Chương 14
Hoa Hoa Điểm Điểm
2024-11-14 01:03:49
Hiện tại Chu Mộ Tu cảm thấy mình giống như trong hoàng cung chờ hoàng đế đến tuyển tú nữ, chỉ cần may mắn là có thể ở vị trí cao, điều khác biệt
chính là họ phải sớm sinh con để có thể giữ vị trí cho mình, còn anh, có con xong bị vứt bỏ ngay lập tức.
Gió yên biển lặng qua mấy ngày, nhưng vẫn không được kim chủ “Triệu hoán”, anh lại có chút nóng vội.
Giả vờ ngẫu nhiên mà nhắn tín WeChat cho cô.
“Cô có rảnh không? Buổi tối tôi mời cô đi ăn cơm.”
Cô một lúc sau mới trả lời.
“Hôm nay không được, hẹn khi khác.”
Anh có chút thất vọng, cuối năm, công ty rất bận, mấy ngày nay anh đều rời công ty lúc 9 giờ tối, ngoại trừ tối nay về sớm để hẹn gặp cô. Không biết là cô tìm cớ bận hay thực sự có việc?
Bộ Hành thật sự rất bận, cô hiện tại đang ở khu nghỉ trên đường cao tốc.
Cô hôm qua đã làm thủ tục lấy xe ô tô, năm giờ chiều trở lại gian hàng, vừa lúc nhà xưởng gửi hàng mẫu tới.
Mười mấy đôi giày này là mẫu thiết kế cô gửi cho nhà xưởng từ một tháng rưỡi trước, cô có giục vài lần, họ kéo dài đến bây giờ mới gửi cho cô. Nếu không phải bị trì hoãn bởi tai nạn giao thông, cô đã sớm tới xưởng giục họ.
Cô đem từng đôi giày ra xem rất kỹ, lập tức phát hiện có vài yêu cầu cần điều chỉnh, đây không phải sản phẩm mà cô muốn.
Nhà xưởng mới này do cô tìm, có tên xưởng giày Gia Viên.
Lúc trước khảo sát cô phát hiện, xưởng này tuy không lớn, nhưng chất lượng sản phẩm rất tốt.
Bộ Hành đã đặt một đơn ở xưởng này, do lần đầu tiên hợp tác nên Bộ Hành chỉ thử đặt đơn hàng với lượng nhỏ.
Kết quả, chất lượng sản phẩm của bọn họ không tồi chút nào, hiện giờ trong cửa hàng của cô chủ yếu là sản phẩm do nhà xưởng này sản xuất, Bộ Hành vẫn tiếp tục cùng Gia Viên hợp tác đến tận bây giờ.
Cô lập tức liên hệ với Tiểu Triệu ở nhà xưởng, Tiểu Triệu nói bốn ngày nữa nhà xưởng sẽ nghỉ, vì cho công nhân về nhà ăn tết.
Bộ Hành suy nghĩ, cô muốn chuẩn bị mẫu này để bán cho mùa hè năm sau, công nhân của nhà xưởng sang năm mới sẽ vãn đi, vị trí làm việc cũng không đồng đều, đến lúc đó mới có ý điều chỉnh thiết kế sản phẩm sẽ hơi vội.
Nên sáng nay cô quyết định mang theo hàng mẫu đang có vấn đề đi đến nhà xưởng, tính toán lên kế hoạch sửa chữa, như vậy hiệu quả sẽ cao hơn.
Nhà xưởng ở Lâm Thành, đó là quê của mẹ cô. Cách Tô Thành một trăm kilomet, lái xe khoảng hai giờ, trên đường đi cô rẽ vào khu dịch vụ nghỉ ngơi một lần, hơn một giờ nữa, cô đã đến được nơi muốn đến, đặt luôn một phòng ở khách sạn gần nhà xưởng.
Cô xuất phát sớm, nhưng bây giờ đã hơn 9 giờ, cất hành lý ở khách sạn, cô lập tức mang một túi giày lớn vào trong xưởng.
Nhà xưởng này lúc trước cô đã tới ba lần, cô cũng đã gặp sư phó chịu trách nhiệm thiết kế vài lần.
Cô không vội đến phòng thiết kế, mà đi đến văn phòng gặp xưởng trưởng trước.
Xưởng trưởng là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, tên Tôn Vĩ Minh, thấy Bộ Hành, rất lịch sự. Ân cần đứng lên tiếp đón cô ở sô pha, “Cô Bộ, mau mời ngồi!”
“Tôn tổng, chào chú!”
Bộ Hành chào hỏi, rồi ngồi xuống.
Tôn Vĩ Dân cũng ngồi vào một bên, tự mình nấu nước pha trà, nhiệt tình cùng Bộ Hành trò chuyện về phong tục địa phương, mà không nói chuyện về kinh doanh.
Bộ Hành trong lòng hiểu rõ, thản nhiên mà uống trà, cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng mà chờ ông ấy nói xong.
Tôn Vĩ Dân rốt cuộc đã ngừng lại, có chút xấu hổ mà cười.
Bộ Hành buông chén trà, “Tôn tổng, nhà xưởng sắp nghỉ chưa ạ? Cháu mang theo hàng mẫu tới đây.”
“Ừ!” Tôn Vĩ Minh nghi hoặc, “Có vấn đề gì ở hàng mẫu này sao? Cô Bộ cứ nói tôi lập tức sắp xếp cho họ sửa ngay.”
Bộ Hành cũng đã giao tiếp với ông ấy, biết ông ấy là người rất lịch sự, nói cái gì trước mặt đều đáp ứng, khi người ta đi rồi, ông ta lại không làm theo yêu cầu trước đó.
Cô cũng không vòng vo, “Cháu hôm nay mang đến đây mấy mẫu muốn sửa lại thiết kế một lần nữa, thời gian rất gấp, còn muốn nhờ Tôn tổng giúp cháu làm xong trước tết.”
Tôn Vĩ Dân trên mặt có chút khó xử, “Việc này...... Chỉ sợ hơi khó, không ít việc bị dồn lại mấy ngày nay, ai cũng giục, nhà mẫu không thể lo liệu được hết việc.”
Lượng khách đơn nhỏ kiểu này, Tôn Vĩ Dân hợp tác rất nhiều, đặc biệt khi Taobao đang thịnh hành, rất nhiều người mua giày sẵn từ nhà khác, sửa lại nhãn hiệu rồi bán ra, ý tưởng tốt như vậy nhưng tiền kiếm được rất ít, nên đại đa số đều làm khoảng một, hai lần rồi thôi.
Bộ Hành lại thuộc kiểu chính mình thiết kế, nhưng nguy hiểm thường lớn hơn, không có bản lĩnh, không có tài chính, chết càng nhanh.
Bộ Hành tính đến tháng tư năm nay chỉ đặt ở Gia Viên một đơn, gồm hai mẫu, bốn trăm đôi.
Sau khi giao xong hàng hai bên không liên hệ với nhau, mãi đến tháng trước cô mới gửi mẫu thiết kế mới cho nhà xưởng.
Bởi vậy, Tôn Vĩ Dân có chút không xem trọng cô, sợ làm ra mẫu theo thiết kế đến chỗ cô cũng không được đơn đặt hàng gì, lãng phí thời gian. Nhưng thời điểm trong xưởng không bận nên cũng gửi xuống dưới xưởng, lệ phí cho mẫu thiết kế cũng đã thu, kết quả cố ý dây dưa, đem đơn của nhà khác sản xuất trước, sau nhìn lại thời gian không kịp, nên đã để cho tập sự của phòng thiết kế đứng ra làm ứng phó cho kịp thời gian.
Hôm nay Bộ Hành tìm tới, ông cũng chỉ tiếp cô cho có lệ một chút, trên mặt vẫn dáng vẻ ân cần, lại tiếp tục rót trà cho Bộ Hành.
Bộ Hành gõ nhẹ ba cái vào cạnh tách trà tỏ lòng biết ơn, cầm lên uống cạn.
Nhìn Tôn Vĩ Minh mặt cáo già xảo quyệt, cô lộ vẻ mặt đáng tiếc, “Cháu muốn đặt hai lô hàng, xem ra chỗ chú không có thời gian làm, chắc cháu phải sang xưởng khác làm."
Cô có thể nhìn ra ý tứ của Tôn Vĩ Minh, trên thực tế lúc tạm thời thử đặt hai lô hàng trước đã hơn sau tháng, thời điểm đó hàng hè đã bán hết, lúc chuyển mùa, cô không cần phải bổ sung hàng hoá.
Gia Viên cũng không am hiểu về khoản hàng thu đông này, cho nên sáu tháng cuối năm cô không tìm ông ta hợp tác, nhưng trên thực tế theo kế hoạch cô đã đem hàng đặt của xưởng ông ta bán cho mùa hè sang năm.
Tôn tổng vừa nghe lời này, thần sắc đổi đổi, “Có có, năm sau là khẳng định có thời gian làm, không biết lượng đơn của Bộ tiểu thư nhiều ít thế nào?”
Bộ Hành không cần suy nghĩ đã trả lời ông ta: “Mỗi màu hai lô ít nhất một nghìn đôi. Sản phẩm mới phải thay đổi mẫu, nếu vẫn như bây giờ cháu sẽ khẳng định là không xuống đơn."
Tôn tổng mắt sáng lên, cảm thấy cô không do dự mà nói ra số lượng luôn, tin tưởng cô không phải lâm thời nảy lòng tham, vội chủ động mở túi giày ra, lấy hàng mẫu ra xem, cau mày chấn động: “Hàng mẫu này tôi không xem trước, nếu tôi biết nó như quỷ thế này, tôi khẳng định không cho bọn họ gửi, quả thực rất mất mặt! Bộ tiểu thư, cô yên tâm, tôi nhất định nói bọn họ sửa lại thật tốt!"
Gió yên biển lặng qua mấy ngày, nhưng vẫn không được kim chủ “Triệu hoán”, anh lại có chút nóng vội.
Giả vờ ngẫu nhiên mà nhắn tín WeChat cho cô.
“Cô có rảnh không? Buổi tối tôi mời cô đi ăn cơm.”
Cô một lúc sau mới trả lời.
“Hôm nay không được, hẹn khi khác.”
Anh có chút thất vọng, cuối năm, công ty rất bận, mấy ngày nay anh đều rời công ty lúc 9 giờ tối, ngoại trừ tối nay về sớm để hẹn gặp cô. Không biết là cô tìm cớ bận hay thực sự có việc?
Bộ Hành thật sự rất bận, cô hiện tại đang ở khu nghỉ trên đường cao tốc.
Cô hôm qua đã làm thủ tục lấy xe ô tô, năm giờ chiều trở lại gian hàng, vừa lúc nhà xưởng gửi hàng mẫu tới.
Mười mấy đôi giày này là mẫu thiết kế cô gửi cho nhà xưởng từ một tháng rưỡi trước, cô có giục vài lần, họ kéo dài đến bây giờ mới gửi cho cô. Nếu không phải bị trì hoãn bởi tai nạn giao thông, cô đã sớm tới xưởng giục họ.
Cô đem từng đôi giày ra xem rất kỹ, lập tức phát hiện có vài yêu cầu cần điều chỉnh, đây không phải sản phẩm mà cô muốn.
Nhà xưởng mới này do cô tìm, có tên xưởng giày Gia Viên.
Lúc trước khảo sát cô phát hiện, xưởng này tuy không lớn, nhưng chất lượng sản phẩm rất tốt.
Bộ Hành đã đặt một đơn ở xưởng này, do lần đầu tiên hợp tác nên Bộ Hành chỉ thử đặt đơn hàng với lượng nhỏ.
Kết quả, chất lượng sản phẩm của bọn họ không tồi chút nào, hiện giờ trong cửa hàng của cô chủ yếu là sản phẩm do nhà xưởng này sản xuất, Bộ Hành vẫn tiếp tục cùng Gia Viên hợp tác đến tận bây giờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô lập tức liên hệ với Tiểu Triệu ở nhà xưởng, Tiểu Triệu nói bốn ngày nữa nhà xưởng sẽ nghỉ, vì cho công nhân về nhà ăn tết.
Bộ Hành suy nghĩ, cô muốn chuẩn bị mẫu này để bán cho mùa hè năm sau, công nhân của nhà xưởng sang năm mới sẽ vãn đi, vị trí làm việc cũng không đồng đều, đến lúc đó mới có ý điều chỉnh thiết kế sản phẩm sẽ hơi vội.
Nên sáng nay cô quyết định mang theo hàng mẫu đang có vấn đề đi đến nhà xưởng, tính toán lên kế hoạch sửa chữa, như vậy hiệu quả sẽ cao hơn.
Nhà xưởng ở Lâm Thành, đó là quê của mẹ cô. Cách Tô Thành một trăm kilomet, lái xe khoảng hai giờ, trên đường đi cô rẽ vào khu dịch vụ nghỉ ngơi một lần, hơn một giờ nữa, cô đã đến được nơi muốn đến, đặt luôn một phòng ở khách sạn gần nhà xưởng.
Cô xuất phát sớm, nhưng bây giờ đã hơn 9 giờ, cất hành lý ở khách sạn, cô lập tức mang một túi giày lớn vào trong xưởng.
Nhà xưởng này lúc trước cô đã tới ba lần, cô cũng đã gặp sư phó chịu trách nhiệm thiết kế vài lần.
Cô không vội đến phòng thiết kế, mà đi đến văn phòng gặp xưởng trưởng trước.
Xưởng trưởng là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, tên Tôn Vĩ Minh, thấy Bộ Hành, rất lịch sự. Ân cần đứng lên tiếp đón cô ở sô pha, “Cô Bộ, mau mời ngồi!”
“Tôn tổng, chào chú!”
Bộ Hành chào hỏi, rồi ngồi xuống.
Tôn Vĩ Dân cũng ngồi vào một bên, tự mình nấu nước pha trà, nhiệt tình cùng Bộ Hành trò chuyện về phong tục địa phương, mà không nói chuyện về kinh doanh.
Bộ Hành trong lòng hiểu rõ, thản nhiên mà uống trà, cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng mà chờ ông ấy nói xong.
Tôn Vĩ Dân rốt cuộc đã ngừng lại, có chút xấu hổ mà cười.
Bộ Hành buông chén trà, “Tôn tổng, nhà xưởng sắp nghỉ chưa ạ? Cháu mang theo hàng mẫu tới đây.”
“Ừ!” Tôn Vĩ Minh nghi hoặc, “Có vấn đề gì ở hàng mẫu này sao? Cô Bộ cứ nói tôi lập tức sắp xếp cho họ sửa ngay.”
Bộ Hành cũng đã giao tiếp với ông ấy, biết ông ấy là người rất lịch sự, nói cái gì trước mặt đều đáp ứng, khi người ta đi rồi, ông ta lại không làm theo yêu cầu trước đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô cũng không vòng vo, “Cháu hôm nay mang đến đây mấy mẫu muốn sửa lại thiết kế một lần nữa, thời gian rất gấp, còn muốn nhờ Tôn tổng giúp cháu làm xong trước tết.”
Tôn Vĩ Dân trên mặt có chút khó xử, “Việc này...... Chỉ sợ hơi khó, không ít việc bị dồn lại mấy ngày nay, ai cũng giục, nhà mẫu không thể lo liệu được hết việc.”
Lượng khách đơn nhỏ kiểu này, Tôn Vĩ Dân hợp tác rất nhiều, đặc biệt khi Taobao đang thịnh hành, rất nhiều người mua giày sẵn từ nhà khác, sửa lại nhãn hiệu rồi bán ra, ý tưởng tốt như vậy nhưng tiền kiếm được rất ít, nên đại đa số đều làm khoảng một, hai lần rồi thôi.
Bộ Hành lại thuộc kiểu chính mình thiết kế, nhưng nguy hiểm thường lớn hơn, không có bản lĩnh, không có tài chính, chết càng nhanh.
Bộ Hành tính đến tháng tư năm nay chỉ đặt ở Gia Viên một đơn, gồm hai mẫu, bốn trăm đôi.
Sau khi giao xong hàng hai bên không liên hệ với nhau, mãi đến tháng trước cô mới gửi mẫu thiết kế mới cho nhà xưởng.
Bởi vậy, Tôn Vĩ Dân có chút không xem trọng cô, sợ làm ra mẫu theo thiết kế đến chỗ cô cũng không được đơn đặt hàng gì, lãng phí thời gian. Nhưng thời điểm trong xưởng không bận nên cũng gửi xuống dưới xưởng, lệ phí cho mẫu thiết kế cũng đã thu, kết quả cố ý dây dưa, đem đơn của nhà khác sản xuất trước, sau nhìn lại thời gian không kịp, nên đã để cho tập sự của phòng thiết kế đứng ra làm ứng phó cho kịp thời gian.
Hôm nay Bộ Hành tìm tới, ông cũng chỉ tiếp cô cho có lệ một chút, trên mặt vẫn dáng vẻ ân cần, lại tiếp tục rót trà cho Bộ Hành.
Bộ Hành gõ nhẹ ba cái vào cạnh tách trà tỏ lòng biết ơn, cầm lên uống cạn.
Nhìn Tôn Vĩ Minh mặt cáo già xảo quyệt, cô lộ vẻ mặt đáng tiếc, “Cháu muốn đặt hai lô hàng, xem ra chỗ chú không có thời gian làm, chắc cháu phải sang xưởng khác làm."
Cô có thể nhìn ra ý tứ của Tôn Vĩ Minh, trên thực tế lúc tạm thời thử đặt hai lô hàng trước đã hơn sau tháng, thời điểm đó hàng hè đã bán hết, lúc chuyển mùa, cô không cần phải bổ sung hàng hoá.
Gia Viên cũng không am hiểu về khoản hàng thu đông này, cho nên sáu tháng cuối năm cô không tìm ông ta hợp tác, nhưng trên thực tế theo kế hoạch cô đã đem hàng đặt của xưởng ông ta bán cho mùa hè sang năm.
Tôn tổng vừa nghe lời này, thần sắc đổi đổi, “Có có, năm sau là khẳng định có thời gian làm, không biết lượng đơn của Bộ tiểu thư nhiều ít thế nào?”
Bộ Hành không cần suy nghĩ đã trả lời ông ta: “Mỗi màu hai lô ít nhất một nghìn đôi. Sản phẩm mới phải thay đổi mẫu, nếu vẫn như bây giờ cháu sẽ khẳng định là không xuống đơn."
Tôn tổng mắt sáng lên, cảm thấy cô không do dự mà nói ra số lượng luôn, tin tưởng cô không phải lâm thời nảy lòng tham, vội chủ động mở túi giày ra, lấy hàng mẫu ra xem, cau mày chấn động: “Hàng mẫu này tôi không xem trước, nếu tôi biết nó như quỷ thế này, tôi khẳng định không cho bọn họ gửi, quả thực rất mất mặt! Bộ tiểu thư, cô yên tâm, tôi nhất định nói bọn họ sửa lại thật tốt!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro