Chương 24
2024-11-30 15:15:49
"Hay lắm, cuối cùng cũng bắt được các ngươi rồi!"
Một giọng nói đầy phẫn nộ vang lên từ phía sau, khiến đám ba người Khương Trúc không khỏi quay đầu lại.
Chỉ thấy Vũ Văn Vân với vẻ mặt tức giận, vội vàng tố cáo với Lục Tiến đứng bên cạnh: “Đại sư huynh, lần trước chính bọn họ đã ăn nói lỗ mãng với tiểu sư muội, hại muội ấy khóc mãi không thôi.”
Kể từ vụ rắc rối lần trước, chuyện tiểu sư muội lớn lên trong ổ ăn xin đã lan khắp Trung Châu, một thiên tài có sắc đẹp vốn đã được nhiều người chú ý.
Khi tin tức này vừa lan truyền đã nhanh chóng trở thành cái cớ để những kẻ ghen tị với nàng ta buông lời đàm tiếu sau lưng.
Chẳng bao lâu, lời đồn cũng tới tai Tô Thiên Tuyết.
Sự việc trở nên nghiêm trọng. Nàng ta khóc lóc, náo loạn, thậm chí dọa sẽ tự sát. Toàn bộ tông môn đều phải thay phiên nhau dỗ dành mãi cho đến khi nàng ta bình tĩnh lại.
Không chỉ Tô Thiên Tuyết chịu ảnh hưởng, mà gia tộc Vũ Văn cũng phải tốn không ít công sức để dập tắt tin đồn về thân thế của Vũ Văn Vân. Vì việc này mà hắn ta cũng bị lôi về nhà ăn mắng một trận té tát.
Nghĩ đến đây, Vũ Văn Vân càng thêm tức giận, chỉ thẳng vào ba người đối diện, thêm mắm thêm muối kể lại chuyện ngày hôm đó với Lục Tiến.
Khương Trúc cực kỳ bực bội.
Bọn họ xuống núi quá vội vàng, chưa kịp cải trang, nhất là Huyền Tịch, lần trước hắn ta quên dán râu nên dễ dàng bị nhận ra.
Thiền Tâm vẫn đang mơ màng.
Hắn nhận ra người trước mặt, là đệ tử của Phong Thanh Tông.
Nhưng sao trông lại giống như có thù với bọn họ vậy?
“Các ngươi đã đắc tội với người của Phong Thanh Tông à?”
Huyền Tịch hạ thấp giọng: “Chuyện này nói ra thì dài lắm, tóm gọn là bọn họ đã “tài trợ” cho chúng ta một ngàn viên linh thạch thượng phẩm. À, kẹo đường đệ ăn chính là mua bằng linh thạch của họ đấy…”
Thiền Tâm: “...”
Tài trợ?
Lừa ai vậy.
Nhìn cái bộ dạng tức tối kia, giống như bị cướp mới đúng.
Khi Khương Trúc và Huyền Tịch đang giải thích cho Thiền Tâm, Lục Tiến cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn thẳng bọn họ.
Không nhìn thì thôi, vừa liếc mắt cái là hắn ta đã nhận ra một người quen.
“Tam sư muội?”
Tiếng gọi này của Lục Tiến khiến mọi người xung quanh đều ngỡ ngàng.
Lúc này, Vũ Văn Vân mới nhận ra, người đi cùng tên đáng ghét kia chính là Khương Trúc.
Vừa rồi hắn ta chỉ tập trung nhận diện tên nam nhân bên cạnh mà lơ đễnh bỏ qua nàng. Giờ nhìn kỹ lại, trước mặt đây còn ai khác ngoài Khương Trúc, mà nàng còn có đến tám chín phần giống với gã Khương Bán Tiên hôm đó.
“Khương Trúc, chẳng phải ngươi nói là ngươi đã xuống núi đi làm ăn mày rồi sao?”
Khương Trúc liếc mắt khinh thường: "Sao? Ăn mày không được xuất gia à?"
Nghe nhắc vậy Lục Tiến mới liếc nhìn kỹ lại y phục tông môn họ đang mặc.
Đó chính là phục trang của Vạn Phật Tông.
Thiền Tâm càng thêm hoang mang.
Đệ tử Phong Thanh Tông gọi tiểu sư muội là tam sư muội?
“Tiểu sư muội là người của Phong Thanh Tông sao?”
Huyền Tịch biết rõ sự thật, bèn thì thầm giải thích ngắn gọn cho Thiền Tâm, hắn nghe xong mới vỡ lẽ.
Vũ Văn Vân càng tức giận.
Hèn chi hắn ta phái người tìm nàng khắp nơi không thấy, hóa ra là trốn trong Vạn Phật Tông.
Nhưng điều làm hắn ta tức giận hơn cả là Khương Trúc rõ ràng là đồng môn với nhau, nhưng hôm đó nàng lại cố tình chỉnh bọn họ, khiến tiểu sư muội của hắn ta đau lòng.
Càng nghĩ, Vũ Văn Vân càng điên tiết, giận đến mức quên mất mình chưa bao giờ để lộ thân thế của bản thân cho nàng biết, lập tức mở miệng chất vấn:
“Khương Trúc, ngươi thật đáng ghê tởm, chỉ vì ghen tị với tiểu sư muội được người khác yêu mến mà cố ý nói ra thân thế của muội ấy để làm khó muội ấy, có đúng không? Tiếc thay, có những người dù xuất thân thấp kém, nhưng sinh ra đã là thiên tài, còn có kẻ thì mãi mãi chỉ có thể làm ăn mày mà thôi.”
Lục Tiến cũng lộ rõ vẻ chán ghét: “Tiểu sư muội là người nhân từ, không so đo tính toán với ngươi, nhưng ngươi thực sự khiến người ta thất vọng, chuyện lần trước là lỗi của ngươi, mau theo ta về xin lỗi muội ấy.”
“Phì, dựa vào cái gì? Dựa vào cái bản mặt dày như tường thành của các ngươi à? Có chơi có chịu, người của Phong Thanh Tông các ngươi chẳng làm được gì nên hồn, chỉ giỏi đổi trắng thay đen. Nếu ta là các ngươi thì đã lo trốn kỹ trong núi từ lâu rồi.”
Khương Trúc trợn to mắt khinh bỉ, hai tên này vẫn còn nghĩ nàng là Khương Trúc của ngày xưa, cứ há miệng ra là bắt nàng xin lỗi.
“Một kẻ là “ông hoàng lụy tình”, một tên là “chúa tể hề hước”. Người ta bảo “một núi không thể có hai hổ”, ta thấy người nói câu này vẫn chưa hiểu biết đủ nhiều rồi.”
Khương Trúc bừng bừng khí thế thốt ra một loạt lời đả kích không chừa lối thoát, không chỉ làm đệ tử Phong Thanh Tông tức nghẹn không nói nên lời, mà còn khiến Thiền Tâm đứng bên cạnh cũng choáng váng theo.
Trời đất ơi, thế này còn tu Phật gì nữa đây?
Thiền Tâm vừa định giơ tay ngăn cản Khương Trúc thì bị Huyền Tịch kéo lại.
“Huynh làm gì vậy? Cứ thế này thì sao tiểu sư muội còn tu Phật được nữa?”
Huyền Tịch khoanh tay thờ ơ đứng xem kịch, vẻ mặt thản nhiên đáp: “Nhị sư huynh dạy muội ấy thế đấy, có sai chỗ nào đâu, đệ đừng lo bò trắng răng. Hơn nữa, người ta đã leo hết Thang Vãng Sinh rồi, còn bọn gà mờ như chúng ta thì cứ im lặng là tốt nhất.”
Mặt Thiền Tâm đầy dấu chấm hỏi.
“Nhị... sư huynh?”
Hắn lại nhìn về phía Khương Trúc – người còn đang chống nạnh, miệng lưỡi sắc bén như dao, rồi nghi hoặc nhìn lại Huyền Tịch, không hiểu bản thân có đang nhìn nhầm người không.
“Huynh nói Nhị sư huynh dạy muội ấy như vậy sao...?”
Huyền Tịch liếc mắt nhìn hắn đầy ẩn ý, giọng điệu mơ hồ: “Đệ cũng đừng khiêm tốn, đệ không kém Nhị sư huynh là bao đâu.”
Thiền Tâm: “???”
Hắn đã làm gì?
“Khương Trúc, dù miệng lưỡi ngươi có sắc bén thế nào thì sai là sai, ngươi phải nhận lỗi. Dù ngươi ghen tị với tiểu sư muội hay khát khao được giống muội ấy thì điều đó cũng chẳng liên quan gì đến muội ấy. Muội ấy vô tội.” Lục Tiến lạnh lùng nói, như một vị thẩm phán quyết giữ công bằng.
Vũ Văn Vân với ánh mắt khinh thường tiếp lời: “Đại sư huynh đừng phí lời nữa, nàng ta sẽ không bao giờ thay đổi đâu. Lần này không bắt nàng ta trả giá, thì sau này không biết sẽ còn bày trò gì hãm hại tiểu sư muội nữa.”
“Ta thấy cứ trói nàng ta lại rồi đưa về là xong.”
Vừa nói xong, đệ tử Phong Thanh Tông lập tức bao vây xung quanh.
Thiền Tâm và Huyền Tịch nhanh chóng chia nhau đứng trước bảo vệ Khương Trúc.
Mặc dù trong cuộc đấu khẩu không giúp được gì cho tiểu sư muội, nhưng nếu ai dám động thủ thì với mấy năm khổ luyện đó họ cũng không phải loại bất tài.
Vũ Văn Vân phất tay, đệ tử Phong Thanh Tông xông tới bao vây chặt hơn.
Khương Trúc nhếch miệng cười hiểm.
Người của Phong Thanh Tông đến rất đúng lúc, vừa hay bộ công pháp nàng nghiên cứu đã lâu vẫn chưa có người kiểm tra thử uy lực của nó ra sao.
“Sư huynh, hai người lui lại phía sau đi.”
Dù không hiểu nàng định làm gì, nhưng Huyền Tịch và Thiền Tâm vừa nhìn thấy vẻ mặt của nàng, lập tức theo phản xạ tự nhiên thoắt cái đã lùi về sau mấy trượng.
Mỗi lần Tiểu sư muội nở nụ cười này, chắc chắn có kẻ phải gặp tai ương.
Thiền Tâm xoa xoa tay, âm thầm cầu nguyện cho Phong Thanh Tông.
Tiếp đó, chỉ thấy một tia linh lực vụt qua đường, mặc dù sức mạnh của tia linh lực đó chỉ ngang tầm tu sĩ chưa đạt Trúc Cơ, nhưng ánh sáng Phật quang đi kèm đã đủ chói lóa khiến người của Phong Thanh Tông choáng váng như bị đập vào mắt bằng thứ gì đó cực kỳ rực rỡ.
Khương Trúc như ném bao cát, từng người một bị nàng đánh bay, tay nàng không ngừng lại một giây.
“A, ta không nhìn thấy gì nữa!”
“Đây là thứ gì vậy? Mở mắt không nổi!”
“Mẹ nó, ngươi đ.â.m vào ta rồi! Đừng chạy lung tung!”
“Nói dễ nghe nhỉ, có người đánh ta, không chạy thì làm gì?”
“Chết tiệt, ai giẫm lên chân ta thế!”
Đám đệ tử Phong Thanh Tông bịt mắt, lao loạn xạ trên đường, Lục Tiến và Vũ Văn Vân cũng không may mắn thoát khỏi tình cảnh này.
Giữa sự hỗn loạn đó, Huyền Tịch và Thiền Tâm bình thản đứng ngoài, hai tay che mắt.
“Tam sư huynh, huynh kể rõ hơn chút đi, rốt cuộc các người đã đắc tội Phong Thanh Tông thế nào?”
“Thực ra cũng không có gì, chỉ là... bla bla bla... đệ hiểu chứ?”
“Ý huynh là, từ lần trước khi các huynh xuống núi, tiểu sư muội đã bắt đầu mắng người rồi?”
“...”
“Điểm chú ý của đệ không đúng chỗ rồi.”
“Haizz, không hiểu Nhị sư huynh nghĩ gì nữa, nhìn thì thanh tao thoát tục, mà sao lại dạy tiểu sư muội mấy thứ này chứ.”
Một đệ tử nhà Phật lẽ ra phải tâm tính thanh tịnh, sao bên trong lại buông thả không kiềm chế nổi như vậy.
"Không biết nữa, chắc huynh ấy có lý do riêng, chúng ta không cần bận tâm đâu. Lần trước, khi tiểu sư muội được các tiền bối trong Cấm Tháp vấn tâm, họ cũng chẳng thấy muội ấy có vấn đề gì mà."
"Nghe cũng có lý."
Một giọng nói đầy phẫn nộ vang lên từ phía sau, khiến đám ba người Khương Trúc không khỏi quay đầu lại.
Chỉ thấy Vũ Văn Vân với vẻ mặt tức giận, vội vàng tố cáo với Lục Tiến đứng bên cạnh: “Đại sư huynh, lần trước chính bọn họ đã ăn nói lỗ mãng với tiểu sư muội, hại muội ấy khóc mãi không thôi.”
Kể từ vụ rắc rối lần trước, chuyện tiểu sư muội lớn lên trong ổ ăn xin đã lan khắp Trung Châu, một thiên tài có sắc đẹp vốn đã được nhiều người chú ý.
Khi tin tức này vừa lan truyền đã nhanh chóng trở thành cái cớ để những kẻ ghen tị với nàng ta buông lời đàm tiếu sau lưng.
Chẳng bao lâu, lời đồn cũng tới tai Tô Thiên Tuyết.
Sự việc trở nên nghiêm trọng. Nàng ta khóc lóc, náo loạn, thậm chí dọa sẽ tự sát. Toàn bộ tông môn đều phải thay phiên nhau dỗ dành mãi cho đến khi nàng ta bình tĩnh lại.
Không chỉ Tô Thiên Tuyết chịu ảnh hưởng, mà gia tộc Vũ Văn cũng phải tốn không ít công sức để dập tắt tin đồn về thân thế của Vũ Văn Vân. Vì việc này mà hắn ta cũng bị lôi về nhà ăn mắng một trận té tát.
Nghĩ đến đây, Vũ Văn Vân càng thêm tức giận, chỉ thẳng vào ba người đối diện, thêm mắm thêm muối kể lại chuyện ngày hôm đó với Lục Tiến.
Khương Trúc cực kỳ bực bội.
Bọn họ xuống núi quá vội vàng, chưa kịp cải trang, nhất là Huyền Tịch, lần trước hắn ta quên dán râu nên dễ dàng bị nhận ra.
Thiền Tâm vẫn đang mơ màng.
Hắn nhận ra người trước mặt, là đệ tử của Phong Thanh Tông.
Nhưng sao trông lại giống như có thù với bọn họ vậy?
“Các ngươi đã đắc tội với người của Phong Thanh Tông à?”
Huyền Tịch hạ thấp giọng: “Chuyện này nói ra thì dài lắm, tóm gọn là bọn họ đã “tài trợ” cho chúng ta một ngàn viên linh thạch thượng phẩm. À, kẹo đường đệ ăn chính là mua bằng linh thạch của họ đấy…”
Thiền Tâm: “...”
Tài trợ?
Lừa ai vậy.
Nhìn cái bộ dạng tức tối kia, giống như bị cướp mới đúng.
Khi Khương Trúc và Huyền Tịch đang giải thích cho Thiền Tâm, Lục Tiến cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn thẳng bọn họ.
Không nhìn thì thôi, vừa liếc mắt cái là hắn ta đã nhận ra một người quen.
“Tam sư muội?”
Tiếng gọi này của Lục Tiến khiến mọi người xung quanh đều ngỡ ngàng.
Lúc này, Vũ Văn Vân mới nhận ra, người đi cùng tên đáng ghét kia chính là Khương Trúc.
Vừa rồi hắn ta chỉ tập trung nhận diện tên nam nhân bên cạnh mà lơ đễnh bỏ qua nàng. Giờ nhìn kỹ lại, trước mặt đây còn ai khác ngoài Khương Trúc, mà nàng còn có đến tám chín phần giống với gã Khương Bán Tiên hôm đó.
“Khương Trúc, chẳng phải ngươi nói là ngươi đã xuống núi đi làm ăn mày rồi sao?”
Khương Trúc liếc mắt khinh thường: "Sao? Ăn mày không được xuất gia à?"
Nghe nhắc vậy Lục Tiến mới liếc nhìn kỹ lại y phục tông môn họ đang mặc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đó chính là phục trang của Vạn Phật Tông.
Thiền Tâm càng thêm hoang mang.
Đệ tử Phong Thanh Tông gọi tiểu sư muội là tam sư muội?
“Tiểu sư muội là người của Phong Thanh Tông sao?”
Huyền Tịch biết rõ sự thật, bèn thì thầm giải thích ngắn gọn cho Thiền Tâm, hắn nghe xong mới vỡ lẽ.
Vũ Văn Vân càng tức giận.
Hèn chi hắn ta phái người tìm nàng khắp nơi không thấy, hóa ra là trốn trong Vạn Phật Tông.
Nhưng điều làm hắn ta tức giận hơn cả là Khương Trúc rõ ràng là đồng môn với nhau, nhưng hôm đó nàng lại cố tình chỉnh bọn họ, khiến tiểu sư muội của hắn ta đau lòng.
Càng nghĩ, Vũ Văn Vân càng điên tiết, giận đến mức quên mất mình chưa bao giờ để lộ thân thế của bản thân cho nàng biết, lập tức mở miệng chất vấn:
“Khương Trúc, ngươi thật đáng ghê tởm, chỉ vì ghen tị với tiểu sư muội được người khác yêu mến mà cố ý nói ra thân thế của muội ấy để làm khó muội ấy, có đúng không? Tiếc thay, có những người dù xuất thân thấp kém, nhưng sinh ra đã là thiên tài, còn có kẻ thì mãi mãi chỉ có thể làm ăn mày mà thôi.”
Lục Tiến cũng lộ rõ vẻ chán ghét: “Tiểu sư muội là người nhân từ, không so đo tính toán với ngươi, nhưng ngươi thực sự khiến người ta thất vọng, chuyện lần trước là lỗi của ngươi, mau theo ta về xin lỗi muội ấy.”
“Phì, dựa vào cái gì? Dựa vào cái bản mặt dày như tường thành của các ngươi à? Có chơi có chịu, người của Phong Thanh Tông các ngươi chẳng làm được gì nên hồn, chỉ giỏi đổi trắng thay đen. Nếu ta là các ngươi thì đã lo trốn kỹ trong núi từ lâu rồi.”
Khương Trúc trợn to mắt khinh bỉ, hai tên này vẫn còn nghĩ nàng là Khương Trúc của ngày xưa, cứ há miệng ra là bắt nàng xin lỗi.
“Một kẻ là “ông hoàng lụy tình”, một tên là “chúa tể hề hước”. Người ta bảo “một núi không thể có hai hổ”, ta thấy người nói câu này vẫn chưa hiểu biết đủ nhiều rồi.”
Khương Trúc bừng bừng khí thế thốt ra một loạt lời đả kích không chừa lối thoát, không chỉ làm đệ tử Phong Thanh Tông tức nghẹn không nói nên lời, mà còn khiến Thiền Tâm đứng bên cạnh cũng choáng váng theo.
Trời đất ơi, thế này còn tu Phật gì nữa đây?
Thiền Tâm vừa định giơ tay ngăn cản Khương Trúc thì bị Huyền Tịch kéo lại.
“Huynh làm gì vậy? Cứ thế này thì sao tiểu sư muội còn tu Phật được nữa?”
Huyền Tịch khoanh tay thờ ơ đứng xem kịch, vẻ mặt thản nhiên đáp: “Nhị sư huynh dạy muội ấy thế đấy, có sai chỗ nào đâu, đệ đừng lo bò trắng răng. Hơn nữa, người ta đã leo hết Thang Vãng Sinh rồi, còn bọn gà mờ như chúng ta thì cứ im lặng là tốt nhất.”
Mặt Thiền Tâm đầy dấu chấm hỏi.
“Nhị... sư huynh?”
Hắn lại nhìn về phía Khương Trúc – người còn đang chống nạnh, miệng lưỡi sắc bén như dao, rồi nghi hoặc nhìn lại Huyền Tịch, không hiểu bản thân có đang nhìn nhầm người không.
“Huynh nói Nhị sư huynh dạy muội ấy như vậy sao...?”
Huyền Tịch liếc mắt nhìn hắn đầy ẩn ý, giọng điệu mơ hồ: “Đệ cũng đừng khiêm tốn, đệ không kém Nhị sư huynh là bao đâu.”
Thiền Tâm: “???”
Hắn đã làm gì?
“Khương Trúc, dù miệng lưỡi ngươi có sắc bén thế nào thì sai là sai, ngươi phải nhận lỗi. Dù ngươi ghen tị với tiểu sư muội hay khát khao được giống muội ấy thì điều đó cũng chẳng liên quan gì đến muội ấy. Muội ấy vô tội.” Lục Tiến lạnh lùng nói, như một vị thẩm phán quyết giữ công bằng.
Vũ Văn Vân với ánh mắt khinh thường tiếp lời: “Đại sư huynh đừng phí lời nữa, nàng ta sẽ không bao giờ thay đổi đâu. Lần này không bắt nàng ta trả giá, thì sau này không biết sẽ còn bày trò gì hãm hại tiểu sư muội nữa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ta thấy cứ trói nàng ta lại rồi đưa về là xong.”
Vừa nói xong, đệ tử Phong Thanh Tông lập tức bao vây xung quanh.
Thiền Tâm và Huyền Tịch nhanh chóng chia nhau đứng trước bảo vệ Khương Trúc.
Mặc dù trong cuộc đấu khẩu không giúp được gì cho tiểu sư muội, nhưng nếu ai dám động thủ thì với mấy năm khổ luyện đó họ cũng không phải loại bất tài.
Vũ Văn Vân phất tay, đệ tử Phong Thanh Tông xông tới bao vây chặt hơn.
Khương Trúc nhếch miệng cười hiểm.
Người của Phong Thanh Tông đến rất đúng lúc, vừa hay bộ công pháp nàng nghiên cứu đã lâu vẫn chưa có người kiểm tra thử uy lực của nó ra sao.
“Sư huynh, hai người lui lại phía sau đi.”
Dù không hiểu nàng định làm gì, nhưng Huyền Tịch và Thiền Tâm vừa nhìn thấy vẻ mặt của nàng, lập tức theo phản xạ tự nhiên thoắt cái đã lùi về sau mấy trượng.
Mỗi lần Tiểu sư muội nở nụ cười này, chắc chắn có kẻ phải gặp tai ương.
Thiền Tâm xoa xoa tay, âm thầm cầu nguyện cho Phong Thanh Tông.
Tiếp đó, chỉ thấy một tia linh lực vụt qua đường, mặc dù sức mạnh của tia linh lực đó chỉ ngang tầm tu sĩ chưa đạt Trúc Cơ, nhưng ánh sáng Phật quang đi kèm đã đủ chói lóa khiến người của Phong Thanh Tông choáng váng như bị đập vào mắt bằng thứ gì đó cực kỳ rực rỡ.
Khương Trúc như ném bao cát, từng người một bị nàng đánh bay, tay nàng không ngừng lại một giây.
“A, ta không nhìn thấy gì nữa!”
“Đây là thứ gì vậy? Mở mắt không nổi!”
“Mẹ nó, ngươi đ.â.m vào ta rồi! Đừng chạy lung tung!”
“Nói dễ nghe nhỉ, có người đánh ta, không chạy thì làm gì?”
“Chết tiệt, ai giẫm lên chân ta thế!”
Đám đệ tử Phong Thanh Tông bịt mắt, lao loạn xạ trên đường, Lục Tiến và Vũ Văn Vân cũng không may mắn thoát khỏi tình cảnh này.
Giữa sự hỗn loạn đó, Huyền Tịch và Thiền Tâm bình thản đứng ngoài, hai tay che mắt.
“Tam sư huynh, huynh kể rõ hơn chút đi, rốt cuộc các người đã đắc tội Phong Thanh Tông thế nào?”
“Thực ra cũng không có gì, chỉ là... bla bla bla... đệ hiểu chứ?”
“Ý huynh là, từ lần trước khi các huynh xuống núi, tiểu sư muội đã bắt đầu mắng người rồi?”
“...”
“Điểm chú ý của đệ không đúng chỗ rồi.”
“Haizz, không hiểu Nhị sư huynh nghĩ gì nữa, nhìn thì thanh tao thoát tục, mà sao lại dạy tiểu sư muội mấy thứ này chứ.”
Một đệ tử nhà Phật lẽ ra phải tâm tính thanh tịnh, sao bên trong lại buông thả không kiềm chế nổi như vậy.
"Không biết nữa, chắc huynh ấy có lý do riêng, chúng ta không cần bận tâm đâu. Lần trước, khi tiểu sư muội được các tiền bối trong Cấm Tháp vấn tâm, họ cũng chẳng thấy muội ấy có vấn đề gì mà."
"Nghe cũng có lý."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro