Tiểu Phúc Thê Vừa Ngọt Vừa Ngầu Của Thế Tử Bệnh Yếu

Đi Nhờ Xe

Tiểu Tiểu Tiểu Bình Tử

2024-11-12 20:03:19

Những lời đồn bên ngoài đối với Thẩm Dịch Giai mà nói không đau không ngứa, đương nhiên nàng cũng sẽ không để ý tới.

Liên tiếp mấy ngày lên núi đi săn.

Tuy rằng không gặp phải mấy loại như lợn rừng nhưng ít nhiều gì cũng có chút thu hoạch.

Người trong thôn thấy Thẩm Dịch Giai ra ra vào vào còn cầm theo con mồi, mới biết Thẩm Dịch Giai có võ công, những lời đàm tiếu cũng ít dần. Người bên nhà cũ tức giận mấy ngày không ngủ ngon được.

Sáng sớm nay, Thẩm Dịch Giai mang con mồi mấy ngày nay tích góp được lên xe ngựa, chuẩn bị đem đến trấn trên để bán.

Những con không cẩn thận giết chết đều sẽ để Lý thị ướp chế rồi cất lại để trong nhà ăn, còn lại đều là bị thương vẫn còn thoi thóp.

Sắp bắt đầu mùa đông, trong nhà mỗi người đều phải chuẩn bị chăn bông, lương thực cũng phải tích trữ một ít.

Lý thị cũng đã thêu xong, dự định đi cùng nàng.

Trước khi xuất phát, Thẩm Dịch Giai tự mình chạy đến An gia hỏi tửu lâu thu mua con mồi, Điền thẩm cũng muốn đi bán đồ thêu, vì thế trong xe lại có thêm một người.

Xe ngựa chạy một mạch đến cửa thôn, còn có một chiếc xe bò đang ngừng ở nơi đó. Trên xe bò đã đầy người ngồi.

Bên cạnh còn có mấy phụ nhân đang đứng, xem ra là không đủ chỗ ngồi.

Trong thôn chỉ có mấy nhà có xe bò, không có xe bò cố định chỉ chuyên để kiếm tiền, dù sao cũng không phải ngày nào cũng có người muốn lên trấn. Không phải ai cũng nguyện ý trả hai văn tiền để đi xe.

Bình thường đều là mọi người thương lượng ngày nào đi, sau đó đến nhà có xe bò lên tiếng chào hỏi, hôm nay vừa lúc xe bò là của nhà cũ, người đánh xe chính là Tống Nhị Lâm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thẩm Dịch Giai nhìn thoáng qua không phản ứng, đang định đi qua thì bị một phụ nhân gọi lại.

"Ài, đại muội tử, ngươi cũng muốn đi trấn trên à. Cho ta đi nhờ một đoạn đường nhé."

Phụ nhân này mở miệng, trong lòng mấy phụ nhân khác không cướp được vị trí cũng có chút động tâm.

Những người đã từng nói xấu Thẩm Dịch Giai, bởi vì ngại nên không lên tiếng nhưng cũng không rời đi. Họ đều nghĩ nếu Thẩm Dịch Giai đồng ý cho người khác đi nhờ, họ cũng phải lên theo.

Da mặt dày không quan tâm nhiều đến như vậy, nàng ta tiếp lời: "Đúng vậy, đều là người trong thôn, dù sao các ngươi cũng phải đi. Xe ngựa để không cũng vậy, không bằng để chúng ta lên. Chúng ta cũng có thể nhớ kỹ ân tình của ngươi."

Thẩm Dịch Giai liếc nhìn những người kia, quả nhiên cho xe ngựa dừng lại.

Trên mặt mấy phụ nhân lộ ra vẻ mừng rỡ, không nghĩ tới không chỉ tiết kiệm được tiền xe mà còn có thể đi nhờ xe ngựa.

Tất cả đều muốn lên xe.

Thẩm Dịch Giai đưa tay ngăn cản động tác của phụ nhân đi đầu, vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Ta muốn các ngươi nhớ ân tình của ta làm gì? Có thể lấy làm đồ ăn hay đồ mặc được không?"

Nói xong nàng liếc mắt, đưa tay chỉ vào một phụ nhân trong đó nói: "Ngươi, ngày đó nói muốn đuổi chúng ta ra khỏi thôn, ta thấy ngươi hăng say nhất đó. Hiện tại muốn ngồi xe ngựa nhà ta, không sợ bị nhà chúng ta liên lụy danh tiếng à?"

"Còn ngươi nữa, ngươi và ngươi." Lại chỉ ra mấy người: "Hôm qua ta còn nghe thấy ba người các ngươi xúm lại nói xấu ta, bị đãng trí mà quên nhanh vậy sao?"

Hừ, nàng nhớ rõ lắm. Tuy rằng nàng không thèm để ý nhưng nàng cũng không phải kẻ ngốc, người ta mắng nàng lẽ nào nàng còn phải tốt bụng giúp đỡ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trước đó không để ý tới chỉ là vì nàng không am hiểu cãi nhau với người khác, động thủ lại cảm thấy không đến mức, còn chưa tới nước phải làm vậy.

Đương nhiên, nếu thật sự quá đáng nàng cũng sẽ không nương tay.

Nói xong, Thẩm Dịch Giai cũng không để ý tới mấy phụ nhân kia nữa, vung roi ngựa lên khẽ quật, xe ngựa lộc cộc rời khỏi tầm mắt của mọi người.

Để lại mấy phụ nhân từ kinh ngạc biến thành xấu hổ không thôi, ngươi không đồng ý thì dừng lại làm gì.

Thẩm Dịch Giai: Ta chỉ muốn nhắc nhở các ngươi làm người thì phải biết giữ chút mặt mũi.

"Phi, có chiếc xe ngựa thì có gì hay ho hơn người, còn không phải bị đuổi tới chỗ nghèo nàn này của chúng ta sao." Có phụ nhân thẹn quá hóa giận mắng một câu.

Có lẽ tự cảm thấy đã tìm về được chút danh dự, bà ta mới không cam lòng mà nói với những người khác: "Đi thôi, đi thôi, chúng ta có chân, tự đi đường cũng không phải không đến được."

Thẩm Dịch Giai: Ngại quá nhưng hay ho hơn thật đó. Hơn nữa không phải một chiếc, là hai chiếc lận, chẳng qua có một chiếc đã để Dương thúc dùng rồi.

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Linh Tâm

Beta: Felicia

Check: Trân Trân

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Phúc Thê Vừa Ngọt Vừa Ngầu Của Thế Tử Bệnh Yếu

Số ký tự: 0