Chương 24
Đâu Bất Điệu Đích Bình Quả
2024-09-01 15:03:26
Mặc kệ phụ nhân này là ai, nhổ nước miếng vào nàng ấy mà không có duyên có cớ thì phải hỏi cho rõ ràng. Thôn dân ở xung quanh rất nhiều, nếu bản thân vừa mới tới mà lại nuốt giận thì người ta còn tưởng rằng cả nhà mình dễ bắt nạt.
“Không được phép đi, bà nói rõ cho ta, sao lại nhổ nước bọt vào ta?”
Ngọc Dung giữ chặt lấy người không buông, bà già này chẳng có mấy sức lực càng không ngờ con nha đầu này lại quyết không buông tha.
“Mi buông ra! Đồ nha đầu xấu xí không biết xấu hổ!”
Bà già hùng hổ mắng chửi cố giãy giụa mình mẩy nhưng sức lực nào khỏe bằng Ngọc Dung, có giãy thế nào cũng không thoát được. Hai người lằng nhằng dây dưa ở đây, thôn Trưởng đào đứng cạnh chiếc xe bò đang nói rõ công việc thì tự nhiên trông thấy.
Sau khi nhìn thấy rõ người đang mắng mỏ là ai, ông lập tức nhíu mày lại.
“Đại Nha, đến bờ biển gọi Sơn Nhi về đây, để hắn đưa mẹ hắn về đi.”
Người đàn ông răng hô đứng ở phía sau thôn trưởng Đào nghe thế thì lập tức chạy về phía bờ biển. Còn bản thân ông thì chắp tay ra sau lưng đi tới trước mặt đám Ngọc Dung.
“Điền Thị, ta nhớ rằng ta đã nói với bà vô cùng rõ ràng rồi kia mà. Lão nhị đó của bà là do năm ấy bà không cần, sống chết muốn cho nó làm con nuôi nhà người ta, quan hệ cũng đã sớm cắt đứt sạch sẽ rồi. Nhà của hắn tất nhiên là không có phần của bà. Bây giờ hắn đã chết, lại không có hậu nhân hay thân thích gì, thôn có quyền tiếp quản ngôi nhà và phân cho những người mới đến sinh sống. Bà có ý kiến gì thì cứ đến nội thành mà cáo trạng để xem xem Tần đại nhân có trả căn nhà kia về cho bà hay không!”
Thôn trưởng Đào mỉm cười, gương mặt hòa nhã nhưng khí thế hung dữ thì không thể coi thường được. Ngay cả Ngọc Dung còn bị sốc trong chốc lát.
Bà Điền kia vốn còn đang mắng người một cách rất hùng hổ dường như có hơi sợ ông, từ khi ông bước đến thì đến một chữ còn chẳng thốt nổi ra. Cuối cùng trước sức ép của thôn trưởng Đào, chỉ có thể không tình không nguyện mềm mỏng với Ngọc Dung.
Ngọc Dung cũng không cố chấp mãi bèn ở trước mặt thôn trưởng Đào cho qua chuyện này.
“Là một cô nương tốt, chốc nữa theo xe bò ra ngoài mua đồ thì nhớ hỏi qua lão Thái đánh xe. Lão ấy quen thuộc các chỗ mua đồ đạc ở trong thành, nơi nào có hàng tốt, tiệm nào lừa người, cứ hỏi lão ấy là biết.”
“Đa tạ trưởng thôn.”
Ngọc Dung mang theo tâm trạng hơi hưng phấn ngồi lên chiếc xe bò. Lúc này ở trên xe đã có vài người. Do một nhà chỉ được một người đi nên trên xe vẫn còn chỗ ngồi xuống được, có điều lúc quay trở về đồ đạc đã chất đầy ở trên xe nên có lẽ mọi người sẽ phải đi bộ trở về.
Vậy cũng không sao cả, đường chạy nạn hãy còn ít ư, nàng ấy đâu có sợ đi bộ.
Chiếc xe bò lắc lư lắc lư nhanh chóng khởi hành, chỉ để lại trên mặt đất hai đống phân bò còn mới nguyên, bị ánh mắt kia của đứa trẻ con nhìn thì vội vàng về nhà lôi thằng nhóc ở nhà ra hót đi.
Lúc này Ngọc Linh đang ở bên bờ biển đã kiệt sức vì tập luyện.
Nàng ấy chưa bao giờ ngờ được rằng hóa ra bơi lội lại có thể mệt hơn cả đi bộ. Chỉ mới tập qua nửa giờ thôi mà tay chân đã mềm oặt ra.
“Lâm Tử, hay là ta xoa bóp cho ngươi ha? Xoa bóp rồi sẽ không mệt như thế nữa.”
Đào Mộc bước tới bên Ngọc Linh rồi ngồi xổm xuống, vươn một tay thăm dò ra nhưng bị Ngọc Linh từ chối ngay.
“Không cần, ta thấy đỡ hơn nhiều rồi, có thể tiếp tục xuống nước được.”
Nàng ấy phải mạnh mẽ hơn, rồi bèn đứng dậy bước xuống biển. Đào Mộc không còn cách nào chỉ đành bám theo nàng ấy một tấc chẳng rời, uốn nắn lại thư thế của nàng ấy, dạy nàng ấy các kiểu bí quyết để nín thở.
“Không được phép đi, bà nói rõ cho ta, sao lại nhổ nước bọt vào ta?”
Ngọc Dung giữ chặt lấy người không buông, bà già này chẳng có mấy sức lực càng không ngờ con nha đầu này lại quyết không buông tha.
“Mi buông ra! Đồ nha đầu xấu xí không biết xấu hổ!”
Bà già hùng hổ mắng chửi cố giãy giụa mình mẩy nhưng sức lực nào khỏe bằng Ngọc Dung, có giãy thế nào cũng không thoát được. Hai người lằng nhằng dây dưa ở đây, thôn Trưởng đào đứng cạnh chiếc xe bò đang nói rõ công việc thì tự nhiên trông thấy.
Sau khi nhìn thấy rõ người đang mắng mỏ là ai, ông lập tức nhíu mày lại.
“Đại Nha, đến bờ biển gọi Sơn Nhi về đây, để hắn đưa mẹ hắn về đi.”
Người đàn ông răng hô đứng ở phía sau thôn trưởng Đào nghe thế thì lập tức chạy về phía bờ biển. Còn bản thân ông thì chắp tay ra sau lưng đi tới trước mặt đám Ngọc Dung.
“Điền Thị, ta nhớ rằng ta đã nói với bà vô cùng rõ ràng rồi kia mà. Lão nhị đó của bà là do năm ấy bà không cần, sống chết muốn cho nó làm con nuôi nhà người ta, quan hệ cũng đã sớm cắt đứt sạch sẽ rồi. Nhà của hắn tất nhiên là không có phần của bà. Bây giờ hắn đã chết, lại không có hậu nhân hay thân thích gì, thôn có quyền tiếp quản ngôi nhà và phân cho những người mới đến sinh sống. Bà có ý kiến gì thì cứ đến nội thành mà cáo trạng để xem xem Tần đại nhân có trả căn nhà kia về cho bà hay không!”
Thôn trưởng Đào mỉm cười, gương mặt hòa nhã nhưng khí thế hung dữ thì không thể coi thường được. Ngay cả Ngọc Dung còn bị sốc trong chốc lát.
Bà Điền kia vốn còn đang mắng người một cách rất hùng hổ dường như có hơi sợ ông, từ khi ông bước đến thì đến một chữ còn chẳng thốt nổi ra. Cuối cùng trước sức ép của thôn trưởng Đào, chỉ có thể không tình không nguyện mềm mỏng với Ngọc Dung.
Ngọc Dung cũng không cố chấp mãi bèn ở trước mặt thôn trưởng Đào cho qua chuyện này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Là một cô nương tốt, chốc nữa theo xe bò ra ngoài mua đồ thì nhớ hỏi qua lão Thái đánh xe. Lão ấy quen thuộc các chỗ mua đồ đạc ở trong thành, nơi nào có hàng tốt, tiệm nào lừa người, cứ hỏi lão ấy là biết.”
“Đa tạ trưởng thôn.”
Ngọc Dung mang theo tâm trạng hơi hưng phấn ngồi lên chiếc xe bò. Lúc này ở trên xe đã có vài người. Do một nhà chỉ được một người đi nên trên xe vẫn còn chỗ ngồi xuống được, có điều lúc quay trở về đồ đạc đã chất đầy ở trên xe nên có lẽ mọi người sẽ phải đi bộ trở về.
Vậy cũng không sao cả, đường chạy nạn hãy còn ít ư, nàng ấy đâu có sợ đi bộ.
Chiếc xe bò lắc lư lắc lư nhanh chóng khởi hành, chỉ để lại trên mặt đất hai đống phân bò còn mới nguyên, bị ánh mắt kia của đứa trẻ con nhìn thì vội vàng về nhà lôi thằng nhóc ở nhà ra hót đi.
Lúc này Ngọc Linh đang ở bên bờ biển đã kiệt sức vì tập luyện.
Nàng ấy chưa bao giờ ngờ được rằng hóa ra bơi lội lại có thể mệt hơn cả đi bộ. Chỉ mới tập qua nửa giờ thôi mà tay chân đã mềm oặt ra.
“Lâm Tử, hay là ta xoa bóp cho ngươi ha? Xoa bóp rồi sẽ không mệt như thế nữa.”
Đào Mộc bước tới bên Ngọc Linh rồi ngồi xổm xuống, vươn một tay thăm dò ra nhưng bị Ngọc Linh từ chối ngay.
“Không cần, ta thấy đỡ hơn nhiều rồi, có thể tiếp tục xuống nước được.”
Nàng ấy phải mạnh mẽ hơn, rồi bèn đứng dậy bước xuống biển. Đào Mộc không còn cách nào chỉ đành bám theo nàng ấy một tấc chẳng rời, uốn nắn lại thư thế của nàng ấy, dạy nàng ấy các kiểu bí quyết để nín thở.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro