Tiểu Ngư Nữ Làm Ruộng, Ta Mang Theo Không Gian Ra Biển Nuôi Nhãi Con
Chương 32
2024-11-22 19:29:01
Mộc Khinh Khinh biết Dương ma đều là vì tốt cho nàng, nhà đông người, muốn tiết kiệm cho nàng.
Nhưng bây giờ trong nhà ai cũng cần bổ dưỡng, tất nhiên ngoại trừ người béo thừa dưỡng là nàng này ra.
Sau bữa cơm trưa, Mộc Khinh Khinh liền lên đường lên trấn, đuổi theo chiếc xe bò, đến trấn rồi thì đi thẳng đến tiệm thuốc hôm qua.
Tiểu dược đồng không ngờ Mộc Khinh Khinh lại đến nữa, bước lên trước hỏi: "Đại thẩm, thuốc hôm qua có vấn đề gì sao?"
"Không có vấn đề gì, hôm nay ta tới là có chút dược liệu xem các ngươi có thu hay không?" Mộc Khinh Khinh bất lực chỉ đành phải quen với cách xưng hô "đại thẩm" này.
Tiểu dược đồng nghe vậy liền vui mừng: "Thật sao? Thẩm thật sự hái được dược liệu rồi?"
"Ừ." Nói rồi nàng lấy linh chi ra.
"Linh chi? Đại thẩm, thẩm thật sự hái được linh chi!" Tiểu dược đồng ngạc nhiên bước tới, chỉ cẩn thận quan sát, nhưng không chạm vào, tiếp tục nói: "Đã được khoảng mười năm tuổi rồi, đại thẩm ngươi thật là lợi hại!"
Tiểu dược đồng khen ngợi Mộc Khinh Khinh, quay người lại mời sư phụ Hoàng chưởng quầy của mình ra.
Hoàng chưởng quầy được tiểu dược đồng đỡ ra, xác định đó là linh chi, nhàn nhạt nói: "Không tệ chỉ là tuổi nhân sâm có hơi không đủ, ta cho ngươi 100 lượng, Tiểu Tam Tử, đứng ngây ra, đó làm gì! Mau thu đi."
Mộc Khinh Khinh nhìn chưởng quầy này rõ ràng là dáng vẻ của gian thương, đây là coi nàng như kẻ ngốc mà lừa gạt, còn không bằng tiểu dược đồng vừa rồi.
Không đúng, là Tiểu Tam Tử, chẳng qua đặt cái tên này cũng chẳng có chút tâm huyết gì.
"Đây là linh chi mười năm tuổi từ trong núi sâu, ngươi chắc chắn chỉ cho ta 100 lượng sao?"
Mộc Khinh Khinh lại xác nhận xem có phải Hoàng chưởng quầy đã già cả mắt mờ hay không.
"Cho ngươi nhiều nhất là một trăm lượng không sai, nếu ta không thu, cả trấn Thanh Thạch này không ai dám thu!"
Hoàng chưởng quầy dáng vẻ cao cao tại thượng, làm Mộc Khinh Khinh lập tức hiểu ra, đây là ác ý ép giá.
"Thôi vậy, ta không bán nữa, ta đi tìm nhà khác xem." Mộc Khinh Khinh nói rồi bước ra ngoài.
"Hừ! Bình Hòa Đường ta không thu, ta xem ai dám thu!" Hoàng chưởng quầy nói xong liền quay vào hậu viện.
Tiểu Tam Tử vội vã đuổi theo Mộc Khinh Khinh, nói: "Đại thẩm, trong trấn Thanh Thạch này của chúng ta chỉ có hai tiệm thuốc, tiệm kia là cháu ngoại trai của Hoàng lang trung, linh chi này của ngươi sợ là khó bán được rồi."
"Đây chính là giá hợp lý mà ngươi nói sao? Ta thấy các ngươi còn gian ác hơn cả thổ phỉ, rõ ràng là ăn cướp giữa ban ngày!"
Mộc Khinh Khinh không vui mỉa mai.
Nàng còn khá thích tiểu dược đồng này, mặc dù cậu bé luôn gọi nàng là đại thẩm, cho nên nàng vẫn đến tiệm thuốc của cậu bé đầu tiên, ai ngờ gặp phải chưởng quầy này.
"Đại thẩm, thật xin lỗi, từ khi tiệm thuốc đầu đường đóng cửa không làm nữa, Hoàng chưởng quầy càng ngày càng keo kiệt." Tiểu Tam giải thích với Mộc Khinh Khinh.
"Thẩm đừng đến Bảo Nhân Đường nữa, giá ở đó chỉ thấp hơn tiệm này, sẽ không nhiều hơn."
"Không bằng thẩm thử đến mấy nhà đại hộ xem sao, trong trấn chúng ta có nhà Lưu viên ngoại, đó chính là hương thân rất có tiếng, biết đâu nhìn trúng bằng lòng ra cái giá tốt."
Tiểu Tam Tử nhiệt tình đưa ra một chú ý cho Mộc Khinh Khinh, rồi vội vã chạy về tiệm thuốc, về muộn sẽ lại bị mắng.
Mộc Khinh Khinh thấy chú ý của Tiểu Tam Tử cũng không tệ, đến thử Lưu viên ngoại xem sao, đang đi thì bắt gặp đám hài tử lần trước bắt nạt Tiểu Chí.
Bọn nó đang huýt sáo nhảy nhót trên đường, dáng điệu cực kỳ ngổ ngáo, đúng là một đám nhóc quỷ!
Đại hài tử dẫn đầu nhìn thấy bóng dáng của Mộc Khinh Khinh, lập tức ngẩn người ngay tại chỗ, sao lại gặp phải mụ dạ xoa này?
Nhưng bây giờ trong nhà ai cũng cần bổ dưỡng, tất nhiên ngoại trừ người béo thừa dưỡng là nàng này ra.
Sau bữa cơm trưa, Mộc Khinh Khinh liền lên đường lên trấn, đuổi theo chiếc xe bò, đến trấn rồi thì đi thẳng đến tiệm thuốc hôm qua.
Tiểu dược đồng không ngờ Mộc Khinh Khinh lại đến nữa, bước lên trước hỏi: "Đại thẩm, thuốc hôm qua có vấn đề gì sao?"
"Không có vấn đề gì, hôm nay ta tới là có chút dược liệu xem các ngươi có thu hay không?" Mộc Khinh Khinh bất lực chỉ đành phải quen với cách xưng hô "đại thẩm" này.
Tiểu dược đồng nghe vậy liền vui mừng: "Thật sao? Thẩm thật sự hái được dược liệu rồi?"
"Ừ." Nói rồi nàng lấy linh chi ra.
"Linh chi? Đại thẩm, thẩm thật sự hái được linh chi!" Tiểu dược đồng ngạc nhiên bước tới, chỉ cẩn thận quan sát, nhưng không chạm vào, tiếp tục nói: "Đã được khoảng mười năm tuổi rồi, đại thẩm ngươi thật là lợi hại!"
Tiểu dược đồng khen ngợi Mộc Khinh Khinh, quay người lại mời sư phụ Hoàng chưởng quầy của mình ra.
Hoàng chưởng quầy được tiểu dược đồng đỡ ra, xác định đó là linh chi, nhàn nhạt nói: "Không tệ chỉ là tuổi nhân sâm có hơi không đủ, ta cho ngươi 100 lượng, Tiểu Tam Tử, đứng ngây ra, đó làm gì! Mau thu đi."
Mộc Khinh Khinh nhìn chưởng quầy này rõ ràng là dáng vẻ của gian thương, đây là coi nàng như kẻ ngốc mà lừa gạt, còn không bằng tiểu dược đồng vừa rồi.
Không đúng, là Tiểu Tam Tử, chẳng qua đặt cái tên này cũng chẳng có chút tâm huyết gì.
"Đây là linh chi mười năm tuổi từ trong núi sâu, ngươi chắc chắn chỉ cho ta 100 lượng sao?"
Mộc Khinh Khinh lại xác nhận xem có phải Hoàng chưởng quầy đã già cả mắt mờ hay không.
"Cho ngươi nhiều nhất là một trăm lượng không sai, nếu ta không thu, cả trấn Thanh Thạch này không ai dám thu!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoàng chưởng quầy dáng vẻ cao cao tại thượng, làm Mộc Khinh Khinh lập tức hiểu ra, đây là ác ý ép giá.
"Thôi vậy, ta không bán nữa, ta đi tìm nhà khác xem." Mộc Khinh Khinh nói rồi bước ra ngoài.
"Hừ! Bình Hòa Đường ta không thu, ta xem ai dám thu!" Hoàng chưởng quầy nói xong liền quay vào hậu viện.
Tiểu Tam Tử vội vã đuổi theo Mộc Khinh Khinh, nói: "Đại thẩm, trong trấn Thanh Thạch này của chúng ta chỉ có hai tiệm thuốc, tiệm kia là cháu ngoại trai của Hoàng lang trung, linh chi này của ngươi sợ là khó bán được rồi."
"Đây chính là giá hợp lý mà ngươi nói sao? Ta thấy các ngươi còn gian ác hơn cả thổ phỉ, rõ ràng là ăn cướp giữa ban ngày!"
Mộc Khinh Khinh không vui mỉa mai.
Nàng còn khá thích tiểu dược đồng này, mặc dù cậu bé luôn gọi nàng là đại thẩm, cho nên nàng vẫn đến tiệm thuốc của cậu bé đầu tiên, ai ngờ gặp phải chưởng quầy này.
"Đại thẩm, thật xin lỗi, từ khi tiệm thuốc đầu đường đóng cửa không làm nữa, Hoàng chưởng quầy càng ngày càng keo kiệt." Tiểu Tam giải thích với Mộc Khinh Khinh.
"Thẩm đừng đến Bảo Nhân Đường nữa, giá ở đó chỉ thấp hơn tiệm này, sẽ không nhiều hơn."
"Không bằng thẩm thử đến mấy nhà đại hộ xem sao, trong trấn chúng ta có nhà Lưu viên ngoại, đó chính là hương thân rất có tiếng, biết đâu nhìn trúng bằng lòng ra cái giá tốt."
Tiểu Tam Tử nhiệt tình đưa ra một chú ý cho Mộc Khinh Khinh, rồi vội vã chạy về tiệm thuốc, về muộn sẽ lại bị mắng.
Mộc Khinh Khinh thấy chú ý của Tiểu Tam Tử cũng không tệ, đến thử Lưu viên ngoại xem sao, đang đi thì bắt gặp đám hài tử lần trước bắt nạt Tiểu Chí.
Bọn nó đang huýt sáo nhảy nhót trên đường, dáng điệu cực kỳ ngổ ngáo, đúng là một đám nhóc quỷ!
Đại hài tử dẫn đầu nhìn thấy bóng dáng của Mộc Khinh Khinh, lập tức ngẩn người ngay tại chỗ, sao lại gặp phải mụ dạ xoa này?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro