Tiểu Phúc Thê Vừa Ngọt Vừa Ngầu Của Thế Tử Bệnh Yếu
Đánh Nhau
Tiểu Tiểu Tiểu Bình Tử
2024-11-12 20:03:19
Vì tránh những mâu thuẫn không cần thiết nên Tống Thiết Căn mới nói như vậy. Nếu bọn họ ngại đắt không mua thì đối với ông ấy cũng không vấn đề. Nếu mua thì cũng có thể chia cho mỗi nhà trong thôn ít tiền, có được lợi ích mọi người cũng sẽ không làm ầm ĩ.
Tống Cảnh Thần đoán được bên trong có ẩn tình, hắn cũng không muốn rước lấy phiền phức, hơi suy tư một chút rồi nói: "Ba mẫu đi."
Tống Thiết Căn giật mình, đây cũng không phải là một số lượng nhỏ: "Vậy được, lát nữa ta sẽ đi theo đến nhà ngươi đo đất."
Tống Cảnh Thần không đáp, liếc nhìn Thẩm Dịch Giai, Thẩm Dịch Giai lập tức lấy ra hai thỏi bạc và năm nén bạc vụn.
Tống Cảnh Thần nhận lấy đưa cho Tống Thiết Căn: "Làm phiền thôn trưởng kê một tờ khế ước và chứng từ, số bạc còn dư ra coi như là ta cảm tạ thôn trưởng."
Tống Thiết Căn vừa định từ chối, Thôi thị đã bước ra nhận lấy ngân phiếu, gương mặt đầy nếp nhăn cười trông như hoa cúc: "Ôi chao, đại chất tử ngươi cũng quá khách khí. Được rồi, được rồi, ta sẽ lo liệu thỏa đáng cho các ngươi."
Tống Thiết Căn trừng mắt liếc nhìn vợ mình, bất đắc dĩ chỉ có thể làm theo lời Tống Cảnh Thần.
Viết xong khế ước mấy người bọn họ đang định cùng nhau ra ngoài đo đất, thì con trai lớn của Tống Thiết Căn mồ hôi đầy đầu chạy vào lôi kéo Tống Thiết Căn rời đi: "Cha, ngươi nhanh đi xem xem, ở ruộng bên kia đã đánh nhau rồi."
"Sao lại đánh nhau?" Tống Thiết Căn vội vàng đuổi theo, đi vài bước hắn quay đầu nói với Tống Cảnh Thần: "Các ngươi về trước đi, đợi lát nữa ta lại đến nhà các ngươi."
Tống Cảnh Thần gật đầu cho xong chuyện. Tuy Thẩm Dịch Giai thích đánh nhau nhưng không có chuyện gì liên quan đến mình nên cũng không muốn đi tham gia náo nhiệt, đẩy thẳng Tống Cảnh Thần về nhà.
"Nha đầu thối, nhìn cái gì vậy?" Thôi thị vui vẻ cầm ngân phiếu quay vào bên trong, thấy khuê nữ nhà mình còn nhìn chằm chằm bên ngoài, bực bội đánh một cái vào lưng Tống Minh Chiêu.
"Ôi dào, không nhìn cái gì, con có thể nhìn cái gì chứ." Tống Minh Chiêu chột dạ kêu lên.
"Mẹ cảnh cáo con, bớt nghĩ mấy chủ ý xấu đi." Thôi thị có thể không hiểu nữ nhi của mình sao.
Tống Minh Chiêu bị nói thẹn quá hóa giận, khinh thường nói: "Con có thể có ý đồ gì, chỉ là một tên què, có đẹp hơn nữa con cũng chướng mắt."
Xác nhận Tống Minh Chiêu nói thật, Thôi thị mới buông tha cho nàng.
Bên này, Tống Cảnh Thần và Thẩm Dịch Giai đều cho rằng chuyện đánh nhau không liên quan gì tới bọn họ.
Nhưng lại không biết chuyện này thật đúng là do bọn họ mà ra.
Thì ra Tống Cảnh Thần ngồi xe lăn bị không ít người nhìn thấy, xuống ruộng bọn họ cũng không quên bàn luận mấy câu, nói đôi vợ chồng trẻ thật xứng đôi, còn nói đáng tiếc Tống Cảnh Thần là người tàn phế, uổng phí một nương tử xinh đẹp như vậy.
Tống Đại Giang dẫn theo con dâu xuống ruộng nghe được bọn họ bàn luận, trong lòng Lưu thị vẫn luôn ghi hận chuyện lần trước Thẩm Dịch Giai cắt tóc bà ta, hại bà ta đến bây giờ cũng chỉ có thể quấn khăn trùm đầu đi ra ngoài.
Lời đồn truyền ra hết lần này tới lần khác nhưng mấy ngày liền không có người nói nữa.
Bây giờ cơ hội tốt như vậy bà ta làm sao có thể bỏ qua, bà ta liền hắng giọng nói tiếp: "Ta thấy nương tử người ta cam tâm tình nguyện, nam nhân trong nhà bất tài, ở bên ngoài làm loạn cũng không sợ gây ra chuyện. Bằng không thiên kim tiểu thư nhà cao cửa rộng người ta sớm đã về nhà rồi sao có thể theo một người què đến nơi quỷ quái này."
Nói xong bà ta còn khinh thường hừ một tiếng: "Các ngươi đừng nhìn dáng vẻ nàng ta ngây thơ không hiểu thế sự, ai mà biết đằng sau nàng ta phóng túng đến mức nào..."
Lưu thị càng nói càng hăng say, người xung quanh nghe được cũng cảm thấy thú vị, ngươi một lời ta một câu bắt đầu bàn tán.
Giống như từng người bọn họ đã từng tận mắt chứng kiến Thẩm Dịch Giai vụng trộm.
Vốn dĩ Thẩm Dịch Giai không nghe thấy chuyện bọn họ đang bàn tán, nên bọn họ nghĩ cũng không sao, nhưng nhiều lần như vậy lại có một ngoại lệ.
Chuyện này vừa hay bị Thiết Đản vừa mới ăn sáng xong đi ra ngoài dạo chơi nghe được. Thẩm Dịch Giai là ai, là lão đại hắn mới vừa nhận, hơn nữa hiện tại hắn có thể nói là mù quáng theo sau sùng bái Thẩm Dịch Giai.
Những người này nói xấu Thẩm Dịch Giai, bị hắn nghe được có thể dễ dàng bỏ qua như vậy sao?
Thiết Đản từ nhỏ đã lăn lộn khắp nơi mà lớn lên, hắn vốn là kẻ không coi ai ra gì, không nói lời nào, hắn liền nhặt một cục đất lên ném về phía đám người kia. Cú ném này đã thật sư gây ra chuyện.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Tuyết Ngân
Beta: Liu Xing
Check: Trân Trân
Tống Cảnh Thần đoán được bên trong có ẩn tình, hắn cũng không muốn rước lấy phiền phức, hơi suy tư một chút rồi nói: "Ba mẫu đi."
Tống Thiết Căn giật mình, đây cũng không phải là một số lượng nhỏ: "Vậy được, lát nữa ta sẽ đi theo đến nhà ngươi đo đất."
Tống Cảnh Thần không đáp, liếc nhìn Thẩm Dịch Giai, Thẩm Dịch Giai lập tức lấy ra hai thỏi bạc và năm nén bạc vụn.
Tống Cảnh Thần nhận lấy đưa cho Tống Thiết Căn: "Làm phiền thôn trưởng kê một tờ khế ước và chứng từ, số bạc còn dư ra coi như là ta cảm tạ thôn trưởng."
Tống Thiết Căn vừa định từ chối, Thôi thị đã bước ra nhận lấy ngân phiếu, gương mặt đầy nếp nhăn cười trông như hoa cúc: "Ôi chao, đại chất tử ngươi cũng quá khách khí. Được rồi, được rồi, ta sẽ lo liệu thỏa đáng cho các ngươi."
Tống Thiết Căn trừng mắt liếc nhìn vợ mình, bất đắc dĩ chỉ có thể làm theo lời Tống Cảnh Thần.
Viết xong khế ước mấy người bọn họ đang định cùng nhau ra ngoài đo đất, thì con trai lớn của Tống Thiết Căn mồ hôi đầy đầu chạy vào lôi kéo Tống Thiết Căn rời đi: "Cha, ngươi nhanh đi xem xem, ở ruộng bên kia đã đánh nhau rồi."
"Sao lại đánh nhau?" Tống Thiết Căn vội vàng đuổi theo, đi vài bước hắn quay đầu nói với Tống Cảnh Thần: "Các ngươi về trước đi, đợi lát nữa ta lại đến nhà các ngươi."
Tống Cảnh Thần gật đầu cho xong chuyện. Tuy Thẩm Dịch Giai thích đánh nhau nhưng không có chuyện gì liên quan đến mình nên cũng không muốn đi tham gia náo nhiệt, đẩy thẳng Tống Cảnh Thần về nhà.
"Nha đầu thối, nhìn cái gì vậy?" Thôi thị vui vẻ cầm ngân phiếu quay vào bên trong, thấy khuê nữ nhà mình còn nhìn chằm chằm bên ngoài, bực bội đánh một cái vào lưng Tống Minh Chiêu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ôi dào, không nhìn cái gì, con có thể nhìn cái gì chứ." Tống Minh Chiêu chột dạ kêu lên.
"Mẹ cảnh cáo con, bớt nghĩ mấy chủ ý xấu đi." Thôi thị có thể không hiểu nữ nhi của mình sao.
Tống Minh Chiêu bị nói thẹn quá hóa giận, khinh thường nói: "Con có thể có ý đồ gì, chỉ là một tên què, có đẹp hơn nữa con cũng chướng mắt."
Xác nhận Tống Minh Chiêu nói thật, Thôi thị mới buông tha cho nàng.
Bên này, Tống Cảnh Thần và Thẩm Dịch Giai đều cho rằng chuyện đánh nhau không liên quan gì tới bọn họ.
Nhưng lại không biết chuyện này thật đúng là do bọn họ mà ra.
Thì ra Tống Cảnh Thần ngồi xe lăn bị không ít người nhìn thấy, xuống ruộng bọn họ cũng không quên bàn luận mấy câu, nói đôi vợ chồng trẻ thật xứng đôi, còn nói đáng tiếc Tống Cảnh Thần là người tàn phế, uổng phí một nương tử xinh đẹp như vậy.
Tống Đại Giang dẫn theo con dâu xuống ruộng nghe được bọn họ bàn luận, trong lòng Lưu thị vẫn luôn ghi hận chuyện lần trước Thẩm Dịch Giai cắt tóc bà ta, hại bà ta đến bây giờ cũng chỉ có thể quấn khăn trùm đầu đi ra ngoài.
Lời đồn truyền ra hết lần này tới lần khác nhưng mấy ngày liền không có người nói nữa.
Bây giờ cơ hội tốt như vậy bà ta làm sao có thể bỏ qua, bà ta liền hắng giọng nói tiếp: "Ta thấy nương tử người ta cam tâm tình nguyện, nam nhân trong nhà bất tài, ở bên ngoài làm loạn cũng không sợ gây ra chuyện. Bằng không thiên kim tiểu thư nhà cao cửa rộng người ta sớm đã về nhà rồi sao có thể theo một người què đến nơi quỷ quái này."
Nói xong bà ta còn khinh thường hừ một tiếng: "Các ngươi đừng nhìn dáng vẻ nàng ta ngây thơ không hiểu thế sự, ai mà biết đằng sau nàng ta phóng túng đến mức nào..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu thị càng nói càng hăng say, người xung quanh nghe được cũng cảm thấy thú vị, ngươi một lời ta một câu bắt đầu bàn tán.
Giống như từng người bọn họ đã từng tận mắt chứng kiến Thẩm Dịch Giai vụng trộm.
Vốn dĩ Thẩm Dịch Giai không nghe thấy chuyện bọn họ đang bàn tán, nên bọn họ nghĩ cũng không sao, nhưng nhiều lần như vậy lại có một ngoại lệ.
Chuyện này vừa hay bị Thiết Đản vừa mới ăn sáng xong đi ra ngoài dạo chơi nghe được. Thẩm Dịch Giai là ai, là lão đại hắn mới vừa nhận, hơn nữa hiện tại hắn có thể nói là mù quáng theo sau sùng bái Thẩm Dịch Giai.
Những người này nói xấu Thẩm Dịch Giai, bị hắn nghe được có thể dễ dàng bỏ qua như vậy sao?
Thiết Đản từ nhỏ đã lăn lộn khắp nơi mà lớn lên, hắn vốn là kẻ không coi ai ra gì, không nói lời nào, hắn liền nhặt một cục đất lên ném về phía đám người kia. Cú ném này đã thật sư gây ra chuyện.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Tuyết Ngân
Beta: Liu Xing
Check: Trân Trân
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro