Tiểu Phúc Thê Vừa Ngọt Vừa Ngầu Của Thế Tử Bệnh Yếu
Cầu Xin
Tiểu Tiểu Tiểu Bình Tử
2024-11-12 20:03:19
Vì sao muốn tụ tiễn chứ không muốn cung nỏ, đương nhiên là bởi vì bọn họ còn nhỏ, tụ tiễn càng phù hợp với bọn họ hơn.
"Chỉ việc này thôi sao?" Thẩm Dịch Giai cạn lời, chút chuyện nhỏ này cũng đáng để hai người ấp úng nửa ngày, ăn cơm cũng không yên lòng.
"Đại tẩu đồng ý rồi sao?" Hạo ca quả thực không thể tin được, cậu còn tưởng đại tẩu nhất định sẽ nói tiểu hài tử giữ mấy thứ đó trong tay nguy hiểm cỡ nào.
Uổng công cậu và Hoan tỷ hai người còn ngầm thương lượng nửa ngày xem phải làm sao mới thuyết phục được người ta.
"Ừm, cũng không phải việc gì khó, vừa vặn gỗ còn lại một ít, ngày mai ta sẽ giúp các ngươi làm." Thẩm Dịch Giai không cảm thấy chuyện này có gì ghê gớm, từ lúc nàng lớn đến tuổi của Hạo ca và Hoan tỷ đã sớm đánh nhau với người bệnh trong đại viện.
Bây giờ suy nghĩ lại, nếu khi đó nàng có ám khí như vậy thì có thể bớt bị thương biết bao nhiêu.
Thẩm Dịch Giai đã đồng ý, Hạo ca vốn nên vui vẻ nhưng lúc này lại chần chừ một chút: "Đại ca sẽ đồng ý sao?"
Cậu không muốn vì bọn họ mà khiến đại ca và đại tẩu cãi nhau.
"Chuyện này... khó mà nói." Thẩm Dịch Giai đau răng. Nếu Tống Cảnh Thần không đồng ý, nàng thật sự không thể làm giúp hai người bọn họ.
"Đại tẩu..." Hoan tỷ lập tức sử dụng đòn sát thủ, khả năng làm nũng.
Hàm răng của Thẩm Dịch càng đau hơn. Cũng không biết Hoan tỷ học được chiêu này từ đâu, rõ ràng trước kia nó sợ nàng nhất.
Hết lần này tới lần khác nàng bị dính chiêu này, đành phải đầu hàng: "Buổi tối ta sẽ giúp các ngươi hỏi một chút được chưa."
"Đã biết đại tẩu là người tốt nhất rồi mà." Hoan tỷ thè lưỡi, nói xong lôi kéo Hạo ca chạy mất dạng.
Thẩm Dịch Giai: "..."
Chẳng hiểu sao nàng cảm thấy hình như mình lại bị lừa.
Mặc dù biết đây là chuyện khó thật nhưng khi Thẩm Dịch Giai ngâm chân cho Tống Cảnh Thần vẫn nhắc tới.
Ai bảo nàng là đại tẩu tốt nhất chứ.
Ngoài dự kiến của Thẩm Dịch Giai, Tống Cảnh Thần không chút suy nghĩ đã đồng ý.
Trong nhận thức của Thẩm Dịch Giai, người lớn chẳng phải không muốn cho con mình có cơ hội tiếp xúc với bất kỳ thứ nguy hiểm nào sao.
Nhìn ra Thẩm Dịch Giai khó hiểu, Tống Cảnh Thần cũng không giải thích.
Bên cạnh hắn bất kể là trước đây hay hiện tại hoặc là sau này đều sẽ không an toàn, hiện tại dáng vẻ này của hắn chưa chắc có thể bảo vệ người nhà thật tốt.
Để trên tay bọn họ có thêm đồ vật tự bảo vệ mình, đương nhiên hắn sẽ không phản đối.
Hiện tại hắn ngược lại cảm thấy may mắn vì Thẩm Dịch Giai trước mắt là người có võ công không tệ, chứ không phải tiểu thư Thẩm gia trong truyền thuyết kia.
Nhưng nghĩ lại, nếu là người kia, phỏng chừng lúc rời kinh đã cầm phong thư hòa ly rời đi rồi.
"Thận Chi! Thận Chi..."
Giọng nói của Thẩm Dịch Giai kéo suy nghĩ của Tống Cảnh Thần trở về.
"Có việc gì?"
"Ta muốn nói hay là ta dạy chàng làm cơ xảo nha! Như vậy ngày thường chàng ở nhà một mình cũng sẽ không nhàm chán." Nàng cũng từng dựa vào việc này giết thời gian một khoảng rất lâu.
Tống Cảnh Thần im lặng, nàng thật sự không biết thứ trên tay mình quý giá tới mức nào sao. Chỉ đơn giản như vậy đã nói ra lời dạy mình.
"Chàng không thích làm cái này sao?" Thấy Tống Cảnh Thần không đáp, Thẩm Dịch Giai còn tưởng rằng hắn không thích học.
Tựa như nàng không thích viết chữ nhưng mỗi ngày Tống Cảnh Thần vẫn bắt nàng viết 200 chữ vậy.
Tống Cảnh Thần lắc đầu: "Không có, chỉ là nàng cứ yên tâm dạy cho ta như vậy sao?"
"Chàng là tướng công của ta, đương nhiên ta sẽ tin chàng." Nói ra chuyện này cũng có chút tình tiết chim non, lúc nàng mới tới thế giới này còn chưa quen với cuộc sống ở đây, chỉ biết có tướng công như vậy, hơn nữa vừa vặn lại đẹp như thế.
Thẩm Dịch Giai tự nhiên coi Tống Cảnh Thần là người thân cận nhất trên thế giới này.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao ngay từ đầu nàng đã lấy ra linh dịch cứu hắn.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Linh Tâm
Beta: Felicia
"Chỉ việc này thôi sao?" Thẩm Dịch Giai cạn lời, chút chuyện nhỏ này cũng đáng để hai người ấp úng nửa ngày, ăn cơm cũng không yên lòng.
"Đại tẩu đồng ý rồi sao?" Hạo ca quả thực không thể tin được, cậu còn tưởng đại tẩu nhất định sẽ nói tiểu hài tử giữ mấy thứ đó trong tay nguy hiểm cỡ nào.
Uổng công cậu và Hoan tỷ hai người còn ngầm thương lượng nửa ngày xem phải làm sao mới thuyết phục được người ta.
"Ừm, cũng không phải việc gì khó, vừa vặn gỗ còn lại một ít, ngày mai ta sẽ giúp các ngươi làm." Thẩm Dịch Giai không cảm thấy chuyện này có gì ghê gớm, từ lúc nàng lớn đến tuổi của Hạo ca và Hoan tỷ đã sớm đánh nhau với người bệnh trong đại viện.
Bây giờ suy nghĩ lại, nếu khi đó nàng có ám khí như vậy thì có thể bớt bị thương biết bao nhiêu.
Thẩm Dịch Giai đã đồng ý, Hạo ca vốn nên vui vẻ nhưng lúc này lại chần chừ một chút: "Đại ca sẽ đồng ý sao?"
Cậu không muốn vì bọn họ mà khiến đại ca và đại tẩu cãi nhau.
"Chuyện này... khó mà nói." Thẩm Dịch Giai đau răng. Nếu Tống Cảnh Thần không đồng ý, nàng thật sự không thể làm giúp hai người bọn họ.
"Đại tẩu..." Hoan tỷ lập tức sử dụng đòn sát thủ, khả năng làm nũng.
Hàm răng của Thẩm Dịch càng đau hơn. Cũng không biết Hoan tỷ học được chiêu này từ đâu, rõ ràng trước kia nó sợ nàng nhất.
Hết lần này tới lần khác nàng bị dính chiêu này, đành phải đầu hàng: "Buổi tối ta sẽ giúp các ngươi hỏi một chút được chưa."
"Đã biết đại tẩu là người tốt nhất rồi mà." Hoan tỷ thè lưỡi, nói xong lôi kéo Hạo ca chạy mất dạng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Dịch Giai: "..."
Chẳng hiểu sao nàng cảm thấy hình như mình lại bị lừa.
Mặc dù biết đây là chuyện khó thật nhưng khi Thẩm Dịch Giai ngâm chân cho Tống Cảnh Thần vẫn nhắc tới.
Ai bảo nàng là đại tẩu tốt nhất chứ.
Ngoài dự kiến của Thẩm Dịch Giai, Tống Cảnh Thần không chút suy nghĩ đã đồng ý.
Trong nhận thức của Thẩm Dịch Giai, người lớn chẳng phải không muốn cho con mình có cơ hội tiếp xúc với bất kỳ thứ nguy hiểm nào sao.
Nhìn ra Thẩm Dịch Giai khó hiểu, Tống Cảnh Thần cũng không giải thích.
Bên cạnh hắn bất kể là trước đây hay hiện tại hoặc là sau này đều sẽ không an toàn, hiện tại dáng vẻ này của hắn chưa chắc có thể bảo vệ người nhà thật tốt.
Để trên tay bọn họ có thêm đồ vật tự bảo vệ mình, đương nhiên hắn sẽ không phản đối.
Hiện tại hắn ngược lại cảm thấy may mắn vì Thẩm Dịch Giai trước mắt là người có võ công không tệ, chứ không phải tiểu thư Thẩm gia trong truyền thuyết kia.
Nhưng nghĩ lại, nếu là người kia, phỏng chừng lúc rời kinh đã cầm phong thư hòa ly rời đi rồi.
"Thận Chi! Thận Chi..."
Giọng nói của Thẩm Dịch Giai kéo suy nghĩ của Tống Cảnh Thần trở về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Có việc gì?"
"Ta muốn nói hay là ta dạy chàng làm cơ xảo nha! Như vậy ngày thường chàng ở nhà một mình cũng sẽ không nhàm chán." Nàng cũng từng dựa vào việc này giết thời gian một khoảng rất lâu.
Tống Cảnh Thần im lặng, nàng thật sự không biết thứ trên tay mình quý giá tới mức nào sao. Chỉ đơn giản như vậy đã nói ra lời dạy mình.
"Chàng không thích làm cái này sao?" Thấy Tống Cảnh Thần không đáp, Thẩm Dịch Giai còn tưởng rằng hắn không thích học.
Tựa như nàng không thích viết chữ nhưng mỗi ngày Tống Cảnh Thần vẫn bắt nàng viết 200 chữ vậy.
Tống Cảnh Thần lắc đầu: "Không có, chỉ là nàng cứ yên tâm dạy cho ta như vậy sao?"
"Chàng là tướng công của ta, đương nhiên ta sẽ tin chàng." Nói ra chuyện này cũng có chút tình tiết chim non, lúc nàng mới tới thế giới này còn chưa quen với cuộc sống ở đây, chỉ biết có tướng công như vậy, hơn nữa vừa vặn lại đẹp như thế.
Thẩm Dịch Giai tự nhiên coi Tống Cảnh Thần là người thân cận nhất trên thế giới này.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao ngay từ đầu nàng đã lấy ra linh dịch cứu hắn.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Linh Tâm
Beta: Felicia
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro