Tiểu Phúc Thê Vừa Ngọt Vừa Ngầu Của Thế Tử Bệnh Yếu

Côn Đồ

Tiểu Tiểu Tiểu Bình Tử

2024-11-12 20:03:19

Nhưng điều này cũng khiến Thẩm Dịch Giai ý thức được bắt con mồi đổi tiền không phải là kế lâu dài. Chưa kể còn có nguy hiểm nhưng nàng có lòng tin với mình, đánh không lại thì nàng có thể chạy.

Thế nhưng đám động vật cũng có linh tính, nếu quá nhiều lần thì chúng nhất định sẽ chạy vào sâu trong núi. Còn nữa, nếu mùa đông mà có tuyết rơi thì lại không tiện lên núi đi săn.

Đến lúc đó thì đúng là miệng ăn núi lở, nàng còn muốn trước khi vào đông xây lại nhà ở. Nếu không mùa đông đến sẽ rất lạnh.

Xem ra nàng vẫn phải nghĩ cách khác để kiếm sống mới được.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Dịch Giai suy nghĩ về vấn đề này như vậy, suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được biện pháp nào tốt.

Khi đến cửa Phúc Mãn Lâu và muốn dắt xe ngựa, khóe mắt nàng liếc qua một hiệu sách.

Nghĩ đến mấy quyển sách trong nhà đều bị Tống Cảnh Thần đọc qua mấy lần, nếu đã thấy được vậy thì đi vào mua vài quyển sách về cho hắn.

Vào bên trong, nhìn từng dãy sách được sắp xếp chỉnh tề trên giá, Thẩm Dịch Giai chỉ cảm thấy chóng mặt, nàng lại không biết Tống Cảnh Thần thích đọc sách gì.

Nàng đành phải gọi chưởng quầy tới: "Gần đây có những quyển nào được người ta yêu thích, bán chạy hay không? Lấy cho ta ba quyển."

Mua thứ mọi người đều thích thì sẽ không sai.

Chưởng quầy nhìn thoáng qua Thẩm Dịch Giai một cách kỳ quái, không nói gì đi vào lấy sách.

Chờ đến khi Thẩm Dịch Giai nhìn khắp nơi, không hiểu sao lại bị một quyển sách cũ màu xám thật dày nằm ở trong góc hấp dẫn.

Không thể nói rõ nguyên nhân, Thẩm Dịch Giai nghe theo trực giác lấy cuốn sách ra.

"Đây là cuốn sách mà không ai hiểu được, nếu ngươi muốn ta coi như tặng kèm cùng với ba quyển sách này." Chưởng quầy cầm những quyển sách đã gói kỹ đưa cho Thẩm Dịch Giai: "Tổng cộng hai lượng bạc."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thẩm Dịch Giai: "..."

Nàng hoài nghi chưởng quầy này chắc chắn biết hôm nay nàng kiếm được bao nhiêu tiền nhưng nàng lại không có chứng cứ.

Sau khi đau lòng đưa bạc còn chưa nóng cho chưởng quầy, Thẩm Dịch Giai nhìn quyển sách cũ được coi là tặng kèm trong tay mình, cuối cùng trong long cũng dễ chịu hơn một chút.

Suy nghĩ muốn kiếm tiền trong lòng ngày càng mãnh liệt hơn.

Mắt thấy thời gian không còn sớm, còn có rất nhiều thứ muốn mua. Thẩm Dịch Giai cũng không ở lại, vội vàng đánh xe ngựa đi đến cửa hàng mì gạo.

Nàng bỏ ra một lượng bạc để mua một chút gạo mì. Cũng có lương thực thô giá rẻ hơn nhưng đừng nói mấy người khác trong nhà ăn không quen, chính nàng cũng ăn không quen, Thẩm Dịch Giai cũng không tiết kiệm được số tiền này.

Nàng cũng không muốn ủy khuất bản thân ở phương diện này, kiếp trước đã từng nghe qua một câu. Tiền kiếm được chứ không phải là tiết kiệm được. Thẩm Dịch Giai cảm thấy nó rất có lý.

Từ cửa hàng đi ra, Thẩm Dịch Giai đang chuẩn bị lên xe ngựa thì thấy mấy tên nam nhân du côn xông tới.

"Ơ, Tiểu cô nương xinh đẹp như thế này đến trấn của chúng ta khi nào vậy?"

"Còn không phải sao, đây là lần đầu ta thấy một tiểu nương tử đẹp như vậy. Chơi với mấy huynh đệ một chút có được không?"

Hai người một cao một thấp đi đầu vừa nói vừa duỗi tay lợn muối về phía Thẩm Dịch Giai, mấy người phía sau cũng cười vang theo.

Người đi đường xung quanh thấy tình huống này thì nhao nhao né tránh, trong ánh mắt nhìn Thẩm Dịch Giai mang theo đồng tình, hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên xảy ra loại chuyện này.

Thẩm Dịch Giai nghiêng đầu, lúc hai cánh tay sắp chạm vào góc áo, nàng đã lùi về sau một bước, vươn tay ra ngăn phía trước, hét lớn một tiếng: "Chờ một chút."

Hai người đều bị tiếng quát của nàng làm cho dừng lại, dường như đang muốn nổi giận.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thẩm Dịch Giai lại nói tiếp: "Ở đây quá nhiều người, tìm chỗ ít người đi."

"Ha ha ha ha, ta không nghe lầm chứ? Ý của tiểu nương tử đây là muốn tìm chỗ yên tĩnh chơi với chúng ta." Người cao hơn còn móc móc lỗ tai.

"Đại ca, ta cũng nghe thấy."

"Không nhìn ra ngươi cũng biết chơi đấy." Tên cao gầy thu lại nụ cười: "Được, đi theo ta, mấy ca đảm bảo khiến ngươi hài lòng."

Thẩm Dịch Giai chớp chớp mắt, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, còn không quên gọi tiểu nhị của tiệm gạo lại trông xe ngựa giúp.

Nàng không quay đầu lại mà đi theo đám người kia.

Trơ mắt nhìn một tiểu cô nương cứ như vậy đi theo đám côn đồ vào một cái ngõ nhỏ, cuối cùng biến mất trong tầm mắt mọi người.

Không ít người không nhịn được lắc đầu thở dài.

"Cô nương này, sợ là không về được rồi..."

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Linh Tâm

Beta: Felicia

Check: Trân Trân

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Phúc Thê Vừa Ngọt Vừa Ngầu Của Thế Tử Bệnh Yếu

Số ký tự: 0