay nói bà con xa không bằng láng giềng gần, nếu có chuyện gì thì mọi người còn có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Sau khi tan làm vào buổi tối, Giang Tần đứng ở cửa sân, khi nhìn thấy chị trung niên liền mỉm cười chào hỏi.

Quả nhiên, thái độ của chị ấy với cô tốt hơn lúc trưa nhiều.

Hai người trò chuyện một lúc, Giang Tần liền nắm được tình hình gia đình đối phương.

Người phụ nữ trung niên tên là Hạ Xuân Bình, chồng là Trương Kiến Quân.

Con trai lớn là Trương Bằng, đang học tiểu học.

Con gái nhỏ, vừa tròn ba tuổi, tên là Trương Đình.

Hạ Xuân Bình từng theo chồng nhập ngũ, sau đó cùng Trương Kiến Quân định cư ở vùng Đông Bắc và xây dựng gia đình tại đây.

“Cảm ơn vì mứt trái cây của cô, tụi nhỏ rất thích.”

Hà Xuân Bình cảm ơn, tuy giọng nói chưa tự nhiên nhưng rất chân thành.

“Thích là được rồi, về sau gia đình tôi có gửi đến sẽ cho mọi người nữa.”

Giang Tần rất hào phóng nói.

“Đúng rồi, chị Hạ, tôi muốn hỏi chỗ nào có bán đồng hồ, không cần lớn, chỉ cần đặt vừa lên bệ cửa sổ là được.”

“Muốn mua đồng hồ móng ngựa sao.” Hạ Xuân Bình nghĩ một chút, “Cái đó chỉ có thể mua khi đi quận, quận có hợp tác xã cung tiêu, bên trong có nhiều hàng hóa, hẳn là có thể có. Kỳ thật tổng trường chúng ta cũng có tạp hóa, nhưng họ chỉ bán đồ ăn, không bán đồ kim khí.”

Giang Tần âm thầm ghi nhớ thông tin này.

Hà Xuân Bình lại nói: “Quận cách đây xa lắm, tốt nhất là đi bằng xe đạp, hoặc là chủ nhật có thể đi nhờ máy kéo.”

“Trong đội chúng ta cũng có máy kéo?”

Giang Tân ngạc nhiên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Có chứ, mỗi đội đều có một chiếc máy kéo, tổng đội bên kia còn có năm chiếc lận.”

“Ra là vậy.”

Hai người nói chuyện một lúc, Hạ Xuân Bình vội về nấu cơm,, nên về trước.

Về tới nhà, Hạ Xuân Bình thay quần áo rồi vào bếp chuẩn bị cơm tối.

Trương Kiến Quân cũng vào theo.

“Tôi vừa thấy bà nói chuyện với vợ Tiểu Phó đấy, bà không sợ bị vạ lây à.”

Hạ Xuân Bình vừa nhanh nhẹn múc nước vừa đáp: “Người ta hôm nay qua đây tặng quà cho bọn nhỏ, có lòng như thế, mình đâu thể nhẫn tâm từ chối.”

“Nhưng mà cũng lạ thật, vợ Tiểu Phó đột nhiên thay đổi hẳn, làm tôi cũng giật mình. Cô ấy còn nói là sẽ sống yên ổn với Tiểu Phó.”

Trương Kiến Quân vừa nhặt rau vừa bảo: “Cô ta mà chịu sống tử tế sao? Đã ở đây một tháng rồi, làm khổ Tiểu Phó thành ra thế nào, muốn về nhà cũng không được. Tôi thấy cô ta cũng chỉ nói vậy thôi.”

Nghe thấy những lời chồng nói, Hạ Xuân Bình hiện lên khuôn mặt tươi cười của Giang Tần.

“Biết đâu được. Có khi vợ Tiểu Phó thật lòng muốn sống tử tế thì sao, người ta trước đây mắc sai lầm, nhưng ai cũng cần một cơ hội sửa sai chứ.”

Trương Kiến Quân thở dài, “Đành cứ xem đi. Thật là lo thay cho Tiểu Phó, mong rằng vợ nó thật sự muốn thay đổi.”

Cặp vợ chồng đang nói chuyện, hai đứa trẻ bên cạnh vui vẻ ăn từng miếng mứt.

Giang Tần cũng đang ăn, nhưng không phải là mứt trái cây, vì thứ đó ngọt quá, cô ăn không quen.

Cô thích trái cây tươi hơn, tuy nhiên Giang Tần cũng biết thời đại này thiếu thốn, trái cây khó bảo quản nên phải làm thành mứt cho dễ trữ.

Nửa gói mứt còn lại đó, Giang Tần dự định sau một thời gian sẽ tặng cho nhà bên cạnh.

Cũng tiện cho việc vun đắp quan hệ.

Về phần đi quận mua đồng hồ báo móng ngựa, cô ấy tính ngồi máy kéo để đi.

Giang Tần cũng nghĩ đến việc mượn xe đạp của Phó Thiếu Đao.

Nhưng cô không rành lái xe đạp, lên quận cũng phải mất cả giờ đồng hồ, lỡ giữa đường ngã hoặc xe hỏng thì phiền phức.

Không suy nghĩ nhiều nữa, Giang Tần quyết định chờ đến Chủ nhật để đi máy kéo lên quận vậy.

Đến ngày Chủ nhật, Giang Tần dậy rất sớm.

Sau khi thức dậy, cô mau chóng vào không gian để nấu bữa sáng, ăn xong thì rửa mặt, rồi qua loa trang điểm một chút.

Quần áo của nguyên chủ chất lượng khá tốt, nhưng kiểu dáng không có nhiều, thời bấy giờ trang phục vốn ít kiểu, chỉ có vài màu.

Trước đây nguyên chủ thường buộc tóc bím, để không thay đổi quá nhiều, mấy ngày nay Giang Tần vẫn buộc tóc bím.

Vốn dĩ khuôn mặt của cô ấy đã rất đẹp rồi, buộc tóc bím lại càng tôn lên nét thuần khiết.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chải tóc xong, Giang Tần đeo chiếc túi vải của nguyên chủ, rồi ra khỏi nhà.

Cổng sân không có khóa, nhưng cửa nhà thì có.

Khóa treo trên cửa, chìa khóa được tìm thấy trong túi áo của nguyên chủ.

Khóa cửa nhà xong, vừa bước ra khỏi sân, Giang Tần liền thấy Hạ Xuân Bình đã đứng chờ ở đó.

Hôm qua khi Giang Tần nói mình muốn đến quận, Hạ Xuân Bình liền bảo rằng chị cũng có việc lên đó, hai người có thể đi cùng nhau.

Ở nơi đất khách quê người, có người đi cùng khiến Giang Tần rất vui.

“Chị Xuân Bình, chị đến sớm vậy.”

Giang Tần mỉm cười bước tới.

Mấy ngày nay hai người đã quen thân, Giang Tần bắt đầu gọi chị ấy là chị Xuân Bình, nghe gần gũi hơn.

Thấy cô đến, Hạ Xuân Bình cũng mỉm cười, “Chị cũng vừa tới thôi.”

“Vậy chúng ta đi thôi.”

Giang Tần chủ động khoác tay Hạ Xuân Bình, hai người cùng đi đến chỗ máy kéo đang đỗ.

Dọc đường gặp không ít đồng chí nữ, trông như ai cũng định lên quận..

Thời này chưa có nghỉ hai ngày cuối tuần, chỉ có một ngày nghỉ Chủ nhật, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi những người này đều muốn đến quận mua một số nhu yếu phẩm hằng ngày.

Thấy Giang Tần, mọi người đều có cái nhìn không thiện cảm đối với cô ấy.

Hạ Xuân Bình thấy vậy, liền trừng mắt nhìn họ.

Bị chị trừng một cái, mấy người đó cũng hiểu ý mà thôi không nhìn nữa.

Hạ Xuân Bình an ủi Giang Tần, “Họ còn nghĩ em là người như trước kia, đừng lo, thêm một thời gian nữa, họ sẽ thấy em thay đổi thôi.”

Giang Tần hoàn toàn không để tâm đến thái độ của những người này.

Kiếp trước lăn lộn nơi công sở, sóng gió gì cô cũng đã trải qua.

Nếu chỉ vì ánh mắt người khác mà chịu không nổi, thì cô cũng chẳng sống nổi nữa.

Đợi đến khi đến đó, đã có rất nhiều người ngồi trên máy kéo rồi, chủ yếu là đồng chí nữ, có một số người dắt con hoặc bế con, có thể nhìn thấy một số đồng chí nam.

Hạ Xuân Bình leo lên trước, rồi đưa tay kéo Giang Tần lên.

Người trên máy kéo va vào nhau, Giang Tần ngồi xích lại phía Hạ Xuân Bình để nhường chỗ cho những người lên sau.

Khi mọi người đã ngồi yên, cậu thanh niên lái xe cầm lấy cái quay tay, xoay vài vòng phía trước xe kéo, tiếng "tạch tạch" vang lên, sau đó cậu nhảy lên chỗ lái, nhanh chóng nổ máy chạy đi.

Giang Tần đang nhìn ra bên ngoài, đột nhiên thấy mấy bóng người từ xa đi tới, trong đó có một bóng dáng rất quen thuộc.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Kiều Tức Năm 70: Ta Mang Theo Không Gian Nuôi Anh Chàng Thô Lỗ

Số ký tự: 0