Tiểu Phúc Thê Vừa Ngọt Vừa Ngầu Của Thế Tử Bệnh Yếu

An Tú Nhi Tới C...

Tiểu Tiểu Tiểu Bình Tử

2024-11-12 20:03:19

Lẽ ra Tống Cảnh Thần sớm nên nghĩ đến, nha đầu này có thể có suy nghĩ gì, từ trước tới nay vẫn luôn đơn giản và trực tiếp như vậy.

Hắn cầm lấy khăn bên cạnh lau khô nước.

Thẩm Dịch Giai tự giác rót thêm nước.

"Nghỉ ngơi sớm đi, sáng sớm ngày mai nàng còn phải dậy luyện chữ."

Thẩm Dịch Giai: "..." Bực bội quá đi!

Nhìn dáng vẻ tức giận của nàng, Tống Cảnh Thần nói thêm một câu: "Gần đây có tiến bộ, chữ viết còn có thể xem được."

Thật ra chuyện này có chút khoa trương nhưng có tiến bộ là sự thật, từ không nhìn ra nàng viết thứ gì cho đến bây giờ hắn đã có thể đoán được.

Thật sự không muốn đả kích nàng, Hạo ca và Hoan tỷ cũng học chung, trong ba người chỉ có chữ của Thẩm Dịch Giai là xấu nhất.

"Thật à?" Tuy rằng hỏi như vậy nhưng khóe miệng Thẩm Dịch Giai đã vểnh lên.

Tống Cảnh Thần bất đắc dĩ gật đầu.

"Vậy ngày mai ta bắt đầu dạy chàng làm cơ xảo, lúc ta luyện chữ, chàng cũng không thể nhàn rỗi. Tụ tiễn của Hạo ca và Hoan tỷ sẽ giao cho chàng hoàn thành."

Thẩm Dịch Giai cảm thấy vui vẻ trong lòng, tâm tình khá tốt nên tự động lăn vào trong lòng Tống Cảnh Thần.

Không còn cách nào khác, mỗi sáng thức dậy đều ngủ như vậy, Thẩm Dịch Giai đã quen rồi.

Nàng tìm một vị trí thoải mái rồi nhắm mắt ngủ.

Tống Cảnh Thần thấy nàng không chút phòng bị đã ngủ mất, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve lông mi cong vút của Thẩm Dịch Giai, ôm nàng vào trong ngực.

Lúc Thẩm Dịch Giai tỉnh lại thì Tống Cảnh Thần đã không còn ở đó.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trước đây mỗi lần vừa mở mắt ra là có thể nhìn thấy Tống Cảnh Thần tựa vào giường đọc sách.

Đây là lần đầu tiên xảy ra tình huống này.

Thẩm Dịch Giai trong lòng hoảng hốt, không kịp nghĩ nhiều đã chạy ra ngoài.

Đầu tiên nhìn thấy Tống Cảnh Thần ngồi trong sân giày vò đống gỗ của nàng.

Thẩm Dịch Giai vỗ đầu, sao lại quên mất chiếc xe lăn mình vừa mới làm vậy chứ.

"Sao không mặc y phục tử tế mà đã ra ngoài rồi." Thẩm Dịch Giai vừa định lặng lẽ lui về, sau lưng đã truyền đến giọng nói của Tống Cảnh Thần.

Thẩm Dịch Giai sờ mũi, thản nhiên như không có việc gì nói: "Nội tình cấp bách cho nên quên mất, ta trở về mặc ngay."

Sau khi ăn điểm tâm xong, Thẩm Dịch Giai chuẩn bị dạy Tống Cảnh Thần một số cách làm cơ xảo cơ bản, kết quả phát hiện Tống Cảnh Thần đã chế tạo xong bảy tám phần lắp ráp mũi tên.

Thẩm Dịch Giai: "..."

Không tức không giận, tướng công của nàng nên ưu tú như thế nhưng vì sao nàng lại không có cảm giác thành tựu vậy chứ.

Thẩm Dịch Giai đành phải lấy giấy bút mực ra vẽ mấy chương bản vẽ ném cho Tống Cảnh Thần để hắn tự mình suy ngẫm. Còn mình thì thành thật trở về viết chữ.

Đến buổi chiều, Thẩm Dịch Giai vừa định lên núi đi dạo thì An Tú Nhi đã đến.

Thì ra là nàng mang đến những thứ đồ dùng để thêu thùa mà Lý thị mua từ Điền thẩm trước đó.

Thẩm Dịch Giai mời người vào viện.

Dường như Tống Cảnh Thần cảm thấy cực kỳ có hứng thú với cơ xảo, cả ngày hôm nay đều đang lăn lộn với mấy thứ đồ chơi kia.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc này hắn cũng chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi lại vùi đầu bận rộn.

Nhìn thấy trong viện còn có một nam nhân, An Tú Nhi vốn còn có chút khúm núm. Nhưng khi thấy rõ gương mặt Tống Cảnh Thần, trong nháy mắt khuôn mặt nàng trở nên đỏ hồng.

Bởi vì lớn lên xinh đẹp, trong thôn có không ít người để ý nàng.

Mấy năm nay nàng rất ít khi ra ngoài nên cơ hội có thể gặp được ngoại nam tự nhiên cũng vô cùng ít...

"Mẹ ta dẫn theo bọn người Hạo ca nhi lên núi hái rau dại. Cũng không biết khi nào trở về, hay là ngươi vào nhà chính ngồi chờ đi." Thẩm Dịch Giai không phát hiện An Tú Nhi có gì khác thường.

"A... Được, cảm ơn Thẩm tỷ tỷ." An Tú Nhi lấy lại tinh thần, cúi đầu không dám nhìn nữa.

"Đúng rồi, may mà ngày ấy tỷ đã cứu ca ca ta, nếu không còn không biết cha mẹ ta sẽ đau lòng đến mức nào." An Tú Nhi đột nhiên nói thêm.

Thẩm Dịch Giai có chút chột dạ gãi đầu.

Nói tới việc này, lần trước còn vì chuyện này mà được người ta cho gà con, thật ra ngày đó xuất phát điểm của nàng cũng không phải vì cứu người...

Không hiểu sao lại được gọi là ân nhân cứu mạng trên yên ngựa, đúng là không chột dạ không được.

Nhưng nhờ đó An Đông mới không bị thương, cũng coi như cứu hắn một mạng, Thẩm Dịch Giai nhanh chóng tự thuyết phục mình.

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Linh Tâm

Beta: Felicia

Check: Trân Trân

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Phúc Thê Vừa Ngọt Vừa Ngầu Của Thế Tử Bệnh Yếu

Số ký tự: 0