Tiểu Môn Tiểu Hộ Trèo Cao? Phối Hợp Với Cha Hưởng Thái Miếu
Ngươi Có Tính T...
Mạt Hương Hương
2024-08-18 23:49:06
“Ba trăm năm mươi lượng!” Tạ Uyên vừa gắp đồ ăn vừa bình tĩnh nói.
Loan Diệc mở to đôi mắt cá vàng, nghi hoặc nhìn chằm chằm Tạ Uyên.
“Không phải ngươi nói trạch viện kai của người ít hơn bốn trăm ba mươi lương sẽ không bán sao? Gặp phải người quen à?”
Hắn ta biết rất rõ về Tạ Uyên, nhìn thì ôn nhuận như ngọc, đối xử với người nào cũng như nhau, nhưng thực ra tính tình lãnh đạm, không dễ gần.
Những năm này có thể khiến hắn để ở trong lòng cũng chỉ được mấy người, cũng chỉ có bọn họ mới có thể làm cho hắn cam tâm tình nguyện chịu thiệt.
Loan Diệc suy nghĩ một chút rồi nói: “Không đúng! Mấy người kia hoặc là đã có trạch viện, hoặc là đang ở kinh thành...”
Tạ Uyên đột nhiên ngắt lời hắn ra: “Đừng đoán nữa, không phải bọn họ.”
“Không phải bọn họ? Ngoài bọn họ ra còn có ai có thể chiếm được lợi ích từ chỗ ngươi?” Giọng nói của Loan Diệc không tự chủ trở nên lớn hơn rất nhiều.
Trải nghiệm cuộc sống khi còn bé khiến Tạ Uyên sớm hiểu rằng người ta không thể sống mà không có tiền, tuổi còn nhỏ hắn đã giống như một con thú ăn vàng, bây giờ càng là như vậy.
Hắn cũng không tham lam, chỉ là rất nghiêm khắc về vấn đề tiền bạc, luôn muốn bao nhiêu thì phải nhận được bấy nhiêu, đừng ai mơ tưởng lợi dụng được hắn một văn tiền.
Cũng giống như trạch viện kia, hắn đưa ra giá bốn trăm ba mươi lượng, nếu như thấp hơn giá tiền này, hắn tuyệt đối sẽ không bán.
Tạ Uyên bất mãn nhìn hắn ta, nói: “Ta không thể làm chuyện tốt một lần sao?”
Loan Diệc cười “ha ha” một tiếng.
“Ngươi cho rằng ta tin sao? Những năm này ngươi có bao giờ làm ăn thua lỗ sao?”
Hắn ta ném một hạt đậu phộng vào trong miệng mình, nheo mắt nói: “Xem ra lần này ngươi có tính toán lớn rồi.”
Tạ Uyên cười cười không nói gì, chỉ bưng chén rượu lên cụng với Loan Diệc thêm một chén.
Hai ngày sau, trời mới tờ mờ sáng, Tạ Uyên đã mang theo rượu thuốc, vác một cái gùi trên lưng đi ra ngoài. Hắn rời đi không lâu, tỷ đệ Khương Minh Nguyệt đã đến hẻm Trường Thọ, khi đi ngang qua nhà Tạ gia, thấy cửa bị khóa ngoài, Khương Minh Nguyệt nghĩ thâm Tạ Uyên lại dậy sớm như vậy
Đi vào tiểu viện, hai tỷ đệ phân công rõ ràng, Khương Minh Nguyệt tiếp tục làm vỏ chăn, Khương Minh Hoằng kéo chiếc xe mới mua hôm qua ra khỏi cửa.
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, sáng sớm, Khương Minh Nguyệt sắp xếp gọn vỏ chăn, vừa mới gấp chăn mền xong, cửa sân đột nhiên phát ra tiếng động, nàng quay đầu nhìn qua cửa sổ, đã thấy đệ đệ mình kéo xe đẩy đi vào.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Loan Diệc mở to đôi mắt cá vàng, nghi hoặc nhìn chằm chằm Tạ Uyên.
“Không phải ngươi nói trạch viện kai của người ít hơn bốn trăm ba mươi lương sẽ không bán sao? Gặp phải người quen à?”
Hắn ta biết rất rõ về Tạ Uyên, nhìn thì ôn nhuận như ngọc, đối xử với người nào cũng như nhau, nhưng thực ra tính tình lãnh đạm, không dễ gần.
Những năm này có thể khiến hắn để ở trong lòng cũng chỉ được mấy người, cũng chỉ có bọn họ mới có thể làm cho hắn cam tâm tình nguyện chịu thiệt.
Loan Diệc suy nghĩ một chút rồi nói: “Không đúng! Mấy người kia hoặc là đã có trạch viện, hoặc là đang ở kinh thành...”
Tạ Uyên đột nhiên ngắt lời hắn ra: “Đừng đoán nữa, không phải bọn họ.”
“Không phải bọn họ? Ngoài bọn họ ra còn có ai có thể chiếm được lợi ích từ chỗ ngươi?” Giọng nói của Loan Diệc không tự chủ trở nên lớn hơn rất nhiều.
Trải nghiệm cuộc sống khi còn bé khiến Tạ Uyên sớm hiểu rằng người ta không thể sống mà không có tiền, tuổi còn nhỏ hắn đã giống như một con thú ăn vàng, bây giờ càng là như vậy.
Hắn cũng không tham lam, chỉ là rất nghiêm khắc về vấn đề tiền bạc, luôn muốn bao nhiêu thì phải nhận được bấy nhiêu, đừng ai mơ tưởng lợi dụng được hắn một văn tiền.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cũng giống như trạch viện kia, hắn đưa ra giá bốn trăm ba mươi lượng, nếu như thấp hơn giá tiền này, hắn tuyệt đối sẽ không bán.
Tạ Uyên bất mãn nhìn hắn ta, nói: “Ta không thể làm chuyện tốt một lần sao?”
Loan Diệc cười “ha ha” một tiếng.
“Ngươi cho rằng ta tin sao? Những năm này ngươi có bao giờ làm ăn thua lỗ sao?”
Hắn ta ném một hạt đậu phộng vào trong miệng mình, nheo mắt nói: “Xem ra lần này ngươi có tính toán lớn rồi.”
Tạ Uyên cười cười không nói gì, chỉ bưng chén rượu lên cụng với Loan Diệc thêm một chén.
Hai ngày sau, trời mới tờ mờ sáng, Tạ Uyên đã mang theo rượu thuốc, vác một cái gùi trên lưng đi ra ngoài. Hắn rời đi không lâu, tỷ đệ Khương Minh Nguyệt đã đến hẻm Trường Thọ, khi đi ngang qua nhà Tạ gia, thấy cửa bị khóa ngoài, Khương Minh Nguyệt nghĩ thâm Tạ Uyên lại dậy sớm như vậy
Đi vào tiểu viện, hai tỷ đệ phân công rõ ràng, Khương Minh Nguyệt tiếp tục làm vỏ chăn, Khương Minh Hoằng kéo chiếc xe mới mua hôm qua ra khỏi cửa.
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, sáng sớm, Khương Minh Nguyệt sắp xếp gọn vỏ chăn, vừa mới gấp chăn mền xong, cửa sân đột nhiên phát ra tiếng động, nàng quay đầu nhìn qua cửa sổ, đã thấy đệ đệ mình kéo xe đẩy đi vào.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro