Tiểu Môn Tiểu Hộ Trèo Cao? Phối Hợp Với Cha Hưởng Thái Miếu
Yêu Tinh Quyến...
Mạt Hương Hương
2024-08-18 23:49:06
Bộ váy dài có một đường xẻ nhỏ, khi nàng đi lại, làn da trắng ngần thanh tú hiện ra qua khe hở như ẩn như hiện, tất cả khiến cô nhìn vừa trong sáng vừa quyến rũ.
Nếu như thế gian có yêu tinh, Tạ Uyên nghĩ nhất định phải giống như Khương Minh Nguyệt, khiến người ta cam tâm tình nguyện đánh đổi mạng sống.
Trái tim vốn đã an phận suốt hai mươi mốt năm của hắn lại đập thình thịch khi Khương Minh Nguyệt đến gần! Đập mạnh! Đập rất mạnh! Rất nhanh đã không thể khống chế muốn vọt ra ngoài.
Ngày bình thường không hề có động tĩnh gì giống như một bảo vật chết, giờ phút này lại háo hức muốn chứng minh sự tồn tại của nó.
Đôi tay thon dài của Tạ Uyên chậm rãi siết chặt dưới ống tay áo, hắn cố hết sức đè nén sự thôi thúc trong lòng, để ngăn bản thân thất thố, hắn kiềm chế thu hồi ánh mắt, nghiêng người quay lưng về phía hai người, yết hầu có chút nhấp nhô: “Mời vào nhà!”
Giọng nói của hắn có chút khàn khàn, trầm thấp hơn bình thường, đáng tiếc hai người Khương Minh Nguyệt cũng không nhận ra ý tứ kỳ lạ trong giọng nói của hắn.
Hai người đi theo hắn tiến vào sảnh đường, Khương Minh Nguyệt đặt lễ vật lên bàn nói: “Tạ tiên sinh, trong khoảng thời gian này ngài đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều, ta và Tiểu Hoằng rất cảm kích nên đã chuẩn bị chút lễ mọn bày tỏ tâm ý, mong rằng ngài có thể nhận lấy.”
Tạ tiên sinh? Tạ Uyên lập tức cảm nhận được trong giọng điệu của nàng có chút thay đổi, trong khách khí còn có một chút lịch sự lạnh nhạt, ngày hôm qua không phải còn rất tốt sao?
Tạ Uyên tạm thời đè nén nghi hoặc trong lòng, rót một chén trà hoa quả đã pha sẵn trước đó, đưa cho Khương Minh Nguyệt nói: “Không cần phải khách khí, Tiểu Hoằng là một hài tử, thông minh hiếu học, ta rất thích hắn.”
Khương Minh Hoằng nghe được lời này lộ ra có chút vui mừng, Tạ Uyên thật sự là vì thích hắn mới quan tâm tới bọn họ sao?
Khương Minh Nguyệt hai tay nhận lấy trà nói: “Ngoài bày tỏ lòng biết ơn vì hôm nay đã đến, anh em chúng ta còn có một chuyện muốn cùng Tạ tiên sinh thương lượng.”
Đôi mắt Khương Minh Nguyệt rất sáng, lúc chăm chú nhìn người thì trong sáng lại tĩnh lặng, giống như một con thú nhỏ trong rừng.
“Cứ nói đừng ngại.” Tạ Uyên không chú ý tới, khi nói chuyện, giọng điệu của hắn đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, giống như sợ làm cho nàng kinh sợ.
“Trong nhà đã sắp xếp xong, ngày mai ta muốn đưa a đệ đi trường tư Dư thị, không biết có thẻ không?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nếu như thế gian có yêu tinh, Tạ Uyên nghĩ nhất định phải giống như Khương Minh Nguyệt, khiến người ta cam tâm tình nguyện đánh đổi mạng sống.
Trái tim vốn đã an phận suốt hai mươi mốt năm của hắn lại đập thình thịch khi Khương Minh Nguyệt đến gần! Đập mạnh! Đập rất mạnh! Rất nhanh đã không thể khống chế muốn vọt ra ngoài.
Ngày bình thường không hề có động tĩnh gì giống như một bảo vật chết, giờ phút này lại háo hức muốn chứng minh sự tồn tại của nó.
Đôi tay thon dài của Tạ Uyên chậm rãi siết chặt dưới ống tay áo, hắn cố hết sức đè nén sự thôi thúc trong lòng, để ngăn bản thân thất thố, hắn kiềm chế thu hồi ánh mắt, nghiêng người quay lưng về phía hai người, yết hầu có chút nhấp nhô: “Mời vào nhà!”
Giọng nói của hắn có chút khàn khàn, trầm thấp hơn bình thường, đáng tiếc hai người Khương Minh Nguyệt cũng không nhận ra ý tứ kỳ lạ trong giọng nói của hắn.
Hai người đi theo hắn tiến vào sảnh đường, Khương Minh Nguyệt đặt lễ vật lên bàn nói: “Tạ tiên sinh, trong khoảng thời gian này ngài đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều, ta và Tiểu Hoằng rất cảm kích nên đã chuẩn bị chút lễ mọn bày tỏ tâm ý, mong rằng ngài có thể nhận lấy.”
Tạ tiên sinh? Tạ Uyên lập tức cảm nhận được trong giọng điệu của nàng có chút thay đổi, trong khách khí còn có một chút lịch sự lạnh nhạt, ngày hôm qua không phải còn rất tốt sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ Uyên tạm thời đè nén nghi hoặc trong lòng, rót một chén trà hoa quả đã pha sẵn trước đó, đưa cho Khương Minh Nguyệt nói: “Không cần phải khách khí, Tiểu Hoằng là một hài tử, thông minh hiếu học, ta rất thích hắn.”
Khương Minh Hoằng nghe được lời này lộ ra có chút vui mừng, Tạ Uyên thật sự là vì thích hắn mới quan tâm tới bọn họ sao?
Khương Minh Nguyệt hai tay nhận lấy trà nói: “Ngoài bày tỏ lòng biết ơn vì hôm nay đã đến, anh em chúng ta còn có một chuyện muốn cùng Tạ tiên sinh thương lượng.”
Đôi mắt Khương Minh Nguyệt rất sáng, lúc chăm chú nhìn người thì trong sáng lại tĩnh lặng, giống như một con thú nhỏ trong rừng.
“Cứ nói đừng ngại.” Tạ Uyên không chú ý tới, khi nói chuyện, giọng điệu của hắn đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, giống như sợ làm cho nàng kinh sợ.
“Trong nhà đã sắp xếp xong, ngày mai ta muốn đưa a đệ đi trường tư Dư thị, không biết có thẻ không?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro