Tiểu Môn Tiểu Hộ Trèo Cao? Phối Hợp Với Cha Hưởng Thái Miếu
Ngươi Có Tính T...
Mạt Hương Hương
2024-08-18 23:49:06
Ngày thường bất kể là chuyện gì tỷ tỷ đều sẽ thương lượng với cậu, nhưng nếu là chuyện nàng đã quyết định, cậu cũng sẽ phối hợp.
Cô sẽ bàn bạc với anh, nhưng nếu cô đưa ra quyết định, anh sẽ hợp tác.
“Đệ đệ ta thật là ngoan!”
Khương Minh Nguyệt thuận miệng khen một câu..
Khương Minh Hoằng mỉm cười nắm tay tỷ tỷ: “Tỷ đói bụng chưa? Chúng ta ăn sáng thôi.”
“Được!”
Khương Minh Hoằng đứng dậy, lấy đồ ăn sáng từ trong xe đẩy ra.
Bên này hai tỷ đệ đang ăn sáng, phía bên kia Tạ Uyên về đến Tạ gia thôn trong ánh bình minh.
Một đám lão thái thái, lão gia tử bưng bát cơm đứng ở cửa thôn, vừa nhìn thấy Tạ Uyên đã nhiệt tình chạy đến hỏi thăm: “Tiểu Uyên đã về rồi à?”
“Sao hôm nay ngươi lại có thời gian trở về vậy? Trong huyện được rảnh rỗi sao?”
...
Tạ Uyên mỉm cười ấm áp, vô cùng kiên nhẫn trả lời câu hỏi của bọn họ, rất hiền hoà ngồi giữa bọn họ, mở túi giấy ra phân phát bánh ngọt bên trong cho những người xung quanh rồi hỏi: “Gần đây trong thôn vẫn ổn cả chứ?”
“Tất cả mọi người đều rất tốt.”
Một lão đại gia tiến đến bên cạnh hắn nhỏ giọng nói:: “Mấy ngày trước Soả Mậu lại đánh thúc thúc, thẩm thẩm của ngươi một trận.”
Tạ Uyên cau mày, tỏ vẻ lo lắng hỏi: “Thúc thúc, thẩm thẩm của ta không sao chứ?”
“Thúc thúc ngươi chạy nhanh, không bị thương, thẩm thâm của người thì mặt mũi sưng tấy, bị thương hơi nặng.”
Tạ Uyên nghĩ thầm, như vậy thì thật là đáng tiếc, sao ông ta lại chạy nhanh như vậy! Hắn cầm rượu thuốc đứng dậy nói: “Các ngươi từ từ ăn, từ từ trò chuyện, ta về nhà trước.”
“Được, gặp phải Soả Mậu thì tránh xa một chút, đừng để hắn làm bị thương.”
“Được!”
Khi Tạ Uyên đi xa vẫn còn có thể nghe được ai đó nói: “Tiểu Uyên thật là một hài tử ngoan!”
“Ai nói không phải chứ? Hiếm có hài tư nào không mang thù như hắn.”
“Thúc thúc, thẩm thẩm của hắn cũng thật là không ra gì, nếu như không phải Soả Mậu ầm ĩ ra bên ngoài, chúng ta còn không biết rằng bọn họ có thể làm ra những chuyện thương thiên hại lý như vậy...”
“Soả Mậu càn quấy như vậy, bọn họ cũng coi là bị trừng phạt rồi.”
...
Sau đó người trong thôn nói những gì, Tạ Uyên cũng không nghe rõ nữa, hắn cúi đầu nhìn rượu thuốc trong tay, khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng lần này lại là nụ cười rất lạnh lùng.
“Đi thôi! Chúng ta về nhà trọ, buổi chiều sẽ trở lại chỗ này.”
“Được!”
Sau khi hai người rời hẻm Trường Thọ không lâu, Tạ Uyên cõng theo gùi trên lưng, mang theo chút thịt rừng trở về nhà.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô sẽ bàn bạc với anh, nhưng nếu cô đưa ra quyết định, anh sẽ hợp tác.
“Đệ đệ ta thật là ngoan!”
Khương Minh Nguyệt thuận miệng khen một câu..
Khương Minh Hoằng mỉm cười nắm tay tỷ tỷ: “Tỷ đói bụng chưa? Chúng ta ăn sáng thôi.”
“Được!”
Khương Minh Hoằng đứng dậy, lấy đồ ăn sáng từ trong xe đẩy ra.
Bên này hai tỷ đệ đang ăn sáng, phía bên kia Tạ Uyên về đến Tạ gia thôn trong ánh bình minh.
Một đám lão thái thái, lão gia tử bưng bát cơm đứng ở cửa thôn, vừa nhìn thấy Tạ Uyên đã nhiệt tình chạy đến hỏi thăm: “Tiểu Uyên đã về rồi à?”
“Sao hôm nay ngươi lại có thời gian trở về vậy? Trong huyện được rảnh rỗi sao?”
...
Tạ Uyên mỉm cười ấm áp, vô cùng kiên nhẫn trả lời câu hỏi của bọn họ, rất hiền hoà ngồi giữa bọn họ, mở túi giấy ra phân phát bánh ngọt bên trong cho những người xung quanh rồi hỏi: “Gần đây trong thôn vẫn ổn cả chứ?”
“Tất cả mọi người đều rất tốt.”
Một lão đại gia tiến đến bên cạnh hắn nhỏ giọng nói:: “Mấy ngày trước Soả Mậu lại đánh thúc thúc, thẩm thẩm của ngươi một trận.”
Tạ Uyên cau mày, tỏ vẻ lo lắng hỏi: “Thúc thúc, thẩm thẩm của ta không sao chứ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thúc thúc ngươi chạy nhanh, không bị thương, thẩm thâm của người thì mặt mũi sưng tấy, bị thương hơi nặng.”
Tạ Uyên nghĩ thầm, như vậy thì thật là đáng tiếc, sao ông ta lại chạy nhanh như vậy! Hắn cầm rượu thuốc đứng dậy nói: “Các ngươi từ từ ăn, từ từ trò chuyện, ta về nhà trước.”
“Được, gặp phải Soả Mậu thì tránh xa một chút, đừng để hắn làm bị thương.”
“Được!”
Khi Tạ Uyên đi xa vẫn còn có thể nghe được ai đó nói: “Tiểu Uyên thật là một hài tử ngoan!”
“Ai nói không phải chứ? Hiếm có hài tư nào không mang thù như hắn.”
“Thúc thúc, thẩm thẩm của hắn cũng thật là không ra gì, nếu như không phải Soả Mậu ầm ĩ ra bên ngoài, chúng ta còn không biết rằng bọn họ có thể làm ra những chuyện thương thiên hại lý như vậy...”
“Soả Mậu càn quấy như vậy, bọn họ cũng coi là bị trừng phạt rồi.”
...
Sau đó người trong thôn nói những gì, Tạ Uyên cũng không nghe rõ nữa, hắn cúi đầu nhìn rượu thuốc trong tay, khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng lần này lại là nụ cười rất lạnh lùng.
“Đi thôi! Chúng ta về nhà trọ, buổi chiều sẽ trở lại chỗ này.”
“Được!”
Sau khi hai người rời hẻm Trường Thọ không lâu, Tạ Uyên cõng theo gùi trên lưng, mang theo chút thịt rừng trở về nhà.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro