Tiểu Kiều Tức Năm 70: Ta Mang Theo Không Gian Nuôi Anh Chàng Thô Lỗ
Phó Thiếu Đao,...
2025-01-10 22:07:06
Hôm nay cũng là người đàn ông đạp xe, người phụ nữ ngồi phía sau, cùng nhau về nhà.
Thấy Giang Tần, cả hai đều nhìn thoáng qua, rồi nhanh chóng dời ánh mắt, coi như không thấy.
Giang Tần không quan tâm đến phản ứng của họ, cô chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ để xem có thể thành công không.
Trên đường về, cô còn gặp thêm nhiều công nhân từ nông trường đang tan ca. Phản ứng của họ cũng không khác gì cặp đôi kia.
Thậm chí, có người còn trừng mắt nhìn cô.
“Nghe nói chưa, hôm nay cô ta suýt nữa thiêu rụi căn nhà tập thể rồi đấy.”
“Đúng là một đứa phá hoại, từ khi Phó đội trưởng cưới cô ta, chẳng có chuyện gì tốt đẹp xảy ra cả.”
“Cái gì mà đứa phá hoại, phải gọi là sao chổi mới đúng, chuyên đến gây họa cho người ta!”
“Ê, các cậu xem, cô ta cầm cái gì trên tay kìa?”
“Hình như là một cái áo, trời ơi, áo đẹp thế mà lại vứt bừa ra như vậy. Bảo tôi mặc tôi còn tiếc chẳng nỡ!”
“Hứ, cô ta chuyện gì mà chẳng làm được. Các cậu quên là cô ta từng chạy đến trụ sở chính để kiện, nói đội trưởng Phó có vấn đề về tác phong à?”
Nghe đến đó, mấy người phụ nữ cùng nhìn về phía Giang Tần đầy khinh bỉ.
Giang Tần thấy rõ đó là những người sáng nay đã nói xấu cô, có lẽ họ thường tụ tập lại để bàn tán.
Cô ấy nhìn xuống cái áo trên tay.
Lúc nãy vội vàng, cô không chú ý mình đã lấy chiếc áo nào.
Ở thời đại này vải sợi tổng hợp được coi là thứ tốt nhất, giá cả không hề rẻ,bảo sao mấy người kia nói là phí phạm.
Giang Tần lẳng lặng lấy hộp cơm ra khỏi áo rồi mặc lại lên người.
May mà hộp cà mén đã bớt nóng, có thể cầm được bằng tay.
Đi bộ đến trụ sở của đội, Giang Tần thấy không ít người nhìn cô với ánh mắt khó chịu.
Đành chịu thôi, danh tiếng của nguyên chủ đã quá tệ, giờ cô đành gánh chịu hậu quả.
Đến trước cửa đội, Giang Tần chuẩn bị bước vào thì gặp một nhóm người từ trong bước ra.
Cô ấy nhìn thoáng qua thấy người ở giữa chính là Phó Thiếu Đao.
Chủ yếu là do anh ấy trông quá xuất chúng, đặc biệt nổi bật.
Những người đối diện cũng đã thấy cô.
Ngoại trừ Phó Thiếu Đao, ai nấy đều trông như vừa thấy ma.
Phó Thiếu Đao tiến lại gần cô, ánh mắt đề phòng: “Sao cô lại đến đây?”
“Anh chưa ăn cơm đúng không? Tôi đến đưa cơm cho anh.”
Giang Tần đưa hộp cà mén ra trước mặt anh ấy.
“Hôm nay đừng ăn ở nhà ăn nữa, thử tài nấu nướng của tôi đi.”
Nói xong trực tiếp đem hộp cà mén đặt vào trong tay Phó Thiếu Đao, nhìn anh với ánh mắt tươi cười.
Phó Thiếu Đao không ngờ rằng cô đến tìm mình chỉ vì lý do này.
Kể từ khi kết hôn, cả hai sống tách biệt, Giang Tần hoàn toàn không bận tâm đến anh.
Anh cũng không trông mong gì ở đối phương, chỉ đến nhà ăn ăn cơm.
Hôm nay, chuyện này là thế nào?
Trong khi Giang Tần và Phó Thiếu Đao đang nói chuyện bên này, mấy người xung quanh không thể bình tĩnh.
Ai chẳng biết đội trưởng Phó và vợ mình đang đòi ly hôn. Vậy mà đột nhiên cô ta lại đến đưa cơm, có ý gì đây?
Vợ của Phó đội trưởng còn cười với anh, hai người trông chẳng giống như đang có mâu thuẫn gì.
Vợ của Phó đội trưởng chẳng phải vẫn đang làm loạn hay sao? Từ ngày đến đây, cô ta chưa từng tỏ thái độ tốt với anh bao giờ.
Nhưng rõ ràng cô ấy đang cười.
Cảnh này khiến mọi người đều kinh ngạc.
Giang Tần không để ý đến biểu cảm của những người khác, cô chỉ muốn biết liệu Phó Thiếu Đao có khen món cô nấu không.
“Anh bây giờ tan làm rồi phải không?”
Cô ấy hỏi.
“Ừ.”
“Vậy đi thôi, về nhà ăn cơm.”
Giang Tần nôn nóng.
“Tôi…”
Phó Thiếu Đao còn chưa nói hết câu, Giang Tần đã kéo tay anh đi.
Rõ ràng anh ấy muốn từ chối, nhưng cô không để anh có cơ hội ấy. Dù sao người đàn ông này vẫn là chồng trên danh nghĩa của cô, một chút cử chỉ thân mật cũng không phải vấn đề.
Đi được vài bước, Phó Thiếu Đao đột ngột dừng lại.
Giang Tần bởi vì đang kéo anh ấy, cũng dừng lại theo.
Cô quay đầu lại, thấy khuôn mặt anh trông rất nghiêm nghị.
“Giang Tần, chi bằng hôm nay chúng ta nói rõ mọi chuyện.”
Nói rõ?
Giang Tần thoáng sững người, chẳng lẽ anh lại muốn đề cập đến chuyện ly hôn.
Nhưng lúc này, cô chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
“Anh ăn cơm trước, cơm nước xong chúng ta nói chuyện sau.”
Giang Tần vội vàng nói.
Bộ dạng vừa lo lắng vừa mong đợi của cô khiến Phó Thiếu Đao ngẩn người.
Kể từ khi kết hôn nửa năm nay, anh chỉ thấy cô ngang ngược quậy phá ở nông trường, khi đòi ly hôn thì quả quyết không lưu tình. Chưa từng thấy cô như lúc này.
Giang Tần của lúc này, không giống cô chút nào.
“Đi thôi.”
Phó Thiếu Đao nói xuống hai chữ, giơ tay gạt bàn tay của Giang Tần đặt trên cánh tay anh, cầm hộp cơm rồi bước về phía nhà.
Chỉ cần cô không gây chuyện, ăn bữa cơm thôi cũng tùy cô đi.
Phó Thiếu Đao gạt tay cô ấy ra, để Giang Tần có chút khó chịu.
Nhưng nghĩ đến những chuyện mà nguyên chủ đã làm trước đây, nếu là cô, chắc cũng muốn giết luôn cái nguyên chủ đó.
Phó Thiếu Đao còn có thể bình tĩnh đối xử như vậy, đã là người có tố chất lắm rồi.
Giang Tần thầm nghĩ trong lòng, chậm lại vài bước, nhưng rất nhanh cô lại đuổi theo.
Hai người trở về nhà, khi về đến cổng nhà, Giang Tần bước nhanh vài bước, mở cửa sân trước.
Đừng hỏi vì sao cô lại tận tụy thế này, bây giờ cô đang dựa vào người đàn ông trước mắt để sống qua ngày.
Phó Thiếu Đao liếc nhìn cô một cái, người phụ nữ này ngày càng khiến anh khó hiểu.
Đợi Phó Thiếu Đao ngồi xuống mở hộp cà mén ra, nhìn thấy đồ ăn bên trong, anh ấy sửng sốt.
Hộp cơm được chia làm hai phần: một nửa đầy cơm trắng, nửa còn lại là cải thảo xào với xúc xích tỏi.
Mùi thơm của cơm trắng, hòa cùng hương vị đậm đà của xúc xích tỏi, chỉ ngửi thôi cũng khiến người ta thèm thuồng.
Phó Thiếu Đao nhận ra những miếng xúc xích tỏi này là của Giang Tần mang từ nhà. Suốt một tháng qua, cô đều dựa vào những miếng xúc xích này để cải thiện bữa ăn, coi chúng quý hơn bất cứ thứ gì, sao lại có thể làm món này cho anh ăn chứ?
Nhìn vẻ mặt của anh, Giang Tần biết ngay anh đang thắc mắc điều gì.
Giang Tần đưa anh đôi đũa: “Tôi không có ý gì đâu, chỉ là muốn chúng ta ăn chung một bữa thôi. Ăn nhanh đi, kẻo nguội mất.”
Phó Thiếu Đao cầm đũa nhưng chưa động.
“Còn cô? Cùng nhau ăn đi.”
Phó Thiếu Đao đẩy hộp cơm về phía cô, Giang Tần lại đẩy lại.
“Tôi có rồi, cái này đều là của anh. Chờ tôi một chút.”
Giang Tần chạy vào bếp, lấy phần cơm và đồ ăn của mình ra, cùng ngồi ăn với Phó Thiếu Đao.
Lần này Phó Thiếu Đao không nói gì thêm, nhìn Giang Tần gắp một miếng xúc xích tỏi cho vào miệng, anh cũng bắt đầu ăn.
Giang Tần nhìn chằm chằm anh gắp một đũa rau, lại nhìn anh ăn một miếng cơm.
“Thế nào? Ăn ngon chứ?”
Cô ấy vội vàng hỏi.
“Cũng được.”
Phó Thiếu Đao gật đầu, đánh giá.
Chỉ “cũng được” thôi sao, liệu có hoàn thành nhiệm vụ không nhỉ?
Giang Tần đợi hồi lâu, trong đầu lại chẳng có chút động tĩnh nào.
Quả nhiên, chỉ “cũng được” thôi thì chưa đủ.
“Chỉ cũng được thôi sao? Không thấy rất ngon à? Thật ra tay nghề tôi không tệ đâu.”
Sự mong chờ và căng thẳng trong mắt Giang Tần đều lọt vào mắt Phó Thiếu Đao.
Mặc dù ghét người phụ nữ này, lúc này anh ấy cũng có chút không đành lòng.
“Rất ngon, mùi vị rất tuyệt.”
Thấy Giang Tần, cả hai đều nhìn thoáng qua, rồi nhanh chóng dời ánh mắt, coi như không thấy.
Giang Tần không quan tâm đến phản ứng của họ, cô chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ để xem có thể thành công không.
Trên đường về, cô còn gặp thêm nhiều công nhân từ nông trường đang tan ca. Phản ứng của họ cũng không khác gì cặp đôi kia.
Thậm chí, có người còn trừng mắt nhìn cô.
“Nghe nói chưa, hôm nay cô ta suýt nữa thiêu rụi căn nhà tập thể rồi đấy.”
“Đúng là một đứa phá hoại, từ khi Phó đội trưởng cưới cô ta, chẳng có chuyện gì tốt đẹp xảy ra cả.”
“Cái gì mà đứa phá hoại, phải gọi là sao chổi mới đúng, chuyên đến gây họa cho người ta!”
“Ê, các cậu xem, cô ta cầm cái gì trên tay kìa?”
“Hình như là một cái áo, trời ơi, áo đẹp thế mà lại vứt bừa ra như vậy. Bảo tôi mặc tôi còn tiếc chẳng nỡ!”
“Hứ, cô ta chuyện gì mà chẳng làm được. Các cậu quên là cô ta từng chạy đến trụ sở chính để kiện, nói đội trưởng Phó có vấn đề về tác phong à?”
Nghe đến đó, mấy người phụ nữ cùng nhìn về phía Giang Tần đầy khinh bỉ.
Giang Tần thấy rõ đó là những người sáng nay đã nói xấu cô, có lẽ họ thường tụ tập lại để bàn tán.
Cô ấy nhìn xuống cái áo trên tay.
Lúc nãy vội vàng, cô không chú ý mình đã lấy chiếc áo nào.
Ở thời đại này vải sợi tổng hợp được coi là thứ tốt nhất, giá cả không hề rẻ,bảo sao mấy người kia nói là phí phạm.
Giang Tần lẳng lặng lấy hộp cơm ra khỏi áo rồi mặc lại lên người.
May mà hộp cà mén đã bớt nóng, có thể cầm được bằng tay.
Đi bộ đến trụ sở của đội, Giang Tần thấy không ít người nhìn cô với ánh mắt khó chịu.
Đành chịu thôi, danh tiếng của nguyên chủ đã quá tệ, giờ cô đành gánh chịu hậu quả.
Đến trước cửa đội, Giang Tần chuẩn bị bước vào thì gặp một nhóm người từ trong bước ra.
Cô ấy nhìn thoáng qua thấy người ở giữa chính là Phó Thiếu Đao.
Chủ yếu là do anh ấy trông quá xuất chúng, đặc biệt nổi bật.
Những người đối diện cũng đã thấy cô.
Ngoại trừ Phó Thiếu Đao, ai nấy đều trông như vừa thấy ma.
Phó Thiếu Đao tiến lại gần cô, ánh mắt đề phòng: “Sao cô lại đến đây?”
“Anh chưa ăn cơm đúng không? Tôi đến đưa cơm cho anh.”
Giang Tần đưa hộp cà mén ra trước mặt anh ấy.
“Hôm nay đừng ăn ở nhà ăn nữa, thử tài nấu nướng của tôi đi.”
Nói xong trực tiếp đem hộp cà mén đặt vào trong tay Phó Thiếu Đao, nhìn anh với ánh mắt tươi cười.
Phó Thiếu Đao không ngờ rằng cô đến tìm mình chỉ vì lý do này.
Kể từ khi kết hôn, cả hai sống tách biệt, Giang Tần hoàn toàn không bận tâm đến anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh cũng không trông mong gì ở đối phương, chỉ đến nhà ăn ăn cơm.
Hôm nay, chuyện này là thế nào?
Trong khi Giang Tần và Phó Thiếu Đao đang nói chuyện bên này, mấy người xung quanh không thể bình tĩnh.
Ai chẳng biết đội trưởng Phó và vợ mình đang đòi ly hôn. Vậy mà đột nhiên cô ta lại đến đưa cơm, có ý gì đây?
Vợ của Phó đội trưởng còn cười với anh, hai người trông chẳng giống như đang có mâu thuẫn gì.
Vợ của Phó đội trưởng chẳng phải vẫn đang làm loạn hay sao? Từ ngày đến đây, cô ta chưa từng tỏ thái độ tốt với anh bao giờ.
Nhưng rõ ràng cô ấy đang cười.
Cảnh này khiến mọi người đều kinh ngạc.
Giang Tần không để ý đến biểu cảm của những người khác, cô chỉ muốn biết liệu Phó Thiếu Đao có khen món cô nấu không.
“Anh bây giờ tan làm rồi phải không?”
Cô ấy hỏi.
“Ừ.”
“Vậy đi thôi, về nhà ăn cơm.”
Giang Tần nôn nóng.
“Tôi…”
Phó Thiếu Đao còn chưa nói hết câu, Giang Tần đã kéo tay anh đi.
Rõ ràng anh ấy muốn từ chối, nhưng cô không để anh có cơ hội ấy. Dù sao người đàn ông này vẫn là chồng trên danh nghĩa của cô, một chút cử chỉ thân mật cũng không phải vấn đề.
Đi được vài bước, Phó Thiếu Đao đột ngột dừng lại.
Giang Tần bởi vì đang kéo anh ấy, cũng dừng lại theo.
Cô quay đầu lại, thấy khuôn mặt anh trông rất nghiêm nghị.
“Giang Tần, chi bằng hôm nay chúng ta nói rõ mọi chuyện.”
Nói rõ?
Giang Tần thoáng sững người, chẳng lẽ anh lại muốn đề cập đến chuyện ly hôn.
Nhưng lúc này, cô chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
“Anh ăn cơm trước, cơm nước xong chúng ta nói chuyện sau.”
Giang Tần vội vàng nói.
Bộ dạng vừa lo lắng vừa mong đợi của cô khiến Phó Thiếu Đao ngẩn người.
Kể từ khi kết hôn nửa năm nay, anh chỉ thấy cô ngang ngược quậy phá ở nông trường, khi đòi ly hôn thì quả quyết không lưu tình. Chưa từng thấy cô như lúc này.
Giang Tần của lúc này, không giống cô chút nào.
“Đi thôi.”
Phó Thiếu Đao nói xuống hai chữ, giơ tay gạt bàn tay của Giang Tần đặt trên cánh tay anh, cầm hộp cơm rồi bước về phía nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ cần cô không gây chuyện, ăn bữa cơm thôi cũng tùy cô đi.
Phó Thiếu Đao gạt tay cô ấy ra, để Giang Tần có chút khó chịu.
Nhưng nghĩ đến những chuyện mà nguyên chủ đã làm trước đây, nếu là cô, chắc cũng muốn giết luôn cái nguyên chủ đó.
Phó Thiếu Đao còn có thể bình tĩnh đối xử như vậy, đã là người có tố chất lắm rồi.
Giang Tần thầm nghĩ trong lòng, chậm lại vài bước, nhưng rất nhanh cô lại đuổi theo.
Hai người trở về nhà, khi về đến cổng nhà, Giang Tần bước nhanh vài bước, mở cửa sân trước.
Đừng hỏi vì sao cô lại tận tụy thế này, bây giờ cô đang dựa vào người đàn ông trước mắt để sống qua ngày.
Phó Thiếu Đao liếc nhìn cô một cái, người phụ nữ này ngày càng khiến anh khó hiểu.
Đợi Phó Thiếu Đao ngồi xuống mở hộp cà mén ra, nhìn thấy đồ ăn bên trong, anh ấy sửng sốt.
Hộp cơm được chia làm hai phần: một nửa đầy cơm trắng, nửa còn lại là cải thảo xào với xúc xích tỏi.
Mùi thơm của cơm trắng, hòa cùng hương vị đậm đà của xúc xích tỏi, chỉ ngửi thôi cũng khiến người ta thèm thuồng.
Phó Thiếu Đao nhận ra những miếng xúc xích tỏi này là của Giang Tần mang từ nhà. Suốt một tháng qua, cô đều dựa vào những miếng xúc xích này để cải thiện bữa ăn, coi chúng quý hơn bất cứ thứ gì, sao lại có thể làm món này cho anh ăn chứ?
Nhìn vẻ mặt của anh, Giang Tần biết ngay anh đang thắc mắc điều gì.
Giang Tần đưa anh đôi đũa: “Tôi không có ý gì đâu, chỉ là muốn chúng ta ăn chung một bữa thôi. Ăn nhanh đi, kẻo nguội mất.”
Phó Thiếu Đao cầm đũa nhưng chưa động.
“Còn cô? Cùng nhau ăn đi.”
Phó Thiếu Đao đẩy hộp cơm về phía cô, Giang Tần lại đẩy lại.
“Tôi có rồi, cái này đều là của anh. Chờ tôi một chút.”
Giang Tần chạy vào bếp, lấy phần cơm và đồ ăn của mình ra, cùng ngồi ăn với Phó Thiếu Đao.
Lần này Phó Thiếu Đao không nói gì thêm, nhìn Giang Tần gắp một miếng xúc xích tỏi cho vào miệng, anh cũng bắt đầu ăn.
Giang Tần nhìn chằm chằm anh gắp một đũa rau, lại nhìn anh ăn một miếng cơm.
“Thế nào? Ăn ngon chứ?”
Cô ấy vội vàng hỏi.
“Cũng được.”
Phó Thiếu Đao gật đầu, đánh giá.
Chỉ “cũng được” thôi sao, liệu có hoàn thành nhiệm vụ không nhỉ?
Giang Tần đợi hồi lâu, trong đầu lại chẳng có chút động tĩnh nào.
Quả nhiên, chỉ “cũng được” thôi thì chưa đủ.
“Chỉ cũng được thôi sao? Không thấy rất ngon à? Thật ra tay nghề tôi không tệ đâu.”
Sự mong chờ và căng thẳng trong mắt Giang Tần đều lọt vào mắt Phó Thiếu Đao.
Mặc dù ghét người phụ nữ này, lúc này anh ấy cũng có chút không đành lòng.
“Rất ngon, mùi vị rất tuyệt.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro