Tiểu Môn Tiểu Hộ Trèo Cao? Phối Hợp Với Cha Hưởng Thái Miếu
Chúng Ta Thực R...
Mạt Hương Hương
2024-08-18 23:49:06
“Làm phiền ngươi, buổi trưa mời mọi người ăn cơm giúp ta.”
Tiểu lại mỉm cười nhận lấy tiền.
“Nếu moij ngươi nghe được tin này, nhất định sẽ rất vui vẻ. Chúng ta đã sớm muốn tụ họp với ngươi một bữa.”
...
Số bạc hiếu kính tiểu lại này lẽ ra phải là nàng chi, Khương Minh Nguyệt này lại thật không biết ý tứ, nhưng nàng biết bây giờ không phải lúc xoắn xuýt những chuyện này, hoả kế nha hành còn đang đứng một bên chờ!
Khương Minh Nguyệt đưa cho hỏa kế nha hành hai lượng bạc, nhận lấy chìa khóa.
Thấy Tạ Uyên nhất thời không thể rời đi, ba người Khương Minh Nguyệt bọn người rời khỏi nha môn trước.
Sau khi tiễn người đàn ông vui vẻ đi xa, Khương Minh Hoằng ngẩng đầu nhìn tỷ tỷ, thương lượng: “Hôm nay Tạ tiên sinh đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều. Chúng ta mau chút lễ vẫn tặng cho hắn, bày tỏ chút tâm ý, ý a tỷ thế nào?”
“Vẫn là đệ đệ suy nghĩ chu toàn.”
Nàng còn đang lo lắng làm sao trả lại một lượng bạc kia cho hắn.
“Trên đường tới đây, đệ phát hiện chỗ này có một hiệu sách, chúng ta qua đó thì thế nào?”
“Được!”
Bởi vì lo lắng Tạ Uyên đi ra sẽ không tìm thấy bọn họ, hai tủ đệ chạy một mạch vào trong thư trai, Khương Minh Nguyệt ổn định lại hơi thở, lúc này mới dẫn đệ đệ đi vào.
“Chưởng quỹ, chỗ này của người có loại nghiên mực, mực hay bút nào tốt hơn không?”
“Có! Mời hai vị khách quan đi theo ta.”
Sau khi hai tỷ đệ lựa chọn một lúc, đã chọn được một cây bút.
“Hai vị khách quan thật là có mắt nhìn. Đây chính là bảo vật trấn tiệm của chỗ chúng tôi, chỉ có một cái này. Bút này chính là bút lông dê, là lông dê rừng phương nam, lấy phần lông mềm ở phần cổ, dưới nách của dê rừng...”
Chưởng quỹ nói như nước chảy mây bay, tâng bốc cây bút lên tận trời.
“Bao nhiêu tiền vậy?” Khương Minh Nguyệt hỏi.
Chưởng quỹ giơ hai ngón tay ra.
Trong mắt Khương Minh Nguyệt hiện lên một tia kinh ngạc: “Hai lượng! Chúng ta mua.”
Biểu cảm trên khuôn mặt chưởng quỹ trở nên cứng đờ.
“Cô nương nói đùa, là hai mươi lượng.”
Trong khi hai người đang nói chuyện, Khương Minh Hoằng đã đi đến trước quầy, rót một tách trà làm ẩm cây bút, viết một chữ, sau đó cẩn thận nhìn đầu bút.
Chưởng quầy nhìn thấy cảnh này, ánh mắt liền đảo một vòng giữa hai người Minh Nguyệt, gặp được người trong nghề, hai người này không dễ lừa!
“Hai mươi lượng đắt quá, chưởng quỹ, xin cho một cái giá thật.” Mặc dù Khương Minh Nguyệt không biết nhiều về bút, nhưng nàng đã nhìn thấy rất nhiều, cây bút trước mặt tuyệt đối không đáng giá hai mươi lượng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tiểu lại mỉm cười nhận lấy tiền.
“Nếu moij ngươi nghe được tin này, nhất định sẽ rất vui vẻ. Chúng ta đã sớm muốn tụ họp với ngươi một bữa.”
...
Số bạc hiếu kính tiểu lại này lẽ ra phải là nàng chi, Khương Minh Nguyệt này lại thật không biết ý tứ, nhưng nàng biết bây giờ không phải lúc xoắn xuýt những chuyện này, hoả kế nha hành còn đang đứng một bên chờ!
Khương Minh Nguyệt đưa cho hỏa kế nha hành hai lượng bạc, nhận lấy chìa khóa.
Thấy Tạ Uyên nhất thời không thể rời đi, ba người Khương Minh Nguyệt bọn người rời khỏi nha môn trước.
Sau khi tiễn người đàn ông vui vẻ đi xa, Khương Minh Hoằng ngẩng đầu nhìn tỷ tỷ, thương lượng: “Hôm nay Tạ tiên sinh đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều. Chúng ta mau chút lễ vẫn tặng cho hắn, bày tỏ chút tâm ý, ý a tỷ thế nào?”
“Vẫn là đệ đệ suy nghĩ chu toàn.”
Nàng còn đang lo lắng làm sao trả lại một lượng bạc kia cho hắn.
“Trên đường tới đây, đệ phát hiện chỗ này có một hiệu sách, chúng ta qua đó thì thế nào?”
“Được!”
Bởi vì lo lắng Tạ Uyên đi ra sẽ không tìm thấy bọn họ, hai tủ đệ chạy một mạch vào trong thư trai, Khương Minh Nguyệt ổn định lại hơi thở, lúc này mới dẫn đệ đệ đi vào.
“Chưởng quỹ, chỗ này của người có loại nghiên mực, mực hay bút nào tốt hơn không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Có! Mời hai vị khách quan đi theo ta.”
Sau khi hai tỷ đệ lựa chọn một lúc, đã chọn được một cây bút.
“Hai vị khách quan thật là có mắt nhìn. Đây chính là bảo vật trấn tiệm của chỗ chúng tôi, chỉ có một cái này. Bút này chính là bút lông dê, là lông dê rừng phương nam, lấy phần lông mềm ở phần cổ, dưới nách của dê rừng...”
Chưởng quỹ nói như nước chảy mây bay, tâng bốc cây bút lên tận trời.
“Bao nhiêu tiền vậy?” Khương Minh Nguyệt hỏi.
Chưởng quỹ giơ hai ngón tay ra.
Trong mắt Khương Minh Nguyệt hiện lên một tia kinh ngạc: “Hai lượng! Chúng ta mua.”
Biểu cảm trên khuôn mặt chưởng quỹ trở nên cứng đờ.
“Cô nương nói đùa, là hai mươi lượng.”
Trong khi hai người đang nói chuyện, Khương Minh Hoằng đã đi đến trước quầy, rót một tách trà làm ẩm cây bút, viết một chữ, sau đó cẩn thận nhìn đầu bút.
Chưởng quầy nhìn thấy cảnh này, ánh mắt liền đảo một vòng giữa hai người Minh Nguyệt, gặp được người trong nghề, hai người này không dễ lừa!
“Hai mươi lượng đắt quá, chưởng quỹ, xin cho một cái giá thật.” Mặc dù Khương Minh Nguyệt không biết nhiều về bút, nhưng nàng đã nhìn thấy rất nhiều, cây bút trước mặt tuyệt đối không đáng giá hai mươi lượng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro