Tiểu Phúc Thê Vừa Ngọt Vừa Ngầu Của Thế Tử Bệnh Yếu
An Gia
Tiểu Tiểu Tiểu Bình Tử
2024-11-12 20:03:19
An gia.
An Tú Nhi hầm hai cái móng lợn trong phòng bếp, An Đông ở một bên giúp nhóm lửa.
Mùi thịt tràn ngập cả phòng bếp, An Tú Nhi hít hít cái mũi thanh tú. Tuy rằng bình thường An Đông hay lên núi đi săn nhưng cũng không phải lần nào cũng có thu hoạch, cho dù có thì đại bộ phận đều mang đi đổi tiền cho An lão phụ bốc thuốc. Cũng sẽ hầm chút canh bồi bổ cho An lão phụ, rất khó có nhiều thịt như vậy.
Nghĩ đến lai lịch của hai cái móng lợn này, An Tú Nhi không nhịn được mở miệng dặn dò: "Đại ca, lần sau huynh lên núi cẩn thận một chút. Lần này may mà có cô nương người ta. Huynh đừng quên lúc trước cha chính là bị lợn rừng cắn bị thương."
Nghĩ đến tình cảnh lúc đó, An Đông vẫn còn sợ hãi, trong lòng càng cảm kích Thẩm Dịch Giai hơn. Hắn ta gật đầu: "Ta biết rồi."
"Hôm nay Đông Tử lên núi lại gặp phải lợn rừng à?" Đột nhiên một giọng nói không đủ trung khí truyền tới.
Thì ra An lão phụ nhìn thấy cung tên trong sân hỏng lập tức muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì, không nghĩ tới còn chưa vào phòng bếp đã nghe được đoạn đối thoại của hai huynh muội.
Liên tưởng đến cung tiễn hỏng rồi, ông còn có cái gì không rõ, nói xong vội ho khan.
"Cha nó, ông đừng vội. An Tử chẳng phải không xảy ra chuyện gì sao." Nghe được động tĩnh, Điền thẩm vội vàng từ trong phòng đi ra nói mấy lời trấn an.
An Đông hoảng sợ, trừng mắt nhìn An Tú Nhi. Hắn ta rót chén trà đưa tới: "Cha, hôm nay cũng là trùng hợp cung tên bị hỏng, hơn nữa hiện tại con chẳng phải là không xảy ra việc gì sao?"
An lão phụ xua tay: "Nào có lần nào cũng may mắn như vậy, lần này nếu không phải gặp được người tốt còn không biết sẽ thế nào. Hay là sau này Đông Tử con đừng lên núi săn thú. Nhà chúng ta hiện tại còn hai mẫu đất, lại đi thuê hai mẫu về làm cũng đủ ăn."
Thẩm · Người tốt · Dịch Giai: Cũng không phải, ta chính là xem trọng con lợn rừng lớn kia.
Điền thẩm nghe xong cũng cảm thấy có đạo lý, chần chờ mở miệng: "Hay là, Đông Tử nghe lời cha con đi."
"Không được, không đi săn nữa thì tiền thuốc của cha lấy đâu ra đây." An Đông không chút nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt.
Câu này vừa nói ra, mọi người đều im lặng.
An lão phụ muốn nói thân thể này của mình dùng thuốc cũng không có tác dụng gì, tội gì phải liên lụy người nhà. Nhưng nghĩ đến tính tình của con trai mình, chỉ có thể thở dài nặng nề.
Điền thẩm càng âm thầm gạt lệ.
An Tú Nhi không nghĩ tới một câu của mình lại khiến trong nhà thiếu chút nữa cãi nhau, gấp đến độ nước mắt cũng rơi theo.
"Cha, mẹ. Mọi người cứ yên tâm, nhiều năm như vậy cũng không có việc gì. Lần sau con sẽ cẩn thận hơn." Không biết khuyên họ như thế nào, An Đông chỉ có thể bảo đảm lần nữa.
Nói xong hắn ta liếc mắt ra hiệu với An Tú Nhi.
An Tú Nhi vội lau nước mắt, đi tới đỡ tay An lão phụ: "Cha, người đừng suy nghĩ nhiều như vậy, đại ca từ trước đến nay làm việc luôn có chừng mực."
An lão phụ bất đắc dĩ phất tay áo: "Ngày mai con đi cảm ơn người ta cho tốt."
Nói xong ông chống gậy khập khiễng đi tới sân nhỏ cầm lấy cây cung bị hỏng kia tu sửa lại.
Suy cho cùng đều là ông liên lụy cái nhà này, đứa nhỏ hiếu thuận, ông còn có cái gì không hài lòng chứ.
Thẩm Dịch Giai không biết hai cái móng lợn mình tặng đã dẫn đến nhiều chuyện như vậy.
Nàng trải từng khúc gỗ trong sân ra để dễ dàng phơi khô.
Bất tri bất giác trời đã tối, Lý thị đã dẫn hai đứa nhỏ về phòng ngủ.
Bởi vì Dương thúc không ở đây nên trống một phòng. Lý thị trực tiếp để Hạo ca vào ở, Hạo ca dù sao cũng là nam hài tử.
Lý thị nói như vậy, Thẩm Dịch Giai cứ tin như vậy. Chỉ có Tống Cảnh Thần hiểu rõ nguyên nhân Lý thị làm như thế.
"Được rồi, nên nghỉ ngơi thôi, ngày mai lại làm cũng không muộn." Tống Cảnh Thần ngăn động tác của Thẩm Dịch Giai lại.
Thẩm Dịch Giai ngẩng đầu nhìn trời, mới phát hiện mình đã bận rộn lâu vậy rồi.
Nàng duỗi người bế Tống Cảnh Thần lên đưa về phòng.
Trở lại trong phòng, hai người mới đồng thời nhớ tới một chuyện, liếc nhau. Đôi mắt Thẩm Dịch Giai sáng lấp lánh.
Tống Cảnh Thần: "..."
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Linh Tâm
Beta: Minh Nhi
An Tú Nhi hầm hai cái móng lợn trong phòng bếp, An Đông ở một bên giúp nhóm lửa.
Mùi thịt tràn ngập cả phòng bếp, An Tú Nhi hít hít cái mũi thanh tú. Tuy rằng bình thường An Đông hay lên núi đi săn nhưng cũng không phải lần nào cũng có thu hoạch, cho dù có thì đại bộ phận đều mang đi đổi tiền cho An lão phụ bốc thuốc. Cũng sẽ hầm chút canh bồi bổ cho An lão phụ, rất khó có nhiều thịt như vậy.
Nghĩ đến lai lịch của hai cái móng lợn này, An Tú Nhi không nhịn được mở miệng dặn dò: "Đại ca, lần sau huynh lên núi cẩn thận một chút. Lần này may mà có cô nương người ta. Huynh đừng quên lúc trước cha chính là bị lợn rừng cắn bị thương."
Nghĩ đến tình cảnh lúc đó, An Đông vẫn còn sợ hãi, trong lòng càng cảm kích Thẩm Dịch Giai hơn. Hắn ta gật đầu: "Ta biết rồi."
"Hôm nay Đông Tử lên núi lại gặp phải lợn rừng à?" Đột nhiên một giọng nói không đủ trung khí truyền tới.
Thì ra An lão phụ nhìn thấy cung tên trong sân hỏng lập tức muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì, không nghĩ tới còn chưa vào phòng bếp đã nghe được đoạn đối thoại của hai huynh muội.
Liên tưởng đến cung tiễn hỏng rồi, ông còn có cái gì không rõ, nói xong vội ho khan.
"Cha nó, ông đừng vội. An Tử chẳng phải không xảy ra chuyện gì sao." Nghe được động tĩnh, Điền thẩm vội vàng từ trong phòng đi ra nói mấy lời trấn an.
An Đông hoảng sợ, trừng mắt nhìn An Tú Nhi. Hắn ta rót chén trà đưa tới: "Cha, hôm nay cũng là trùng hợp cung tên bị hỏng, hơn nữa hiện tại con chẳng phải là không xảy ra việc gì sao?"
An lão phụ xua tay: "Nào có lần nào cũng may mắn như vậy, lần này nếu không phải gặp được người tốt còn không biết sẽ thế nào. Hay là sau này Đông Tử con đừng lên núi săn thú. Nhà chúng ta hiện tại còn hai mẫu đất, lại đi thuê hai mẫu về làm cũng đủ ăn."
Thẩm · Người tốt · Dịch Giai: Cũng không phải, ta chính là xem trọng con lợn rừng lớn kia.
Điền thẩm nghe xong cũng cảm thấy có đạo lý, chần chờ mở miệng: "Hay là, Đông Tử nghe lời cha con đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không được, không đi săn nữa thì tiền thuốc của cha lấy đâu ra đây." An Đông không chút nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt.
Câu này vừa nói ra, mọi người đều im lặng.
An lão phụ muốn nói thân thể này của mình dùng thuốc cũng không có tác dụng gì, tội gì phải liên lụy người nhà. Nhưng nghĩ đến tính tình của con trai mình, chỉ có thể thở dài nặng nề.
Điền thẩm càng âm thầm gạt lệ.
An Tú Nhi không nghĩ tới một câu của mình lại khiến trong nhà thiếu chút nữa cãi nhau, gấp đến độ nước mắt cũng rơi theo.
"Cha, mẹ. Mọi người cứ yên tâm, nhiều năm như vậy cũng không có việc gì. Lần sau con sẽ cẩn thận hơn." Không biết khuyên họ như thế nào, An Đông chỉ có thể bảo đảm lần nữa.
Nói xong hắn ta liếc mắt ra hiệu với An Tú Nhi.
An Tú Nhi vội lau nước mắt, đi tới đỡ tay An lão phụ: "Cha, người đừng suy nghĩ nhiều như vậy, đại ca từ trước đến nay làm việc luôn có chừng mực."
An lão phụ bất đắc dĩ phất tay áo: "Ngày mai con đi cảm ơn người ta cho tốt."
Nói xong ông chống gậy khập khiễng đi tới sân nhỏ cầm lấy cây cung bị hỏng kia tu sửa lại.
Suy cho cùng đều là ông liên lụy cái nhà này, đứa nhỏ hiếu thuận, ông còn có cái gì không hài lòng chứ.
Thẩm Dịch Giai không biết hai cái móng lợn mình tặng đã dẫn đến nhiều chuyện như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng trải từng khúc gỗ trong sân ra để dễ dàng phơi khô.
Bất tri bất giác trời đã tối, Lý thị đã dẫn hai đứa nhỏ về phòng ngủ.
Bởi vì Dương thúc không ở đây nên trống một phòng. Lý thị trực tiếp để Hạo ca vào ở, Hạo ca dù sao cũng là nam hài tử.
Lý thị nói như vậy, Thẩm Dịch Giai cứ tin như vậy. Chỉ có Tống Cảnh Thần hiểu rõ nguyên nhân Lý thị làm như thế.
"Được rồi, nên nghỉ ngơi thôi, ngày mai lại làm cũng không muộn." Tống Cảnh Thần ngăn động tác của Thẩm Dịch Giai lại.
Thẩm Dịch Giai ngẩng đầu nhìn trời, mới phát hiện mình đã bận rộn lâu vậy rồi.
Nàng duỗi người bế Tống Cảnh Thần lên đưa về phòng.
Trở lại trong phòng, hai người mới đồng thời nhớ tới một chuyện, liếc nhau. Đôi mắt Thẩm Dịch Giai sáng lấp lánh.
Tống Cảnh Thần: "..."
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Linh Tâm
Beta: Minh Nhi
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro