Tiểu Nữ Tử A Trúc

Chương 26

2024-11-30 15:15:49

Chờ sau khi ba người đi, phụ nhân lạnh lùng khóa cửa, cầm d.a.o đi đến trước mặt cậu bé.

Cậu bé khóc thét lên, không ngừng lùi lại.

Phụ nhân đặt bát xuống, một tay kéo cậu bé, không do dự mà cắt một nhát.

“Tí tách tí tách——”

Cho đến khi m.á.u tràn ra khỏi bát, phụ nhân mới nở nụ cười.

“Được rồi, chắc thần tiên đã đợi lâu rồi.”

Vẻ mặt bà ta điên cuồng, cẩn thận bưng bát bước vào trong nhà.

Một lát sau, phụ nhân lại mang bát ra, nhưng m.á.u trong bát đã biến mất, thay vào đó là một con sâu đen đang ngọ nguậy.

Nhìn thấy con sâu, cậu bé lại càng thêm sợ hãi.

Phụ nhân thấy vậy tức giận tát cậu bé một cái: “Ăn một năm rồi, sao còn nhát gan thế, thật vô dụng.”

Nói rồi bà ta bóp miệng cậu bé định đổ con sâu trong bát vào.

Lúc này chỉ nghe “ầm” một tiếng, hai cánh cửa gỗ đổ xuống, ngoài cửa vang lên giọng nói quen thuộc:

“Đại nương, đây có phải là tất…” Con của bà bị rớt mất không…

Khương Trúc bước vào sân, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì cực kỳ hiếu kỳ.

“Hai mẫu tử bà đang…”

“Chơi trò cưỡng chế yêu thương?”

Lúc này, dù phụ nhân có nghĩ cái gì cũng biết đối phương cố ý, mặt đầy dữ tợn: “Ba tên hòa thượng thối các ngươi, tùy tiện xông vào sân nhà ta, đúng là muốn chết.”

Chỉ thấy bà ta ném đứa trẻ xuống đất, toàn thân bốc lên khói đen.

Vẻ mặt Khương Trúc vô tội, liên tục xua tay: “Đại nương, bà đừng giận, chúng ta có lòng tốt đến xem con của ngươi mà.”

“Ngươi đi c.h.ế.t đi.” Phụ nhân một lời không hợp lập tức lao tới.

Lúc này, linh lực của Khương Trúc vẫn chưa hồi phục, chỉ đành quay đầu gọi sư huynh giúp đỡ.

Thiền Tâm lập tức chắn trước mặt, nhíu mày khuyên nhủ: “Thí chủ, quay đầu là bờ.”

“Quay đầu cái gì, đợi ta c.h.ặ.t đ.ầ.u chó của các ngươi xuống, xem các ngươi còn dám tùy tiện xen vào chuyện người khác không.”

Rõ ràng phụ nhân đang rất tức giận, không nghe lọt tai gì cả.

Ngay lập tức, một đám khói đen và một đám ánh sáng vàng quấn lấy nhau.

Huyền Tịch vội chạy tới ôm lấy cậu bé đang khóc thảm thiết, nhẹ nhàng dỗ dành.

Khương Trúc thì ngồi xổm xuống đất dùng que gỗ chọc vào đám đen đó.

Con sâu không ngừng ngọ nguậy, trên người cũng bốc lên khói đen, nhưng mà không có m.á.u nuôi dưỡng, trông như sắp chết.

“Kỳ lạ, không có chút khí tức nào, bảo sao không phát hiện được.”

Huyền Tịch vừa dỗ cậu bé vừa nói: “Tu Tiên giới có vô số tà tu, không chừng lại là thủ đoạn mới gì đó, xem ra chỉ có hỏi phụ nhân đó mới làm rõ được.”

Khương Trúc gật đầu, nén sự ghê tởm lấy một cái lọ nhỏ bỏ con sâu vào.

Sau đó lại cắt tay mình, nhỏ vài giọt m.á.u tạm thời duy trì sự sống cho con sâu.

Bên kia, phụ nhân vì không địch lại Thiền Tâm nên bị thương, trốn vào trong nhà, khi Thiền Tâm vào tìm thì đã không thấy bóng dáng đâu.

Khương Trúc và Huyền Tịch lần lượt theo vào.

“Chạy rồi, trong nhà chắc có đường hầm hoặc trận pháp.” Thiền Tâm nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khương Trúc tạm thời chú ý đến đứa trẻ, nhẹ nhàng hỏi: “Đệ nói cho ta biết, đệ có biết nương của đệ thường đi đâu không?”

Đáng tiếc là đứa trẻ không có phản ứng gì, chỉ ôm chặt Huyền Tịch mà khóc.

Hình như từ khi gặp cậu bé, chưa thấy cậu bé mở miệng nói câu nào.

“Hình như đệ ấy không nói được?” Khương Trúc nhíu mày.

Thiền Tâm lập tức dùng linh lực kiểm tra.

Một lúc sau, hắn chậm rãi nói: “Ngoài mắt ra, các giác quan khác của đệ ấy gần như bị hủy hoại hoàn toàn.”

Nghe vậy, ba người đều im lặng.

“Tìm trong nhà xem, bà ta không chạy xa được đâu.”

Huyền Tịch đưa đứa trẻ cho Thiền Tâm, quay lại cùng Khương Trúc tìm kiếm trong nhà.

Không lâu sau, chỉ nghe một tiếng “cạch”.

Dưới chân Khương Trúc xuất hiện một lối đi.

Ba người nhìn nhau, nhẹ nhàng bước xuống.

Bên trong rất ẩm ướt, ánh sáng mờ mịt, địa hình từ thấp lên cao, trên đường còn vương vãi vết máu.

Đi khoảng nửa nén hương, một tấm ván sàn của chuồng lợn bị đẩy lên.

Khó khăn lắm mới ra được, Khương Trúc vừa chui ra đã bất ngờ đối mặt với một cái đầu lợn béo, nàng không nhịn nổi, cuối cùng đ.ấ.m một phát vào mũi nó.

Con lợn béo kêu lên rồi chạy đi.

Khương Trúc chật vật bò ra, nhìn thấy con lợn đau đớn chạy loạn, trong lòng có chút áy náy.

Xin lỗi, nhưng ngươi lại gần quá, không có cảm giác ranh giới với nữ tử là sẽ bị đánh đấy.

Lần này coi như cho ngươi một bài học, lần sau không được làm vậy nữa.

Trong chuồng nuôi ít nhất mười con lợn, một con chạy loạn, các con khác cũng bắt đầu chạy tán loạn.

Khương Trúc sợ tới mức bay ra ngoài.

Nàng chạy rồi, Huyền Tịch vừa chui ra thì thảm, bị mười mấy con lợn giẫm đạp.

Một con lợn béo không đứng vững, cả thân mình rơi vào lối đi, lối đi chỉ rộng như vậy, Huyền Tịch không kịp tránh, chỉ cảm thấy mặt bị ép, sau đó bị lăn xuống theo.

Thiền Tâm ôm đứa trẻ nghe thấy động tĩnh không ổn, đã sớm tránh xa, còn che mắt đứa trẻ lại.

Quả nhiên, một bóng người cùng một đống thịt trắng phau phau rơi xuống đất.

Chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết, con lợn béo lăn qua người Huyền Tịch.

Nghe thấy động tĩnh, Khương Trúc nằm ngoài lối đi nhìn vào, không nỡ nhìn thẳng.

“Tam sư huynh, huynh không sao chứ?”

Huyền Tịch giơ một tay lên, yếu ớt nói: “Ngôi làng này không bình thường, ngay cả lợn cũng phát điên.” Khương Trúc sờ mũi, chột dạ nói: “Ai nói không phải chứ.”

Ba người bò dậy từ chuồng lợn, ít nhiều đều có chút nhếch nhác, nhất là Huyền Tịch, toàn thân bị lợn giẫm lên, tỏa ra mùi hôi khó chịu.

Khương Trúc và Thiền Tâm bịt mũi suốt dọc đường, chỉ có cậu bé dám lại gần hắn ta.

“Các ngươi quá đáng thật, ta cũng vì các ngươi thôi, không có ta, tứ sư đệ đã gặp đại họa rồi.”

Thiền Tâm giọng ồm ồm nói: “Đa tạ sư huynh.”

Huyền Tịch: “…”

Đệ bỏ tay xuống rồi nói tiếp xem nào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khương Trúc nhớ đến công pháp của mình, lập tức xung phong, xoa tay chuẩn bị: “Ta có cách, đảm bảo khiến các huynh sạch sẽ.”

Nói xong, nàng vận linh khí, chỉ thấy trên trời xuất hiện một con rồng khổng lồ bằng linh lực.

Cậu bé chớp mắt, vui mừng nhìn chằm chằm vào con rồng.

Sau đó, con rồng hùng hổ thổi một hơi về phía bốn người.

Huyền Tịch và Thiền Tâm cảm thấy đầu lạnh buốt, sức mạnh của nó lớn đến mức suýt thổi bay cả y phục của họ.

Thổi một hơi xong, con rồng tan biến.

Bốn người im lặng một lúc, cậu bé vốn đã ngừng khóc lại bật khóc to hơn.

Khương Trúc lúng túng dùng tay vuốt xuống mái tóc đã dựng đứng của cậu bé, vừa vuốt vừa dỗ: “Không sao không sao, ta giúp đệ đè tóc xuống.”

Nàng vừa buông tay, mái tóc đen của cậu bé lại dựng đứng lên.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại mười mấy lần vẫn như cũ.

Khương Trúc càng lúng túng hơn: “Thực ra kiểu tóc mới này cũng không tệ?”

Thiền Tâm bất đắc dĩ, vừa vỗ lưng cậu bé vừa dỗ dành.

Huyền Tịch thì vui vẻ.

Mặc dù công pháp này trông không đáng tin, nhưng cơ thể thật sự sạch sẽ hơn nhiều, ít nhất là mùi hôi đã hoàn toàn biến mất.

“Tiểu sư muội, công pháp của muội được đấy, còn khá ấn tượng.”

Khương Trúc tự hào ngẩng đầu: “Đương nhiên rồi, cũng không nhìn xem là ai nghĩ ra.”

Có lẽ tiếng khóc của đứa trẻ quá lớn, một dân làng tò mò xuất hiện ở cuối đường, thấy người lạ thì lập tức chạy nhanh.

Khương Trúc lập tức đuổi theo, vừa đuổi vừa gọi: “Đại ca, bọn ta đến để đưa đứa trẻ, ngươi có muốn không?”

“Không muốn, các ngươi đừng theo ta.” Dân làng kia rất hoảng sợ.

Khương Trúc càng chạy nhanh hơn, nàng đuổi kịp, hỏi: “Thật sự không muốn sao? Hai người kia cũng tặng cho ngươi.”

Dân làng: “…”

Có phải coi hắn ta là đồ ngốc không.

“Ngươi buông ta ra.”

Khương Trúc nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn ta, cười nói: “Đại ca, kiểm tra hàng đi, rất tốt.”

Sắc mặt dân làng tối sầm, giơ tay đánh ra một luồng khí đen.

Khương Trúc lùi lại mấy bước, nhìn bóng lưng dân làng chạy đi lẩm bẩm:

“Không muốn thì không muốn, sao còn đánh người.”

Huyền Tịch và Thiền Tâm từ từ đi tới, hỏi: “Sao rồi?”

Khương Trúc nhìn tay mình: “Cũng giống như đứa trẻ này, chỉ không biết tại sao họ không mất đi các giác quan.”

Có lẽ dân làng không ăn sâu?

“Không phải hỏi cái đó, muội không đặt thứ gì lên người hắn ta sao?” Huyền Tịch có chút ngạc nhiên.

Thật thà vậy sao?

Khương Trúc bày ra vẻ mặt huynh dám nghi ngờ trí thông minh của ta: “Đương nhiên là có, đi thôi, hắn ta sẽ dẫn đường cho chúng ta.”

Nàng nghiên cứu rất nhiều công pháp, trong đó có một công pháp truy đuổi ngàn dặm, được cải biên từ một công pháp có thể đuổi theo người mà đánh.

Dân làng hoảng hốt chạy về hang ổ báo tin, còn ba người Khương Trúc thì chậm rãi đi theo sau.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Nữ Tử A Trúc

Số ký tự: 0