Tiểu Phúc Thê Vừa Ngọt Vừa Ngầu Của Thế Tử Bệnh Yếu
Bị Tập Kích Nơi...
Tiểu Tiểu Tiểu Bình Tử
2024-11-12 20:03:19
Đáng tiếc Tống Cảnh Thần đã bỏ qua không nhìn nàng nữa. Cho dù nhìn thấy biểu cảm của nàng cũng nhất định không thể lý giải được những từ ngữ trào ra như vậy.
"Tống công tử, mưa này quá lớn, nếu tiếp tục đi rất dễ xảy ra chuyện. Phía trước có một cái miếu đổ nát, chi bằng ta trước tiên đánh xe vào trong đó tránh mưa đi!" Giọng nói của phu xe xuyên qua tiếng mưa rơi truyền vào.
"Ừm." Tống Cảnh Thần đồng ý.
Xe này của bọn họ đi ở phía trước, Dương thúc cùng với ba mẹ con Lý thị ngồi xe ngựa phía sau, vạn nhất có chuyện ngoài ý muốn cũng có thể che chở cho họ.
Bọn họ rẽ vào miếu hoang, những người khác sau đó cũng đi theo vào.
Năm người ngồi trong xe còn đỡ, quần áo của những người còn lại đều đã bị mưa làm ướt hết.
Thẩm Dịch Giai nhìn thấy cả người Dương thúc ướt sũng, đắc ý chui trở vào xe ngựa, kích động nói: "Y phục của Dương thúc đã ướt, chàng cũng không muốn bị dính nước vào người đâu, phải không?"
Tống Cảnh Thần: "..." Hắn có thể đợi ở trong xe ngựa không đi xuống.
Tống Cảnh Thần không nói lời nào, Thẩm Dịch Giai coi như hắn đồng ý, nhếch miệng cười nở hoa. Nàng dễ dàng ôm Tống Cảnh Thần xuống xe ngựa.
"Có gì mà cao hứng" Tống Cảnh Thần thật sự không hiểu, tự nhận lý do là mình có nghĩ nhiều hơn nữa cũng không giống với những suy nghĩ của người này. May mà hắn đã trực tiếp mở miệng hỏi.
Ai mà không ước gì mình tránh xa cái tên tàn phế như hắn, chỉ có nàng là ngoại lệ.
Thẩm Dịch Giai nói với vẻ mặt đương nhiên: "Ta có sức lực lớn nhất. Hơn nữa chàng vốn là tướng công của ta, đương nhiên phải tự ta ôm!"
Quả nhiên, nguyên nhân rất đơn giản cục mịch.
Thẩm Dịch Giai không biết trong lòng Tống Cảnh Thần đang có khúc mắc gì, đưa hắn tới chỗ Lý thị đã dùng cỏ khô trải sẵn trước rồi ngồi xuống.
Thấy Hoan tỷ lại trốn sau lưng Lý thị nhìn lén mình, đưa tay thừa dịp nàng không phòng bị vuốt tóc một cái. trêu chọc nàng nói: "Nhìn cái gì vậy?"
Hoan tỷ thẹn thùng cúi đầu, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng nhưng lại thật sự không nhịn được ngẩng đầu liếc nhìn Thẩm Dịch Giai, sau mấy lần mới hạ quyết tâm mở miệng nói: "Đại tẩu thật lợi hại, chờ ta lớn rồi cũng phải lợi hại như đại tẩu!"
"Được lắm! Nhưng không thể nào lợi hại như ta được, chỉ kém ta một chút cũng tốt rồi." Dù sao năng lực của nàng cũng có từ khi sinh ra, không phải ngày sau luyện tập là có được.
"Vậy so với đại tẩu kém chút xíu cũng được, chỉ kém một chút!" Nói xong còn dùng ngón áp út và ngón cái so khoảng cách bằng móng tay cái, biểu thị chỉ một chút thôi.
Thẩm Dịch Giai bị chọc cười, vui vẻ nói: "Được, muội nhất định có thể."
Nàng không biết, một cô nương vốn dĩ có thể trưởng thành thục nữ như vậy lại bị mấy câu nói này của nàng làm lệch lạc, lớn lên thành một nữ la sát không người nào dám coi thường trong quân đội.
Đây là chuyện sau này tạm thời không đề cập tới.
Cơn mưa này rơi mãi cho đến khi màn đêm buông xuống cũng không có xu hướng dừng lại, đêm nay đành phải ở trong miếu hoang này nghỉ ngơi một đêm.
May mà trong xe đều chuẩn bị lương khô, chất thêm đống lửa, cũng không quá khó chịu.
Xe ngựa quá mức nhỏ hẹp, hai đứa bé nằm ngủ bên trong, những người khác đều dựa vào tường mà nghỉ ngơi.
Có lẽ là ban ngày đã ngủ đủ rồi, Thẩm Dịch Giai vẫn chưa cảm thấy buồn ngủ.
Chung quanh đều là tiếng hít thở rõ ràng và nông cạn. Cùng với những thanh âm này, Thẩm Dịch Giai thật vất vả mới nảy sinh ra một chút cảm giác buồn ngủ.
Bên tai nàng đột nhiên truyền đến một tiếng vèo xé gió. Động tác còn nhanh hơn não, chớp mắt Thẩm Dịch Giai đã biến mất tại chỗ. Lúc xuất hiện trở lại nàng đã đến trước mặt Tống Cảnh Thần. Trên tay nắm một mũi tên cách đầu vai Tống Cảnh Thần không đến nửa thước.
Tống Cảnh Thần hiển nhiên cũng đã tỉnh, không thể tưởng tượng nổi nhìn Thẩm Dịch Giai.
Mũi tên này vốn nhắm vào trán hắn, hắn muốn tránh nhưng đáng tiếc chân không dùng được sức, chỉ có thể nghiêng người.
Vốn tưởng rằng lần này sẽ không tránh được việc bị thương, không nghĩ tới Thẩm Dịch Giai sẽ lao tớ. Tốc độ của Thẩm Dịch Giai cực nhanh lại một lần nữa làm đổi mới nhận thức của Tống Cảnh Thần.
"Tống công tử, mưa này quá lớn, nếu tiếp tục đi rất dễ xảy ra chuyện. Phía trước có một cái miếu đổ nát, chi bằng ta trước tiên đánh xe vào trong đó tránh mưa đi!" Giọng nói của phu xe xuyên qua tiếng mưa rơi truyền vào.
"Ừm." Tống Cảnh Thần đồng ý.
Xe này của bọn họ đi ở phía trước, Dương thúc cùng với ba mẹ con Lý thị ngồi xe ngựa phía sau, vạn nhất có chuyện ngoài ý muốn cũng có thể che chở cho họ.
Bọn họ rẽ vào miếu hoang, những người khác sau đó cũng đi theo vào.
Năm người ngồi trong xe còn đỡ, quần áo của những người còn lại đều đã bị mưa làm ướt hết.
Thẩm Dịch Giai nhìn thấy cả người Dương thúc ướt sũng, đắc ý chui trở vào xe ngựa, kích động nói: "Y phục của Dương thúc đã ướt, chàng cũng không muốn bị dính nước vào người đâu, phải không?"
Tống Cảnh Thần: "..." Hắn có thể đợi ở trong xe ngựa không đi xuống.
Tống Cảnh Thần không nói lời nào, Thẩm Dịch Giai coi như hắn đồng ý, nhếch miệng cười nở hoa. Nàng dễ dàng ôm Tống Cảnh Thần xuống xe ngựa.
"Có gì mà cao hứng" Tống Cảnh Thần thật sự không hiểu, tự nhận lý do là mình có nghĩ nhiều hơn nữa cũng không giống với những suy nghĩ của người này. May mà hắn đã trực tiếp mở miệng hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ai mà không ước gì mình tránh xa cái tên tàn phế như hắn, chỉ có nàng là ngoại lệ.
Thẩm Dịch Giai nói với vẻ mặt đương nhiên: "Ta có sức lực lớn nhất. Hơn nữa chàng vốn là tướng công của ta, đương nhiên phải tự ta ôm!"
Quả nhiên, nguyên nhân rất đơn giản cục mịch.
Thẩm Dịch Giai không biết trong lòng Tống Cảnh Thần đang có khúc mắc gì, đưa hắn tới chỗ Lý thị đã dùng cỏ khô trải sẵn trước rồi ngồi xuống.
Thấy Hoan tỷ lại trốn sau lưng Lý thị nhìn lén mình, đưa tay thừa dịp nàng không phòng bị vuốt tóc một cái. trêu chọc nàng nói: "Nhìn cái gì vậy?"
Hoan tỷ thẹn thùng cúi đầu, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng nhưng lại thật sự không nhịn được ngẩng đầu liếc nhìn Thẩm Dịch Giai, sau mấy lần mới hạ quyết tâm mở miệng nói: "Đại tẩu thật lợi hại, chờ ta lớn rồi cũng phải lợi hại như đại tẩu!"
"Được lắm! Nhưng không thể nào lợi hại như ta được, chỉ kém ta một chút cũng tốt rồi." Dù sao năng lực của nàng cũng có từ khi sinh ra, không phải ngày sau luyện tập là có được.
"Vậy so với đại tẩu kém chút xíu cũng được, chỉ kém một chút!" Nói xong còn dùng ngón áp út và ngón cái so khoảng cách bằng móng tay cái, biểu thị chỉ một chút thôi.
Thẩm Dịch Giai bị chọc cười, vui vẻ nói: "Được, muội nhất định có thể."
Nàng không biết, một cô nương vốn dĩ có thể trưởng thành thục nữ như vậy lại bị mấy câu nói này của nàng làm lệch lạc, lớn lên thành một nữ la sát không người nào dám coi thường trong quân đội.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là chuyện sau này tạm thời không đề cập tới.
Cơn mưa này rơi mãi cho đến khi màn đêm buông xuống cũng không có xu hướng dừng lại, đêm nay đành phải ở trong miếu hoang này nghỉ ngơi một đêm.
May mà trong xe đều chuẩn bị lương khô, chất thêm đống lửa, cũng không quá khó chịu.
Xe ngựa quá mức nhỏ hẹp, hai đứa bé nằm ngủ bên trong, những người khác đều dựa vào tường mà nghỉ ngơi.
Có lẽ là ban ngày đã ngủ đủ rồi, Thẩm Dịch Giai vẫn chưa cảm thấy buồn ngủ.
Chung quanh đều là tiếng hít thở rõ ràng và nông cạn. Cùng với những thanh âm này, Thẩm Dịch Giai thật vất vả mới nảy sinh ra một chút cảm giác buồn ngủ.
Bên tai nàng đột nhiên truyền đến một tiếng vèo xé gió. Động tác còn nhanh hơn não, chớp mắt Thẩm Dịch Giai đã biến mất tại chỗ. Lúc xuất hiện trở lại nàng đã đến trước mặt Tống Cảnh Thần. Trên tay nắm một mũi tên cách đầu vai Tống Cảnh Thần không đến nửa thước.
Tống Cảnh Thần hiển nhiên cũng đã tỉnh, không thể tưởng tượng nổi nhìn Thẩm Dịch Giai.
Mũi tên này vốn nhắm vào trán hắn, hắn muốn tránh nhưng đáng tiếc chân không dùng được sức, chỉ có thể nghiêng người.
Vốn tưởng rằng lần này sẽ không tránh được việc bị thương, không nghĩ tới Thẩm Dịch Giai sẽ lao tớ. Tốc độ của Thẩm Dịch Giai cực nhanh lại một lần nữa làm đổi mới nhận thức của Tống Cảnh Thần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro