Tiểu Phú Bà

Chương 52

Hoa Hoa Điểm Điểm

2024-11-14 01:03:49

Nghe cô nói như vậy, Chu Mộ Tu nhẹ giọng cười, “Đúng, anh đã sớm là của em!”

Anh giơ tay di chuyển về phía cô, nhìn chăm chú vào mắt cô, nhẹ nhàng hỏi: “Em thì sao? Tim em đâu?”

Bộ Hành không thể không nhìn thẳng vào anh, đồng thời cũng lần đầu tiên nhìn thẳng vào chính nội tâm mình, thấy khát vọng trong ánh mắt anh chậm rãi nói: “Trong lòng tôi có anh.”

Chu Mộ Tu khóe miệng hơi hơi giơ lên, lại nói: “Hành Hành, còn chưa đủ.”

Thật sự anh đã không kìm nén được vui mừng, đây là lần đầu tiên cô biểu đạt tình cảm đối với anh, nhưng anh càng tham lam muốn nghe nhiều hơn.

Có lẽ bởi vì hôm nay là sinh nhật anh, cô hôm nay rất nghe lời anh, suy nghĩ từ khi ở cạnh anh, cô chưa bao giờ nói lời âu yếm với anh, “Ở bên anh thật sự rất vui, tôi trước kia có thói quen ở một mình, hiện tại phát hiện ở hai người cũng không tồi. Tôi thích cùng anh ăn sáng, cùng nói chuyện phiếm, cùng nhau ngủ!”

Chu Mộ Tu ý cười trong mắt lại tăng lên, khuyến khích mà nhìn cô, “Bảo bối, còn gì nữa không?”

Bộ Hành mày nhíu lại, “Tôi...... Có lẽ tôi thích anh.”

Nhưng tận đáy lòng cô biết, không chỉ là thích, so với thích còn nhiều hơn.

Trong nháy mắt, cô cười khẽ, “Nếu có một ngày phải chia tay, tôi có thể sẽ rất đau khổ.”

“Này!” Chu Mộ Tu nghe cô nói thích anh thì rất vui mừng nhưng khi cô nói câu sau đột nhiên lại thấy đau lòng, ôm cô, “Sẽ không có ngày đó, em đuổi anh anh cũng không đi.”

Cô luôn luôn thong dong bình tĩnh, anh chưa từng thấy cô có cảm xúc buồn bã, tiêu cực, cố ý đổi đề tài, nói đùa: “Nói thích anh, sinh nhật anh em lại lấy búp bê tặng anh à?”

Bộ Hành trừng mắt, “Không thích sao? Tôi đưa cho người khác!”

“Thích chứ!” Có cho anh ngàn vàng anh cũng không đổi.

Chu Mộ Tu vội ôm chặt búp bê vải, đây là món quà cô đã dùng hết sự kiên nhẫn để tặng anh, quý hơn bất cứ thứ gì.

Bộ Hành nhìn đồng hồ, đã 12 rưỡi, gắp con búp bê này thật tốn không ít thời gian. Cô nhìn anh cười cười, “Đi ăn thôi, em đói bụng rồi. Mời em ăn nhiều món ngon nha, ca ca?”

Khi cô nói từ “Ca” thứ nhất, cô cố ý tăng thêm âm, đến từ “Ca” thứ hai lại rất nhẹ, hơi hơi nâng khóe miệng, phối hợp với đó là ánh mắt như làn sóng của cô khiến người khác không thể từ chối.

Hôm nay bất cứ lúc nào cô cũng khiến anh ngạc nhiên. Chu Mộ Tu vừa cảm thấy hài lòng, vừa cảm thấy khó chịu, hận không thể tìm góc nào không người để ôm hôn cô mãnh liệt.

Bộ Hành nói xong hai chữ kia đã trộm cười sải bước đi trước.

Chu Mộ Tu lúng túng mà nhìn dáng yểu điệu của cô, tiến lên vài bước thì đuổi kịp.

Vì thế khi người ngoài nhìn thấy tình cảnh này sẽ thấy một cô gái cao tóc dài đi nhanh về phía trước, theo sau là một người rất đẹp trai, miệng luôn cười và trong tay lại ôm con búp bê vải to nhiều màu sắc.

Mọi người đi ngang qua liền hiểu ý mà cười, tình yêu tốt đẹp đến cỡ nào.

Tìm một nhà hàng hai người đều thích ăn, Chu Mộ Tu quả nhiên thực hiện lời hứa của “Ca ca” mua cho Bộ Hành rất nhiều đồ ăn ngon.

Trong khi ăn, có điện thoại gọi tới.

Chu Mộ Tu nghe máy, nói: “Mẹ à!”

Bộ Hành như cũ thần sắc ung dung tự tại mà hưởng thụ bữa ăn ngon.

Chu Mộ Tu nhẹ nhàng nói: “Con biết rồi.”

Bên kia hình như nói gì đó, Chu Mộ Tu ngẩng đầu nhìn liếc Bộ Hành, giọng điệu có chút ba phải như thế nào cũng được, “Cô ấy không rảnh đâu mẹ, chuyện này nói sau đi.”

Bộ Hành đang uống đồ uống, thấy anh nhìn cô, hơi hơi nhíu mày.

Chu Mộ Tu đã cúp điện thoại, tiếp tục ăn, suy nghĩ thật lâu sau mới nói: “Buổi tối anh về ăn cơm với ông ngoại.”

“Ừ!”

Bộ Hành không để bụng gì, hôm nay sinh nhật anh, anh về ăn cơm với gia đình là điều hết sức bình thường.

Chu Mộ Tu gắp đồ ăn cho cô, thuận miệng hỏi: “Em muốn đi cùng không?”

Bộ Hành động tác ăn cơm hơi dừng lại, nhún nhún vai ngẩng đầu nhìn anh, “Em buổi chiều còn có việc, chỉ sợ bận đến tối.”

“Ừ, anh biết rồi!”

Chu Mộ Tu cười cười, cầm chén nhỏ bên cạnh, “Để anh lấy canh cho em.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hai người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra chỉ tiếp tục ăn cơm, không khí so với lúc trước cũng không thay đổi gì.

Sau một lát, Bộ Hành lau lau miệng, “Em phải đi đây, em còn có hẹn với bạn.”

“Ừ, anh đưa em đi.”

Chu Mộ Tu cũng không hỏi nhiều.

“Không cần đâu, cũng gần đây thôi, em sẽ tự lái xe.”

Chu Mộ Tu thấy cô kiên quyết, cũng không kiên trì, chỉ nói: “Để anh tiễn em.”

“Ừ!”

Sau khi thanh toán, hai người một trước một sau đi ra, không ai nói gì.

Khi tới cửa, bên ngoài đang còn mưa, bây giờ còn mưa to hơn lúc nãy.

Chu Mộ Tu nhíu mày, “Đừng đi đấy, đợi anh một lát, anh quay lại ngay.”

Nói xong anh bước nhanh vào bên trong, trên tay vẫn ôm con búp bê vải chân tay dài kia. Bảy tám phút sau, anh quay trở lại, mang theo một túi nhỏ, còn mang theo ô.

Anh đưa túi cho cô trước, “Em nói cửa hàng nhà kia có bánh làm thủ công, em vừa rồi không ăn được nhiều lắm, có thể để buổi chiều uống trà.”

Bộ Hành trong lòng thở dài, duỗi tay nhận, “Cảm ơn!”

Chu Mộ Tu căng ô ra cho cô, ánh mắt ôn hòa, “Anh không đưa em đi, lái xe chậm thôi nhé!”

“Em biết rồi!”

Bộ Hành nhận ô, xoay người rời đi.

Bộ Hành đi đến gian hàng ở Bạch Lộ.

Hứa Thành buổi sáng đã về cùng với lô hàng của MOCO, anh đã gọi điện thoại cho cô. Cho nên lúc nãy những lời cô nói với Chu Mộ Tu cũng không phải là lời nói dối, ngay từ đầu cô tính toán khoảng 3,4 giờ mới qua MOCO.

Cô đi qua cửa, Tiểu Âu đang ngồi trước máy tính, dì San đang ngồi trên ghế kiểm tra giày để đóng gói. Hai người nhìn thấy Bộ Hành đều rất vui vẻ.

Tiểu Âu hưng phấn mà nói: “Hành Hành tỷ, dự tính ba bốn mẫu mùa hè bán rất chạy đấy ạ!”

Bộ Hành đi đến trước máy tính, “Chị xem xem, mẫu nào thế?”

Tiểu Âu chỉ cho cô xem.

“Đây ạ, hai mẫu này đã dự đoán được trước, còn mẫu này bán chạy hơn so với ý muốn. Hôm nay hàng đã về rồi, ngày mai em sẽ cho giao hàng.”

Bộ Hành để túi bánh điểm tâm để ở trên bàn, “Dì San, lại đây ăn chút điểm tâm đi ạ, Tiểu Âu, em cũng lại đây.”

Dì San vội xua tay, “Không cần đâu, dì vừa mới ăn cơm trưa xong, cũng không đói bụng! Cô Bộ cứ ăn đi!”

Bộ Hành biết dì ấy ngại, ngữ khí bình thường mà nói: “Ly bánh kem này rất nhỏ, không căng bụng đâu dì. Tiểu Âu em đưa cho mẹ em này!”

Tiểu Âu quen Bộ Hành thời gian dài như vậy, biết bà chủ này không phải một người giả dối, cũng không khách khí, tiến lên cầm một ly đưa cho mẹ cô, chính mình cũng ăn một ly.

Dì San khen không dứt miệng, “Bánh kem này làm thế nào vậy? Ăn ngon quá! Cửa hàng bán bánh kem ở quê dì thật không thể so!”

Tiểu Âu nghe lại có chút ngượng ngùng, nói với mẹ cô: “Sao giống nhau được mẹ? Tiền nào của nấy mà!”

Bộ Hành cũng ăn một miếng, cười cười, “Thật ra cách làm cũng tương tự nhau thôi, chỉ cần nguyên vật liệu dùng loại tốt hơn chút, hơn nữa thêm với địa điểm thuê cửa hàng, tự nhiên bánh sẽ ngon hơn.”

Cô lau lau tay, “Hứa Thành đã tới đây sao?”

“Vâng, anh ấy tới lấy chìa khóa.” Tiểu Âu trả lời: “Chắc bây giờ anh ấy đang rất bận, em bây giờ cũng không còn tay để hỗ trợ.”

“Không sao, đó là việc của anh ta phải làm. Em và dì San cứ làm việc của mình đi, chị qua đó xem thế nào.”

Bộ Hành đứng lên, “Ba rưỡi có người đến phỏng vấn, khi đó gọi điện thoại cho chị.”

Tiểu Âu vội vàng đáp lời.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bộ Hành gật đầu, cầm túi đi cửa sau ra ngoài.

Khu phía sau Bạch Lộ chính là nhà kho. Vì hàng hóa trong cửa hàng chỉ để được số lượng có hạn, cho nên các gian hàng ở đây đều có kho hàng, để bổ sung hàng hóa khi cần thiết. Nơi này so với Bạch Lộ nhìn còn bận rộn hơn, các loại xe vận tải cùng xe đẩy tới tới lui lui, trên dưới dỡ hàng.

Bộ Hành đi vào nhà kho của cửa hàng mình, Hứa Thành đang chỉ đạo các công nhân được thuê tạm thời để dỡ hàng, chuyển vào kho một cách ngay ngắn trật tự. Đã hai tháng không gặp anh ta, trông anh ta như ầy đi một ít, nhưng ai đó nhìn vào lại thấy thêm phần mạnh mẽ.

Hứa Thành đã nhìn thấy cô, hơi có chút ngượng ngùng.

Hai tháng trước anh gặp cô, lúc đó so với bây giờ không giống nhau. Lúc trước cô nhìn lạnh lùng, xa cách, như không dính bụi trần, hôm nay nhìn thấy cô như một cô gái điềm tĩnh đạm nhiên lại có phần nhiều nữ tính, trong lòng không khỏi lấy làm kỳ lạ.

Hứa Thành không dám nhìn vào mắt cô, khóe miệng động động, đang định mở lời, Bộ Hành đã nói trước: “Vất vả cho anh rồi! Hàng đã về đủ chưa?”

“Ừ! Một đôi cũng không thiếu, tới khi hàng hóa lên đường, toàn bộ hành trình tôi vẫn luôn theo dõi sát sao.”

Bộ Hành gật đầu, “Tôi xem xem.”

Hứa Thành cùng cô ấy bước vào kho hàng.

Các kiện hàng lớn trước mắt còn bày tùy ý, Bộ Hành dừng lại trước một kiện.

Hứa Thành tiện tay cầm dao trong tay, tiện tay mở vài kiện.

“Lúc trước tôi đã gửi cho cô các mẫu đặt hàng lớn, khi tôi kiểm tra hàng hóa tất cả đều dựa theo hàng mẫu đó, chỉ cần sai một chút tôi đã yêu cầu bọn họ làm lại luôn.”

Bộ Hành lấy ra vài đôi giày từ kiện hàng anh ta vừa mở lật qua lật lại xem, không có vấn đề gì.

Cô gật gật đầu, nhìn xem kho hàng có chút trật trội, “Nơi này hơi nhỏ, sau này hàng hóa sẽ nhiều hơn, chúng ta còn phải tìm một kho lớn hơn.”

Hứa Thành nói: “Tôi cũng đã nghĩ đến điều này, phía tây con hẻm bên kia có một nhà hơn sáu trăm bình* hôm nay muốn chuyển nhượng, chủ nhà cần tiền gấp, giá cũng hợp lý. Tôi xem xét xung quanh, rất tiện xe cộ đi lại, bên trong khô thoáng. Nếu cô đồng ý, khi nào tôi xong việc bên này sẽ cùng cô đi đến đó xem xét lại, nếu ưng hãy đặt nó sớm.”

(*Bình: đơn vị đo diện tích của Nhật Bản, 1 bình bằng 36 mét vuông)

Bộ Hành không nghĩ anh ta đã sớm có suy nghĩ đó, trong lòng rất ưng ý.

Cô nhìn đồng hồ đã hơn ba giờ, liền nói: “Việc kho hàng giao lại cho anh, nếu được thì hãy nhanh lên, đừng để người khác cướp mất. Tôi quay về gian hàng trước, còn có cuộc phỏng vấn.”

Hứa Thành có chút kinh ngạc khi cô toàn quyền giao việc thuê kho hàng cho anh, lập tức anh hiểu cô đã tín nhiệm anh, ngữ khí càng thêm nghiêm túc, “Được, tôi đi ngay đây.”

Ngay sau đó anh ra cửa thúc giục công nhân bên ngoài đem nhanh mấy kiện hàng cuối cùng vào kho.

“À, Đúng rồi,” Bộ Hành cùng đi ra, “Sau khi giải quyết sau việc kho hàng, anh qua gian hàng một chút, chúng ta bàn bạc về chi tiết đăng ký công ty.”

Hứa Thành gật đầu, biết mình đã thông qua đợt thử việc, khuôn mặt nghiêm túc không thể không thể tránh được sự phấn khích, nhịn không được buột miệng thốt ra, “Bộ Hành, cô sẽ thành công!”

Bộ Hành mỉm cười, sửa lại câu nói của anh ta, “Là chúng ta!”

Hứa Thành gật đầu, nụ cười hiếm hoi, lộ ra hàm răng trắng tinh.

Dường nhu bị lây từ anh ta, nội tâm Bộ Hành lúc này cũng có chút hưng phấn, tuy biết rằng phía trước đường còn xa mà gánh thì nặng, nhưng cô đang đi từng bước một về mục tiêu phía trước.

Trên đường trở về gian hàng, cô suy nghĩ về hình dạng công ty trong tương lai, không biết nghĩ gì lại nhớ đến Chu Mộ Tu khi đưa ô cho cô với ánh mắt ôn hòa, ước nguyện vừa mới mãn nguyện tức khắc liền rớt mất một nửa.

Cô lấy di động ra xem, không có tin gì của anh.

Không biết anh hiện tại đang ở đâu? Có phải có chút thất vọng về cô rồi không?

Đột nhiên chí khí anh hùng của cô có chút nản xuống, sợ hãi ngày nào đó anh mất kiên nhẫn, không còn nguyện ý đi theo cô. Cô hôm nay nói, nếu ngày nào đó phải chia tay, cô sẽ rất đau khổ, không phải nói chơi. Trên thực tế, không phải là có khả năng mà nhất định là thế. Bởi vì cô biết mình đối với anh bây giờ đã không thể tự cao tự đại phất tay mà nói chia tay với anh.

“Hành Hành à!”

Giọng nói của anh đột nhiên truyền đến, tay cô run lên, lúc này mới biết cô vô tình bấm số gọi anh.

“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì thế em?”

Thấy cô không nói lời nào, giọng nói của anh có chút sốt ruột.

“Mộ Tu, anh có thể cho em chút thời gian có được không?”

Cô nghe giọng nói của mình có chút bất an. Đầu kia tạm dừng vài giây, anh cười thành tiếng.

“Đồ ngốc, anh cho em thời gian cả đời. Em không muốn kết hôn sẽ không kết hôn, anh đồng ý với em.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Phú Bà

Số ký tự: 0