Chương 37
Đâu Bất Điệu Đích Bình Quả
2024-09-01 15:03:26
Sang đến ngày hôm sau, tình trạng của Ngọc Linh đã khá hơn nhiều nhưng hành động vẫn luôn bất tiện. Nên nàng ấy đã nhờ Đào Mộc giúp mình chuyển lời nghỉ phép đến chủ thuyền.
Chủ thuyền là thầy của Đào Mộc, có quan hệ với Đào Mộc, nhưng ông ấy không nói năng gì mà chỉ bảo nàng ấy dưỡng bệnh cho tốt, đến khi khỏi rồi thì lại lên thuyền.
Vì thế Ngọc Trúc liền có thêm một người bạn chơi là nhị tỷ.
Người giúp đỡ tốt như thế mà không dùng thì tất là vô dụng.
Ngọc Trúc bắt đầu dẫn dắt từng bước với nhị tỷ:
“Nhị ca, mỗi lần muội nấu cơm thì ở trong nhà toàn bị sặc.”
Ngọc Linh không hiểu được ý của muội muội, nên rất là tán đồng mà gật đầu.
“Quả đúng là rất bị sặc, vậy đến khi nấu cơm thì muội đi ra ngoài chơi, chớ vào trong nhà nữa.”
“Nhưng muội đi ra thì vẫn còn đại tỷ ở bên trong mà, đại tỷ không khó chịu ư?”
Ngọc Linh: “…”
Bị hun khói, đại tỷ có khó chịu hay không thì nàng ấy không biết, chỉ biết rằng lúc mình nấu nướng rất là khó chịu. Đặc biệt là ở vùng duyên hải ẩm ướt vô cùng, củi lửa phơi khô để qua một đêm là lại bị ẩm lại, khi đốt thì hai mắt bị hun khói tới nỗi không mở ra được.
“Có khó chịu cũng hết cách rồi, mọi người đều như thế này cả, sớm chiều một ngày hai bữa.”
“Nhưng mà Ngọc Trúc không muốn nhị ca với đại tỷ khó chịu đâu, vì sao chúng ta không nấu ăn ở bên ngoài thế? Nếu mà nấu ăn ở bên ngoài thì khói sẽ bị thổi bay đi mất rồi!”
Thấy tiểu muội vì mình và đại tỷ suy nghĩ như thế, trong lòng Ngọc Linh thấy hợp lý vô cùng.
“Nhưng nấu ăn ở bên ngoài thì không chỉ gió bị thổi bay đi mà ngay cả lửa cũng bị tạt đi mất.”
“Vậy chúng ta tìm chút đồ vây ngọn lửa lại là được rồi!
Ngọc Linh ngẩn ngơ.
Đúng ha, cầm lấy mấy tảng đá lớn để bao quanh ngọn lửa, vậy thì sẽ không bị thổi đến nữa.
Tính Ngọc Linh là kiểu nghĩ đến là phải đi làm. Vừa có cái suy nghĩ kia là nàng ấy liền muốn làm ra cái thứ ở trong đầu ấy ngay. Vừa hay ở sau căn nhà đá có mấy tảng đá vụn, nghĩ tới đó là đá dư lại khi xây nhà mấy năm trước thì khuân tới để thử xem sao.
Thế là hai tỷ muội nhanh chóng di chuyển vị trí từ đằng trước nhà ra sau nhà.
Ngọc Trúc còn quá nhỏ nên không thể di chuyển được viên đá nào, chỉ có thể ở bên cạnh giúp tỷ tỷ chọn lấy những viên đá bằng phẳng lớn hơn rồi để tỷ tỷ khuân ra trước nhà.
Dựa theo lời nhắc nhở vô tình của nàng, một chiếc bếp lò phiên bản đơn giản đã được Ngọc Linh chế tạo ra!
Vì số lượng đá có hạn nên Ngọc Linh chỉ đắp một cái bếp nho nhỏ, nhưng đối với cái niêu đất trong nhà dùng để nấu cơm nấu nước mà nói thì đã có thể sử dụng được rồi.
Ngọc Trúc không chờ đợi nổi nữa liền xoay người đi vào phòng lớn lấy cái giá trong hố bếp ra đặt lên cái bếp đất. Ngọc Linh đặt ba viên đá cuối cùng chụm lại bên cạnh cái giá đỡ, phần lòng bếp càng được che chắn cực kỳ chặt chẽ chỉ để chừa lại phần trên cùng của cái giá đỡ.
Hai tỷ muội lấy cái niêu đất ra rồi xem xem, rồi lại điều chỉnh, đến khi vừa vặn. Lúc vừa mới nhóm lửa lên, khói đã bị gió biển cuốn đi rất ra, không còn cảm giác sặc sụa trong nhà như trước nữa.
“Sau này chúng ta cứ nấu nước ở bên ngoài đi!”
Trong lòng Ngọc Linh vui sướng, không muốn lại bị muội muội tạt cho một gáo nước lạnh nữa.
“Nhị ca, hôm trời mưa thì chúng ta phải vào trong nhà nấu cơm rồi.’
…
Cũng đúng, ngày nào trời mưa mà không có gì che chắn thì lửa không lên được, tự nhiên sẽ không thể nấu nướng được.
Nếu lấy phôi bùn xây một phòng nho nhỏ thì…
Tâm trí Ngọc Linh càng lúc càng bay xa.
Chủ thuyền là thầy của Đào Mộc, có quan hệ với Đào Mộc, nhưng ông ấy không nói năng gì mà chỉ bảo nàng ấy dưỡng bệnh cho tốt, đến khi khỏi rồi thì lại lên thuyền.
Vì thế Ngọc Trúc liền có thêm một người bạn chơi là nhị tỷ.
Người giúp đỡ tốt như thế mà không dùng thì tất là vô dụng.
Ngọc Trúc bắt đầu dẫn dắt từng bước với nhị tỷ:
“Nhị ca, mỗi lần muội nấu cơm thì ở trong nhà toàn bị sặc.”
Ngọc Linh không hiểu được ý của muội muội, nên rất là tán đồng mà gật đầu.
“Quả đúng là rất bị sặc, vậy đến khi nấu cơm thì muội đi ra ngoài chơi, chớ vào trong nhà nữa.”
“Nhưng muội đi ra thì vẫn còn đại tỷ ở bên trong mà, đại tỷ không khó chịu ư?”
Ngọc Linh: “…”
Bị hun khói, đại tỷ có khó chịu hay không thì nàng ấy không biết, chỉ biết rằng lúc mình nấu nướng rất là khó chịu. Đặc biệt là ở vùng duyên hải ẩm ướt vô cùng, củi lửa phơi khô để qua một đêm là lại bị ẩm lại, khi đốt thì hai mắt bị hun khói tới nỗi không mở ra được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Có khó chịu cũng hết cách rồi, mọi người đều như thế này cả, sớm chiều một ngày hai bữa.”
“Nhưng mà Ngọc Trúc không muốn nhị ca với đại tỷ khó chịu đâu, vì sao chúng ta không nấu ăn ở bên ngoài thế? Nếu mà nấu ăn ở bên ngoài thì khói sẽ bị thổi bay đi mất rồi!”
Thấy tiểu muội vì mình và đại tỷ suy nghĩ như thế, trong lòng Ngọc Linh thấy hợp lý vô cùng.
“Nhưng nấu ăn ở bên ngoài thì không chỉ gió bị thổi bay đi mà ngay cả lửa cũng bị tạt đi mất.”
“Vậy chúng ta tìm chút đồ vây ngọn lửa lại là được rồi!
Ngọc Linh ngẩn ngơ.
Đúng ha, cầm lấy mấy tảng đá lớn để bao quanh ngọn lửa, vậy thì sẽ không bị thổi đến nữa.
Tính Ngọc Linh là kiểu nghĩ đến là phải đi làm. Vừa có cái suy nghĩ kia là nàng ấy liền muốn làm ra cái thứ ở trong đầu ấy ngay. Vừa hay ở sau căn nhà đá có mấy tảng đá vụn, nghĩ tới đó là đá dư lại khi xây nhà mấy năm trước thì khuân tới để thử xem sao.
Thế là hai tỷ muội nhanh chóng di chuyển vị trí từ đằng trước nhà ra sau nhà.
Ngọc Trúc còn quá nhỏ nên không thể di chuyển được viên đá nào, chỉ có thể ở bên cạnh giúp tỷ tỷ chọn lấy những viên đá bằng phẳng lớn hơn rồi để tỷ tỷ khuân ra trước nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dựa theo lời nhắc nhở vô tình của nàng, một chiếc bếp lò phiên bản đơn giản đã được Ngọc Linh chế tạo ra!
Vì số lượng đá có hạn nên Ngọc Linh chỉ đắp một cái bếp nho nhỏ, nhưng đối với cái niêu đất trong nhà dùng để nấu cơm nấu nước mà nói thì đã có thể sử dụng được rồi.
Ngọc Trúc không chờ đợi nổi nữa liền xoay người đi vào phòng lớn lấy cái giá trong hố bếp ra đặt lên cái bếp đất. Ngọc Linh đặt ba viên đá cuối cùng chụm lại bên cạnh cái giá đỡ, phần lòng bếp càng được che chắn cực kỳ chặt chẽ chỉ để chừa lại phần trên cùng của cái giá đỡ.
Hai tỷ muội lấy cái niêu đất ra rồi xem xem, rồi lại điều chỉnh, đến khi vừa vặn. Lúc vừa mới nhóm lửa lên, khói đã bị gió biển cuốn đi rất ra, không còn cảm giác sặc sụa trong nhà như trước nữa.
“Sau này chúng ta cứ nấu nước ở bên ngoài đi!”
Trong lòng Ngọc Linh vui sướng, không muốn lại bị muội muội tạt cho một gáo nước lạnh nữa.
“Nhị ca, hôm trời mưa thì chúng ta phải vào trong nhà nấu cơm rồi.’
…
Cũng đúng, ngày nào trời mưa mà không có gì che chắn thì lửa không lên được, tự nhiên sẽ không thể nấu nướng được.
Nếu lấy phôi bùn xây một phòng nho nhỏ thì…
Tâm trí Ngọc Linh càng lúc càng bay xa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro