Tiểu Môn Tiểu Hộ Trèo Cao? Phối Hợp Với Cha Hưởng Thái Miếu
Yêu Tinh Quyến...
Mạt Hương Hương
2024-08-18 23:49:06
Khương Minh Dược vội vàng uống trà trái cây, đi theo hai người ra khỏi đại sảnh, Tạ Uyên ở phía trước đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía nàng.
Khương Minh Nguyệt mở to mắt nhìn hắn, trong mắt hiện rõ: Ta không thể đi theo sao?
Tạ Uyên khẽ lắc đầu, giống như muốn nói không thể!
“Khương cô nương có thể rửa thức ăn giúp ta được không?”
Khương Minh Nguyệt “A” một tiếng rồi quay người đi vào phòng bếp.
Trong thư phòng, Tạ Uyên lấy ra một cuốn sách nhỏ đưa cho Khương Minh Hoằng: “Đây là đề thi của lớp Giáp vào tháng trước. Đối với kỳ thi nhập học, độ khó có lẽ cũng tương tự như thế này, sau khi ngươi làm xong thì đi ra.”
“Vâng!”
Khương Minh Hoằng cung kính nhận lấy, mở tập sách ra, trước tiên nhìn lướt qua một chút, những câu hỏi này khó hơn cậu nghĩ một chút, nhưng cũng không làm khó được cậu...
Nhìn thấy Khương Minh Hoằng đang đắm chìm trong đề thi, Tạ Uyên quay người, lặng lẽ bước ra ngoài.
Khương Minh Nguyệt nghiêng đầu nhỏ liếc nhìn hắn ở phía sau.
“Tiểu Hoằng đang làm đề.”
Khương Minh Nguyệt “A” một tiếng, khi nàng bước ra ngoài, nam nhân đột nhiên lùi lại một bước, không biết là cố ý hay vô tình vừa vặn chặn đường đi của nàng.
Khương Minh Nguyệt ngẩng đầu, có chút khó hiểu nhìn về phía hắn.
“Người giận ta à? Vì sao?” Ánh mắt Tạ Uyên nhìn thẳng vào nàng hỏi.
Khương Minh Nguyệt cắn nhẹ môi, cúi đầu thấp để cho nam nhân chỉ có thể nhìn thấy sau gáy, không ngờ lại bị hắn nhìn thấu, biểu hiện của nàng thật sự rõ ràng như vậy sao?
“Đúng không?”
Cùng lúc với giọng nói trầm ấm của nam nhân vang lên, một bóng dáng cao lớn đột nhiên bao phủ lấy nàng, Khương Minh Nguyệt vô thức ngẩng đầu lên, lúc này mới nhận ra Tạ Uyên không biết từ lúc nào đã đi tới trước mặt nàng, hai người chỉ cách nhau nửa bước.
Khoảng cách gần như vậy khiến trong lòng Khương Minh Nguyệt có chút bất an, nàng nhấc chân lùi lại hai bước, nhỏ giọng nói: “Ngươi nói ta thông minh hoạt bát.”
Trong giọng nói nhẹ nhàng chứa đầy sự lên án, lông mày hơi nhíu lại, bờ môi hơi bĩu ra, đôi mắt to hoa đào nhìn hắn lộ ra chút bất bình, giống như hắn đang bắt nạt nàng, mặc dù giờ khắc này hắn rất muốn làm như vậy.
“Ta không phải tiểu cô nương!” Khương Minh Nguyệt lại nói thêm một câu, giọng điệu đầy oán trách.
Ánh mắt Tạ Uyên có chút không khống chế được, liếc nhìn bộ ngực nhấp nhô của nàng, khàn giọng nói: “Vấn tóc như vậy chắc chắn không phải là tiểu cô nương rồi.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khương Minh Nguyệt mở to mắt nhìn hắn, trong mắt hiện rõ: Ta không thể đi theo sao?
Tạ Uyên khẽ lắc đầu, giống như muốn nói không thể!
“Khương cô nương có thể rửa thức ăn giúp ta được không?”
Khương Minh Nguyệt “A” một tiếng rồi quay người đi vào phòng bếp.
Trong thư phòng, Tạ Uyên lấy ra một cuốn sách nhỏ đưa cho Khương Minh Hoằng: “Đây là đề thi của lớp Giáp vào tháng trước. Đối với kỳ thi nhập học, độ khó có lẽ cũng tương tự như thế này, sau khi ngươi làm xong thì đi ra.”
“Vâng!”
Khương Minh Hoằng cung kính nhận lấy, mở tập sách ra, trước tiên nhìn lướt qua một chút, những câu hỏi này khó hơn cậu nghĩ một chút, nhưng cũng không làm khó được cậu...
Nhìn thấy Khương Minh Hoằng đang đắm chìm trong đề thi, Tạ Uyên quay người, lặng lẽ bước ra ngoài.
Khương Minh Nguyệt nghiêng đầu nhỏ liếc nhìn hắn ở phía sau.
“Tiểu Hoằng đang làm đề.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Minh Nguyệt “A” một tiếng, khi nàng bước ra ngoài, nam nhân đột nhiên lùi lại một bước, không biết là cố ý hay vô tình vừa vặn chặn đường đi của nàng.
Khương Minh Nguyệt ngẩng đầu, có chút khó hiểu nhìn về phía hắn.
“Người giận ta à? Vì sao?” Ánh mắt Tạ Uyên nhìn thẳng vào nàng hỏi.
Khương Minh Nguyệt cắn nhẹ môi, cúi đầu thấp để cho nam nhân chỉ có thể nhìn thấy sau gáy, không ngờ lại bị hắn nhìn thấu, biểu hiện của nàng thật sự rõ ràng như vậy sao?
“Đúng không?”
Cùng lúc với giọng nói trầm ấm của nam nhân vang lên, một bóng dáng cao lớn đột nhiên bao phủ lấy nàng, Khương Minh Nguyệt vô thức ngẩng đầu lên, lúc này mới nhận ra Tạ Uyên không biết từ lúc nào đã đi tới trước mặt nàng, hai người chỉ cách nhau nửa bước.
Khoảng cách gần như vậy khiến trong lòng Khương Minh Nguyệt có chút bất an, nàng nhấc chân lùi lại hai bước, nhỏ giọng nói: “Ngươi nói ta thông minh hoạt bát.”
Trong giọng nói nhẹ nhàng chứa đầy sự lên án, lông mày hơi nhíu lại, bờ môi hơi bĩu ra, đôi mắt to hoa đào nhìn hắn lộ ra chút bất bình, giống như hắn đang bắt nạt nàng, mặc dù giờ khắc này hắn rất muốn làm như vậy.
“Ta không phải tiểu cô nương!” Khương Minh Nguyệt lại nói thêm một câu, giọng điệu đầy oán trách.
Ánh mắt Tạ Uyên có chút không khống chế được, liếc nhìn bộ ngực nhấp nhô của nàng, khàn giọng nói: “Vấn tóc như vậy chắc chắn không phải là tiểu cô nương rồi.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro