Chương 5
Đâu Bất Điệu Đích Bình Quả
2024-09-01 15:03:26
Ngọc Linh để mái tóc bị cắt tới lung tung rối loạn, thân thể còn chưa phát dục, lại cố tình đè thấp âm thanh, thoạt nhìn nàng ấy giống y hệt một thiếu niên.
Bởi vậy, với bên ngoài, nàng ấy vẫn luôn dùng thân phận nam nhi này để che giấu chính mình.
Nếu không phải trưởng tỷ nhất thời nói lỡ miệng, Ngọc Trúc cũng không chú ý tới.
Trong từ điển của Ngọc Trúc, từ trước đến nay, hai từ “Nhị tỷ” vẫn được xếp vào hàng ngũ của những từ mang nghĩa tiêu cực.
Mỗi khi nghe được hai chữ nhị tỷ này nàng sẽ cảm nhận được một cơn buồn nôn sinh lý. Quả thực, đối với nữ nhân kia, nàng là chán ghét đến tận xương tủy.
Nhưng nàng lại không thể nào sinh ra chút ác cảm nào với nhị tỷ hiện giờ.
Bởi vì hai tỷ muội này quá yêu thương nàng.
Có món gì ăn ngon, bọn họ đều nhường cho nàng đầu tiên, còn bản thân bọn họ chỉ nhai một ít rau dại cỏ dại lót bụng, hiểu chuyện đến mức khiến người đau lòng.
Từ trước đến nay những người thân như vậy, chỉ tồn tại trong giấc mộng của nàng mà thôi.
Nhưng hiện giờ, trái tim bất an của Ngọc Trúc dần dần yên ổn xuống.
Không cần biết như thế nào, có thể sống thêm một lần chính là có lời. Huống chi nơi này còn có người nhà yêu thương nàng, coi như tâm nguyện nhiều năm qua đã được đền bù.
Sau khi Ngọc Trúc chú ý quan sát mấy ngày, nàng phát hiện nhị tỷ này rất có sức lực, không kém hơn bao nhiêu so với nam nhân thành niên.
Cũng vì như vậy, dù ba tỷ muội nàng không có người lớn đi cùng, nhưng không có người nào dám tới tùy ý bắt nạt, cướp đồ ăn của họ.
Hai tỷ tỷ đều cực kỳ chăm chút cho Ngọc Trúc. Tuy một ngày trôi qua, nàng vẫn sẽ bị đói nhưng sẽ không đói đến mức dạ dày quặn đau.
Nếu ngẫu nhiên có vận khí tốt tìm được rtrứng chim, nàng còn có thể ăn được mấy quả trứng sống bổ sung dinh dưỡng.
Nghe những người lớn gần đó nói, bởi vì năm kia quê nhà bọn họ mới trải qua cơn hồng thủy, năm nay lại gặp hạn hán mất mùa, còn sinh ra nạn châu chấu, bọn họ mới phải chạy nạn đến nơi đây.
Bọn họ còn nói, chỉ cần đi thêm hai ngày nữa, liền có thể đi đến Ký Thành. Chỗ ấy có vài gia đình giàu có hảo tâm mỗi ngày đều phát cháo cứu tế, chỉ cần đến nơi sẽ không phải chịu đói nữa.
Gần như ngày nào bọn họ cũng được nghe những người lớn nói như vậy, cơ hồ nội dung ấy đã trở thành tín niệm giúp bọn họ tiếp tục kiên trì tiến lên.
Nhưng Ngọc Trúc lại không lạc quan như vậy.
Nhóm người bọn họ đi kiểu này đã xác định là tin tức bế tắc, chuyện ngoài thành có gia đình giàu có phát cháo kia đã là tin tức từ tháng trước. Ai biết hiện giờ tình huống trong Ký Thành kia như thế nào?
Trước kia nàng từng xem TV cũng biết, mỗi khi nạn dân quá nhiều, người ta đều ngăn cản không cho vào thành.
Hy vọng lần này chỉ là nàng suy nghĩ quá nhiều mà thôi.
Hai ngày sau, đoàn người đã thấy được cửa thành nguy nga từ khoảng cách rất xa. Ai nấy đều tinh thần hưng phấn, cứ ngỡ như mình đã trải qua đoạn đường dài đau khổ, rốt cuộc cũng nghênh đón cuộc đời mới.
Những nam nhân tuổi trẻ khỏe mạnh chạy ở phía trước, muốn nhìn một cái xem có phải ở bên ngoài cửa thành thật sự có cháo ngô thơm ngọt hay không.
Ngọc Linh cũng muốn đi theo bọn họ, thế nhưng nàng ấy bị Ngọc Trúc nắm lấy tay áo, chết sống cũng không chịu buông ra, cuối cùng nàng ấy đành phải đi theo trưởng tỷ ở phía sau đám người.
Không bao lâu sau, những nam nhân hưng phấn chạy tới đằng trước đã ủ rũ cụp đuôi đi rồi trở về, trên người bọn họ còn mang theo thương tích.
“Đại Ngưu! Các ngươi xảy ra chuyện gì vậy?”
“Sao lại bị thương?!”
“Tình huống đằng trước như thế nào?!”
Mọi người mồm năm miệng mười vây quanh mấy nam nhân dẫn đầu kia, lòng nóng như lửa đốt.
Đại Ngưu dẫn đầu nắm lấy vết thương ở cánh tay, trong mắt đầy phẫn hận nói: “Chúng ta bị lừa! Nơi này căn bản không có người phát cháo. Ngược lại ở cửa thành còn bỏ thêm thủ vệ, không cho những nạn dân như chúng ta vào thành.”
Bởi vậy, với bên ngoài, nàng ấy vẫn luôn dùng thân phận nam nhi này để che giấu chính mình.
Nếu không phải trưởng tỷ nhất thời nói lỡ miệng, Ngọc Trúc cũng không chú ý tới.
Trong từ điển của Ngọc Trúc, từ trước đến nay, hai từ “Nhị tỷ” vẫn được xếp vào hàng ngũ của những từ mang nghĩa tiêu cực.
Mỗi khi nghe được hai chữ nhị tỷ này nàng sẽ cảm nhận được một cơn buồn nôn sinh lý. Quả thực, đối với nữ nhân kia, nàng là chán ghét đến tận xương tủy.
Nhưng nàng lại không thể nào sinh ra chút ác cảm nào với nhị tỷ hiện giờ.
Bởi vì hai tỷ muội này quá yêu thương nàng.
Có món gì ăn ngon, bọn họ đều nhường cho nàng đầu tiên, còn bản thân bọn họ chỉ nhai một ít rau dại cỏ dại lót bụng, hiểu chuyện đến mức khiến người đau lòng.
Từ trước đến nay những người thân như vậy, chỉ tồn tại trong giấc mộng của nàng mà thôi.
Nhưng hiện giờ, trái tim bất an của Ngọc Trúc dần dần yên ổn xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không cần biết như thế nào, có thể sống thêm một lần chính là có lời. Huống chi nơi này còn có người nhà yêu thương nàng, coi như tâm nguyện nhiều năm qua đã được đền bù.
Sau khi Ngọc Trúc chú ý quan sát mấy ngày, nàng phát hiện nhị tỷ này rất có sức lực, không kém hơn bao nhiêu so với nam nhân thành niên.
Cũng vì như vậy, dù ba tỷ muội nàng không có người lớn đi cùng, nhưng không có người nào dám tới tùy ý bắt nạt, cướp đồ ăn của họ.
Hai tỷ tỷ đều cực kỳ chăm chút cho Ngọc Trúc. Tuy một ngày trôi qua, nàng vẫn sẽ bị đói nhưng sẽ không đói đến mức dạ dày quặn đau.
Nếu ngẫu nhiên có vận khí tốt tìm được rtrứng chim, nàng còn có thể ăn được mấy quả trứng sống bổ sung dinh dưỡng.
Nghe những người lớn gần đó nói, bởi vì năm kia quê nhà bọn họ mới trải qua cơn hồng thủy, năm nay lại gặp hạn hán mất mùa, còn sinh ra nạn châu chấu, bọn họ mới phải chạy nạn đến nơi đây.
Bọn họ còn nói, chỉ cần đi thêm hai ngày nữa, liền có thể đi đến Ký Thành. Chỗ ấy có vài gia đình giàu có hảo tâm mỗi ngày đều phát cháo cứu tế, chỉ cần đến nơi sẽ không phải chịu đói nữa.
Gần như ngày nào bọn họ cũng được nghe những người lớn nói như vậy, cơ hồ nội dung ấy đã trở thành tín niệm giúp bọn họ tiếp tục kiên trì tiến lên.
Nhưng Ngọc Trúc lại không lạc quan như vậy.
Nhóm người bọn họ đi kiểu này đã xác định là tin tức bế tắc, chuyện ngoài thành có gia đình giàu có phát cháo kia đã là tin tức từ tháng trước. Ai biết hiện giờ tình huống trong Ký Thành kia như thế nào?
Trước kia nàng từng xem TV cũng biết, mỗi khi nạn dân quá nhiều, người ta đều ngăn cản không cho vào thành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hy vọng lần này chỉ là nàng suy nghĩ quá nhiều mà thôi.
Hai ngày sau, đoàn người đã thấy được cửa thành nguy nga từ khoảng cách rất xa. Ai nấy đều tinh thần hưng phấn, cứ ngỡ như mình đã trải qua đoạn đường dài đau khổ, rốt cuộc cũng nghênh đón cuộc đời mới.
Những nam nhân tuổi trẻ khỏe mạnh chạy ở phía trước, muốn nhìn một cái xem có phải ở bên ngoài cửa thành thật sự có cháo ngô thơm ngọt hay không.
Ngọc Linh cũng muốn đi theo bọn họ, thế nhưng nàng ấy bị Ngọc Trúc nắm lấy tay áo, chết sống cũng không chịu buông ra, cuối cùng nàng ấy đành phải đi theo trưởng tỷ ở phía sau đám người.
Không bao lâu sau, những nam nhân hưng phấn chạy tới đằng trước đã ủ rũ cụp đuôi đi rồi trở về, trên người bọn họ còn mang theo thương tích.
“Đại Ngưu! Các ngươi xảy ra chuyện gì vậy?”
“Sao lại bị thương?!”
“Tình huống đằng trước như thế nào?!”
Mọi người mồm năm miệng mười vây quanh mấy nam nhân dẫn đầu kia, lòng nóng như lửa đốt.
Đại Ngưu dẫn đầu nắm lấy vết thương ở cánh tay, trong mắt đầy phẫn hận nói: “Chúng ta bị lừa! Nơi này căn bản không có người phát cháo. Ngược lại ở cửa thành còn bỏ thêm thủ vệ, không cho những nạn dân như chúng ta vào thành.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro