Tiểu Môn Tiểu Hộ Trèo Cao? Phối Hợp Với Cha Hưởng Thái Miếu
Trong Lòng Hắn,...
Mạt Hương Hương
2024-08-18 23:49:06
còn độc hơn mình, nhìn người cực chuẩn xác, sau khi nàng lấy hết can đảm nói chuyện với chưởng quỹ một lúc, nàng dần dần buông lỏng hơn, bởi vì nàng phát hiện ra mặc dù chưởng quỹ trông có vẻ hung dữ nhưng lại rất dễ nói chuyện.
Biết nhà bọn họ đang gặp khó khăn, lại mới mua trạch viện, trong tay không có nhiều tiền, nên đã đưa ra rất nhiều lời gợi ý hữu ích cho hai Khương Minh Nguyệt, còn đích thân lựa chọn đồ dùng trong nhà giúp bọn họ.
Bởi vì bọn họ mua rất nhiều đồ dùng trong nhà nên chưởng quỹ còn đồng ý sẽ giao hàng đến tận hẻm Trường Thọ, lại còn rất tốt bụng hỏi thăm có thể đưa hàng tới trong ba ngày được không.
Hai tỷ đệ lập tức hiểu ý của hắn ta, đây là sợ tỷ đệ bọn họ bị người hữu tâm để mắt tới.
“Đa tạ chưởng quỹ, giao trong vòng ba ngày theo lời ngươi nói là được.”
Khương Minh Nguyệt trả trước một nửa số tiền, phần còn lại hai bên thỏa thuận kỹ càng, chờ chưởng quỹ đưa hết tất cả đồ dùng trong nhà đến đến hẻm Trường Thọ sẽ trả đủ.
Khi hai người bước ra khỏi tiệm mộc, Khương Minh Nguyệt nhịn không được quay đầu lại, cảm khái nói: “Thật sự không thể nhìn tướng mạo mà đánh giá con người được. Tỷ đệ chúng ta thật may mắn, lúc cần trợ giúp rốt cuộc lại gặp được người tốt.”
Trên đường từ phủ Nguyên Giang đến kinh thành, bọn họ đã gặp phải rất nhiều chuyện, Khương Minh Nguyệt nghe được những lời chế nhạo, gặp phải nguy hiểm, nhưng thu hoạch nhiều nhất là được người khác giúp đỡ, nếu không có những người đó giúp đỡ, tỷ đệ bọn họ đã không thể tới được kinh thành.
“Có lẽ ông trời thấy chúng ta quá đáng thương cho nên mới ban cho chúng ta nhiều may mắn như vậy.”
Khương Minh Hoằng nắm tay tỷ tỷ nói tiếp: “Trời sắp tối rồi! Chúng ta về nhà trọ trước đi!”
“Được!”
Ba ngày sau, ở hẻm Trường Thọ, Tạ Uyên từ trường về đã nhìn thấy mấy người làm công vận chuyển bàn ghế vào trong viện dưới sự chỉ huy của Khương Minh Hoằng, xem ra bọn họ đã mua đầy đủ các loại đồ dùng trong nhà.
Khương Minh Hoằng nhìn thấy hắn đi tới.
“Chào Tạ tiên sinh!”
Cậu nhìn thấy trên tay hắn cầm một cuốn sách, lại hỏi: “Ngươi mới từ trường tư về à?”
Tạ Uyên gật đầu: “Các ngươi chuẩn bị chuyển tới sao?”
“Còn hai ngày nữa, gia tỷ vẫn chưa làm xong các thứ chăn ga gối đệm.”
Khi hai người đang nói chuyện, Tạ Uyên lại nhìn thấy Khương Minh Nguyệt kéo váy chạy ra ngoài, đúng vậy, chính là chạy, hắn đã sống hai mươi mốt năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên nhìn thấy một đại cô nương làm ra hành động như vậy. .
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Biết nhà bọn họ đang gặp khó khăn, lại mới mua trạch viện, trong tay không có nhiều tiền, nên đã đưa ra rất nhiều lời gợi ý hữu ích cho hai Khương Minh Nguyệt, còn đích thân lựa chọn đồ dùng trong nhà giúp bọn họ.
Bởi vì bọn họ mua rất nhiều đồ dùng trong nhà nên chưởng quỹ còn đồng ý sẽ giao hàng đến tận hẻm Trường Thọ, lại còn rất tốt bụng hỏi thăm có thể đưa hàng tới trong ba ngày được không.
Hai tỷ đệ lập tức hiểu ý của hắn ta, đây là sợ tỷ đệ bọn họ bị người hữu tâm để mắt tới.
“Đa tạ chưởng quỹ, giao trong vòng ba ngày theo lời ngươi nói là được.”
Khương Minh Nguyệt trả trước một nửa số tiền, phần còn lại hai bên thỏa thuận kỹ càng, chờ chưởng quỹ đưa hết tất cả đồ dùng trong nhà đến đến hẻm Trường Thọ sẽ trả đủ.
Khi hai người bước ra khỏi tiệm mộc, Khương Minh Nguyệt nhịn không được quay đầu lại, cảm khái nói: “Thật sự không thể nhìn tướng mạo mà đánh giá con người được. Tỷ đệ chúng ta thật may mắn, lúc cần trợ giúp rốt cuộc lại gặp được người tốt.”
Trên đường từ phủ Nguyên Giang đến kinh thành, bọn họ đã gặp phải rất nhiều chuyện, Khương Minh Nguyệt nghe được những lời chế nhạo, gặp phải nguy hiểm, nhưng thu hoạch nhiều nhất là được người khác giúp đỡ, nếu không có những người đó giúp đỡ, tỷ đệ bọn họ đã không thể tới được kinh thành.
“Có lẽ ông trời thấy chúng ta quá đáng thương cho nên mới ban cho chúng ta nhiều may mắn như vậy.”
Khương Minh Hoằng nắm tay tỷ tỷ nói tiếp: “Trời sắp tối rồi! Chúng ta về nhà trọ trước đi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được!”
Ba ngày sau, ở hẻm Trường Thọ, Tạ Uyên từ trường về đã nhìn thấy mấy người làm công vận chuyển bàn ghế vào trong viện dưới sự chỉ huy của Khương Minh Hoằng, xem ra bọn họ đã mua đầy đủ các loại đồ dùng trong nhà.
Khương Minh Hoằng nhìn thấy hắn đi tới.
“Chào Tạ tiên sinh!”
Cậu nhìn thấy trên tay hắn cầm một cuốn sách, lại hỏi: “Ngươi mới từ trường tư về à?”
Tạ Uyên gật đầu: “Các ngươi chuẩn bị chuyển tới sao?”
“Còn hai ngày nữa, gia tỷ vẫn chưa làm xong các thứ chăn ga gối đệm.”
Khi hai người đang nói chuyện, Tạ Uyên lại nhìn thấy Khương Minh Nguyệt kéo váy chạy ra ngoài, đúng vậy, chính là chạy, hắn đã sống hai mươi mốt năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên nhìn thấy một đại cô nương làm ra hành động như vậy. .
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro