Tiểu Phúc Thê Vừa Ngọt Vừa Ngầu Của Thế Tử Bệnh Yếu

Ấm Áp

Tiểu Tiểu Tiểu Bình Tử

2024-11-12 20:03:19

Thẩm Dịch Giai cũng không để ý đến ý tứ trong lời nói của Lưu thị. Thịt có thể từ đâu mà có, không phải là nàng săn thú từ trên núi mà có sao? Chẳng lẽ thịt lại là từ trên trời rơi xuống à?

Nhìn Lưu thị chạy trối chết như trốn trong Địa Trung Hải, nàng không nhịn được cười ra tiếng: "Mẹ, về sau loại chuyện này cứ giao cho con đi, đảm bảo sau này bọn họ cũng không dám làm gì nhà chúng ta nữa."

Lý thị nhìn thoáng qua bộ dáng đắc ý của Thẩm Dịch Giai, thở dài dặn dò: "Lần sau con cũng đừng lấy đao dọa người nữa, vạn nhất thật sự làm người ta bị thương thì phải làm sao?"

"Con biết rồi, lần sau con trực tiếp dùng nắm đấm!" Nói xong còn nắm chặt nắm tay nhỏ.

Lý thị nghẹn lời, quay đầu trừng Tống Cảnh Thần một cái, sau đó lên tiếng gọi An Đông đang xấu hổ đứng ngoài cửa, không dám đi vào.

Tống Cảnh Thần sờ sờ mũi, cảm giác bị trừng đến không hiểu thấu. Hắn nghĩ đến lời Lưu thị nói trước khi đi, trong mắt tối sầm.

"Đông Tử tới đây."

"Lý thẩm! Ta đến giúp đưa thịt lên trấn trên."

"Vậy mau vào đi, ngươi xem đứa nhỏ Giai tỷ nhi này, biến thịt thành ra như vậy."

An Đông vừa nhìn, khóe miệng giật giật, đây đúng thật là chuyện nàng có thể làm ra!

Ngoài miệng nói: "Không sao, ta thu thập lại một chút là được."

Tầm mắt không nhịn được liếc về phía Thẩm Dịch Giai, thấy nàng ngay cả tóc cũng chưa chải.

Hắn dời mắt không dám nhìn nữa, lại tình cờ đối diện với ánh mắt của Tống Cảnh Thần.

Rõ ràng đối phương chỉ là một người tàn phế, trên người cũng không có chút hung hãn nào nhưng lại khiến người ta cảm thấy hắn không dễ bắt nạt. Thay vào đó, hắn có một khí chất khiếp người.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chỉ một ánh mắt của Tống Cảnh Thần đã khiến hắn ta cảm thấy áp bách.

Ý nghĩ vừa mới nảy mầm trong lòng hắn ta dường như không thể ẩn giấu khỏi đôi mắt này.

An Đông vội cúi đầu cầm đao nghiêm túc thu dọn thịt lợn rừng.

Tống Cảnh Thần nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, thấy Thẩm Dịch Giai nhấc chân muốn đi tới.

Hắn đưa tay giữ chặt nàng, chân thành nói: "Ngồi xuống."

Thẩm Dịch Giai chớp chớp mắt, tuy rằng khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời ngồi xuống trước mặt Tống Cảnh Thần.

Khóe miệng Tống Cảnh Thần khẽ nhếch, cầm lấy khăn nhẹ nhàng lau khô tóc cho nàng.

Bầu không khí giữa hai người thoáng chốc trở nên mập mờ.

Thẩm Dịch Giai ngẩng đầu nhìn Tống Cảnh Thần đang lau tóc cho mình một cách nghiêm túc, phảng phất như đang làm chuyện đại sự gì, nhịp tim cũng tăng nhanh mấy phần.

Cảm nhận được đầu ngón tay thon dài từng cái từng cái xuyên qua sợi tóc của mình, chỉ chốc lát sau Thẩm Dịch Giai đã chìm vào giấc ngủ.

Thẩm Dịch Giai luôn không muốn để bản thân chịu uất ức, dứt khoát nằm trên đùi Tống Cảnh Thần mặc cho hắn hành động.

Tay Tống Cảnh Thần dừng lại, rõ ràng chân đã sớm không còn cảm giác, nhưng lúc này hai chân hắn lại có ảo giác nóng lên, dường như còn có thể cảm giác được hô hấp của Thẩm Dịch Giai nhẹ nhàng thổi lên trên đùi mình.

Hạo ca và Hoan tỷ ở một bên thấy vậy cười trộm. Khóe mắt An Đông liếc qua chú ý tới, trong lòng cảm thấy khổ sở nhưng cũng nhẹ nhõm.

Lau khô mái tóc dài của Thẩm Dịch Giai xong, nàng còn chưa tỉnh.

Tống Cảnh Thần thầm bực mình, hiện tại bản thân đã tàn phế, lại lo lắng Thẩm Dịch Giai ngồi lâu chân bị tê sẽ ngã xuống nên chỉ có thể gọi nàng thức dậy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Vào nhà ngủ đi!" Trong giọng nói có sự dịu dàng mà chính hắn cũng không thể nhận ra.

Thẩm Dịch Giai mơ hồ mở mắt, đưa tay dụi dụi mắt, nhìn quanh bốn phía mới nhớ tới mình đã ngủ quên như thế nào, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cảm ơn tướng công!"

Nói xong lại mơ mơ màng màng vào nhà ngủ bù.

Bên phía bọn họ năm tháng yên bình nhưng nhà cũ lại ầm ĩ lật trời.

Lưu thị vừa về đến nhà đã khóc lóc kể tội của Thẩm Dịch Giai và việc Tống Cảnh Thần không để bà ta vào mắt.

Khóc lóc kể lể một hồi chẳng những không khiến bà ta hả giận mà lại càng thêm giận dữ hơn, cuối cùng trực tiếp trút giận lên người tiểu Lưu thị, trách nàng ta một câu cũng không biết nói.

Bằng không sao chỉ có một mình bà ta bị cắt tóc.

Tống Đại Giang vẻ mặt âm trầm ngồi ở nhà chính không nói một lời, Lưu thị nhìn thấy thì rụt cổ, không dám la lối nữa.

"Cha, việc này không thể cứ bỏ qua như vậy!" Người lên tiếng là Tống Mậu Lâm, hắn ta là người duy nhất trong nhà dám chen lời bất chấp vẻ mặt của Tống Đại Giang.

"Đương nhiên chúng ta không thể cứ như vậy mà bỏ qua." Tống Đại Giang âm trầm nói.

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Linh Tâm

Beta: Minh Nhi

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Phúc Thê Vừa Ngọt Vừa Ngầu Của Thế Tử Bệnh Yếu

Số ký tự: 0