Tiểu Môn Tiểu Hộ Trèo Cao? Phối Hợp Với Cha Hưởng Thái Miếu
Ta Đã Biết Bí M...
Mạt Hương Hương
2024-08-18 23:49:06
“A tỷ, xin lỗi, khoảng thời gian này đã để tỷ phải lo lắng rồi.”
Khương Minh Nguyệt đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ của đệ đệ, dịu dàng nói: “Đồ ngốc, sinh bệnh không thể kiểm soát được, chỉ cần đệ khỏi bệnh là tốt rồi.”
Nàng quay người bưng chén thuốc lên: “Tỷ đút thuốc cho đệ uống.”
“Được!” Khương Minh Hoằng nhìn vết bỏng phồng rộp trên ngón tay cái của tỷ tỷ mình, lúc bị bỏng chắc chắn là rất đau!
Cậu ngẩng đầu nhìn thấy trên mái tóc đen của tỷ tỷ mình có mấy vụn cỏ, trên khuôn mặt trắng nõn có hai vệt tro, y phục cũng có chút bẩn, cậu lập tức cảm thấy vô cùng đau lòng.
Trước kia tỷ tỷ chưa từng làm việc nặng, sau khi rời khỏi quê hương, vì để chăm sóc cậu, tỷ tỷ bị ép phải trưởng thành hơn rất nhiều, cậu phải nhanh chóng khỏe lại mới được.
“Bây giờ chúng ta đang ở đâu?” Cậu uống thuốc xong lại hỏi.
Trong khoảng thời gian này cậu vẫn luôn mơ hồ, chỉ biết bọn họ đang ở rất gần kinh thành, nhưng lại không biết cụ thể là đang ở đâu.
“Huyện Uyển Bình!”
“Uyển Bình?” Trong giọng nói của Khương Minh Hoằng lộ ra chút kinh ngạc.
“Đúng vậy! Lúc tách ra khỏi đám người tiêu cục, tỷ đã cố ý nghe ngóng từ chỗ bọn họ về tình hình các huyện gần kinh thành...”
Khương Minh Nguyệt nhẹ nhàng nói cho đệ đệ nghe lý do ở lại huyện Uyển Bình, sau đó nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cậu, nàng lại hỏi: “Sao vậy?”
“Thật không ngờ tỷ tỷ lại cân nhắc chu toàn như vậy.”
Khương Minh Nguyệt có chút kiêu ngạo ngẩng cái đầu nhỏ lên.
“Trước kia chỉ là tỷ lười suy nghĩ thôi, thật ra tỷ rất thông minh.”
Khương Minh Hoằng nhìn tỷ tỷ vui tươi của mình, nhiệt tình khen ngợi: “Đúng vậy, tỷ tỷ rất thông minh.”
Khương Minh Nguyệt cười đến khóe mắt cong cong: “Đệ đệ ta mận tuệ lại hiếu học, đến kinh thành cũng không thể bỏ lỡ việc học.”
“Hơn nữa, tâm nguyện lớn nhất của phụ mẫu chính là hy vọng đệ có thể thi đỗ, nơi chúng ta sẽ định cư đương nhiên phải lựa chọn huyện Uyển Bình địa linh nhân kiệt, có nhiều trường học.”
Nói đến địa linh nhân kiệt, Khương Minh Hoằng nhớ tới một người, hắn ta là người huyện Uyển Bình, có lẽ vẫn chưa đến kinh thành ứng thí, nếu như có thể kết giao với hắn ta...
Khương Minh Nguyệt thấy đệ đệ đột nhiên trầm mặc, lại hỏi: “Đang suy nghĩ gì vậy?”
Khương Minh Hoằng lấy lại tinh thần, tạm ép xuống tâm sự, nói: “A tỷ lựa chọn rất tốt, chúng ta định cư ở đây đi.”
“Chúng ta có cần phải đi bái kiến chỗ tiểu di không?” Khương Minh Nguyệt giống như chỉ thuận miệng hỏi một câu.
“Không cần!”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khương Minh Nguyệt đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ của đệ đệ, dịu dàng nói: “Đồ ngốc, sinh bệnh không thể kiểm soát được, chỉ cần đệ khỏi bệnh là tốt rồi.”
Nàng quay người bưng chén thuốc lên: “Tỷ đút thuốc cho đệ uống.”
“Được!” Khương Minh Hoằng nhìn vết bỏng phồng rộp trên ngón tay cái của tỷ tỷ mình, lúc bị bỏng chắc chắn là rất đau!
Cậu ngẩng đầu nhìn thấy trên mái tóc đen của tỷ tỷ mình có mấy vụn cỏ, trên khuôn mặt trắng nõn có hai vệt tro, y phục cũng có chút bẩn, cậu lập tức cảm thấy vô cùng đau lòng.
Trước kia tỷ tỷ chưa từng làm việc nặng, sau khi rời khỏi quê hương, vì để chăm sóc cậu, tỷ tỷ bị ép phải trưởng thành hơn rất nhiều, cậu phải nhanh chóng khỏe lại mới được.
“Bây giờ chúng ta đang ở đâu?” Cậu uống thuốc xong lại hỏi.
Trong khoảng thời gian này cậu vẫn luôn mơ hồ, chỉ biết bọn họ đang ở rất gần kinh thành, nhưng lại không biết cụ thể là đang ở đâu.
“Huyện Uyển Bình!”
“Uyển Bình?” Trong giọng nói của Khương Minh Hoằng lộ ra chút kinh ngạc.
“Đúng vậy! Lúc tách ra khỏi đám người tiêu cục, tỷ đã cố ý nghe ngóng từ chỗ bọn họ về tình hình các huyện gần kinh thành...”
Khương Minh Nguyệt nhẹ nhàng nói cho đệ đệ nghe lý do ở lại huyện Uyển Bình, sau đó nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cậu, nàng lại hỏi: “Sao vậy?”
“Thật không ngờ tỷ tỷ lại cân nhắc chu toàn như vậy.”
Khương Minh Nguyệt có chút kiêu ngạo ngẩng cái đầu nhỏ lên.
“Trước kia chỉ là tỷ lười suy nghĩ thôi, thật ra tỷ rất thông minh.”
Khương Minh Hoằng nhìn tỷ tỷ vui tươi của mình, nhiệt tình khen ngợi: “Đúng vậy, tỷ tỷ rất thông minh.”
Khương Minh Nguyệt cười đến khóe mắt cong cong: “Đệ đệ ta mận tuệ lại hiếu học, đến kinh thành cũng không thể bỏ lỡ việc học.”
“Hơn nữa, tâm nguyện lớn nhất của phụ mẫu chính là hy vọng đệ có thể thi đỗ, nơi chúng ta sẽ định cư đương nhiên phải lựa chọn huyện Uyển Bình địa linh nhân kiệt, có nhiều trường học.”
Nói đến địa linh nhân kiệt, Khương Minh Hoằng nhớ tới một người, hắn ta là người huyện Uyển Bình, có lẽ vẫn chưa đến kinh thành ứng thí, nếu như có thể kết giao với hắn ta...
Khương Minh Nguyệt thấy đệ đệ đột nhiên trầm mặc, lại hỏi: “Đang suy nghĩ gì vậy?”
Khương Minh Hoằng lấy lại tinh thần, tạm ép xuống tâm sự, nói: “A tỷ lựa chọn rất tốt, chúng ta định cư ở đây đi.”
“Chúng ta có cần phải đi bái kiến chỗ tiểu di không?” Khương Minh Nguyệt giống như chỉ thuận miệng hỏi một câu.
“Không cần!”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro