Tiểu Phúc Thê Vừa Ngọt Vừa Ngầu Của Thế Tử Bệnh Yếu
Gặp Thổ Phỉ
Tiểu Tiểu Tiểu Bình Tử
2024-11-12 20:03:19
Từ khi được Thẩm Dịch Giai ôm ngủ một lần, rõ ràng Hạo ca đã thân cận với Thẩm Dịch Giai hơn không ít. Thậm chí mỗi lần nhìn thấy thân thể nhỏ bé của Thẩm Dịch Giai có thể ôm được đại ca nhà mình lên cậu đều sẽ lộ ra vẻ sùng bái.
Ngược lại Hoan tỷ vẫn còn có chút thẹn thùng, nhưng cũng thường xuyên vụng trộm nhìn nàng một cái. Bị phát hiện sẽ co vào trong lòng Lý thị. Thẩm Dịch Giai Thường trêu chọc con bé như vậy, một trò tự mình chơi đến quên cả trời đất.
"Cảm ơn Hạo ca!" Nhận lấy chiếc bánh nướng nhạt nhẽo, Thẩm Dịch Giai cắn một cái. Những thứ thức ăn này đều là người Trùng An Đế phái tới đưa cho.
Dù sao bọn họ ngoại trừ mấy bộ quần áo, trên người không có đồng nào cả. Thẩm Dịch Giai ngược lại có hơn một trăm lượng, nhưng hiện tại nàng không có cách nào để mua đồ.
Lần nào xe ngựa cũng chỉ chạy không ngừng, chỉ phái một người đi mua thức ăn rồi cưỡi ngựa đuổi theo.
Vì thế Thẩm Dịch Giai buồn bực rất lâu. Lúc này nàng còn chưa biết có một loại hành vi gọi hối lộ, bằng không cũng sẽ không bế tắc như vậy.
Thẩm Dịch Giai ăn xong chỉ thấy Dương thúc từ trên xe ngựa đi xuống, một mình đi vào trong rừng. Các tên lính sai cũng không ngăn cản, dù sao mỗi người một ngày đều phải đi mấy lần, không cảm thấy có gì lạ Hơn nữa Dương thúc không nằm trong phạm vi canh giữ của bọn họ.
Chờ Dương thúc trở về lại một lần nữa lên xe ngựa. Lúc ấy cũng đã đến thời gian nghỉ ngơi. Thẩm Dịch Giai đang ôm Hạo ca, tựa vào vách xe ngủ say. Đột nhiên bên tai truyền đến rất nhiều tiếng bước chân.
Thẩm Dịch Giai bỗng dưng mở mắt ra, vừa vặn chạm vào tầm mắt của Tống Cảnh Thần.
Nhìn Tống Cảnh Thần lúc này rất sáng suốt, nàng đoán hẳn là hắn vẫn chưa ngủ.
"Đại ca, người xem đi. Ta đã nói mấy ngày gần đây sẽ có cá lớn đi ngang qua núi Phổ Đà của chúng ta mà, ngài còn không tin ta." Một giọng nói cực kỳ hèn mọn từ bên ngoài truyền đến.
Ngay sau đó là một giọng nói thô ráp vang lên, hẳn là tên đại ca trong miệng của nam tử hèn mọn kia. "Ha ha ha, tiểu tử ngươi được lắm. Chờ vụ này làm xong chắc chắn sẽ có thưởng."
Thẩm Dịch Giai nháy mắt một cái, đôi mắt nàng sáng lên.
Tình hình này... Sao lại giống như gặp phải thổ phỉ vậy? Thẩm Dịch Giai nhẹ nhàng vén một góc rèm lên, chỉ thấy bốn phía xe ngựa bị vây quanh bởi khoảng bốn mươi người. Ngoại trừ một gã đàn ông mặt sẹo ngồi trên lưng ngựa, những tên còn lại đều cầm đuốc trong tay.
Lại nhìn chính mình bên này, mười tên hộ vệ đứng thành một hàng chắn trước chửa xe ngựa. Chỉ có một mình Dương thúc vẫn ngồi trên càng xe không hề bị lay động.
Thẩm Dịch Giai tặc lưỡi hai tiếng.
Thầm nghĩ bọn họ thật sự không chuyên nghiệp, sao có thể thiếu cái câu kinh điển có tính đại biểu nhất "Đường này là ta mở, cây này là ta trồng" chứ!
Lý thị và hai đứa bé cũng bị đánh thức, không đợi hai đứa nhỏ thét lên thành tiếng, Tống Cảnh Thần và Thẩm Dịch Giai mỗi người đã che miệng một đứa không cho bọn họ lên tiếng.
Hai người gần như đồng thời ra tay, liếc mắt nhìn nhau một cái.
Trong mắt Tống Cảnh Thần hiện lên vẻ kinh ngạc, Thẩm Dịch Giai thấy khó hiểu. Nàng chỉ không một tiếng động nheo mắt lại với hắn.
"Làm càn, cái đám tiểu từ nơi nào đến, các ngươi có biết người ngồi trong xe ngựa là ai không?" Đội trưởng hộ vệ dẫn đầu quát chói tai một tiếng, mười quan sai nhao nhao liên tục rút trường đao bên hông ra.
Cũng không biết có phải người này cố ý hay không, nói không rõ ràng như vậy chẳng phải thật khiến người ta nghĩ người trong xe ngựa là nhân vật lớn gì hay sao.
Đặc điểm của đại nhân vật là gì, không phải chỉ là có tiền thôi sao. Thẩm Dịch Giai yên lặng trợn trắng mắt một cái.
Trên thực tế trong xe ngựa nào có đại nhân vật gì, ở trong mắt bọn họ còn không phải phạm nhân à? Trong đám bọn họ thứ đáng giá nhất chính là chiếc xe ngựa này.
Tên đại ca mặt có một vết sẹo do đao gây ra khinh thường cười nói: "Cho dù các ngươi là lão Thiên Vương cũng vô dụng. Hôm nay lão tử sẽ cho các ngươi biết, núi Phổ Đà này là địa bàn của ta. Muốn đi qua, phải xem Đao Bá ta có cho phép hay không."
"Đại ca, huynh nói nhiều với bọn họ làm gì, chỉ mấy tên này còn chưa đủ để một người chúng ta chém một đao. Đại ca, huynh ở đây nghỉ ngơi một chút, tiểu nhân dẫn người giết chết mấy tên cản đường này trước." Nam tử hèn mọn giọng bỉ ổi kia lại nói.
"Ha ha ha, đúng vậy." Người chung quanh cũng nhao nhao lên tiếng.
Không khí bên ngoài càng lúc càng căng thẳng, một trận ác chiến có thể chạm một cái liền bùng nổ.
Ngược lại Hoan tỷ vẫn còn có chút thẹn thùng, nhưng cũng thường xuyên vụng trộm nhìn nàng một cái. Bị phát hiện sẽ co vào trong lòng Lý thị. Thẩm Dịch Giai Thường trêu chọc con bé như vậy, một trò tự mình chơi đến quên cả trời đất.
"Cảm ơn Hạo ca!" Nhận lấy chiếc bánh nướng nhạt nhẽo, Thẩm Dịch Giai cắn một cái. Những thứ thức ăn này đều là người Trùng An Đế phái tới đưa cho.
Dù sao bọn họ ngoại trừ mấy bộ quần áo, trên người không có đồng nào cả. Thẩm Dịch Giai ngược lại có hơn một trăm lượng, nhưng hiện tại nàng không có cách nào để mua đồ.
Lần nào xe ngựa cũng chỉ chạy không ngừng, chỉ phái một người đi mua thức ăn rồi cưỡi ngựa đuổi theo.
Vì thế Thẩm Dịch Giai buồn bực rất lâu. Lúc này nàng còn chưa biết có một loại hành vi gọi hối lộ, bằng không cũng sẽ không bế tắc như vậy.
Thẩm Dịch Giai ăn xong chỉ thấy Dương thúc từ trên xe ngựa đi xuống, một mình đi vào trong rừng. Các tên lính sai cũng không ngăn cản, dù sao mỗi người một ngày đều phải đi mấy lần, không cảm thấy có gì lạ Hơn nữa Dương thúc không nằm trong phạm vi canh giữ của bọn họ.
Chờ Dương thúc trở về lại một lần nữa lên xe ngựa. Lúc ấy cũng đã đến thời gian nghỉ ngơi. Thẩm Dịch Giai đang ôm Hạo ca, tựa vào vách xe ngủ say. Đột nhiên bên tai truyền đến rất nhiều tiếng bước chân.
Thẩm Dịch Giai bỗng dưng mở mắt ra, vừa vặn chạm vào tầm mắt của Tống Cảnh Thần.
Nhìn Tống Cảnh Thần lúc này rất sáng suốt, nàng đoán hẳn là hắn vẫn chưa ngủ.
"Đại ca, người xem đi. Ta đã nói mấy ngày gần đây sẽ có cá lớn đi ngang qua núi Phổ Đà của chúng ta mà, ngài còn không tin ta." Một giọng nói cực kỳ hèn mọn từ bên ngoài truyền đến.
Ngay sau đó là một giọng nói thô ráp vang lên, hẳn là tên đại ca trong miệng của nam tử hèn mọn kia. "Ha ha ha, tiểu tử ngươi được lắm. Chờ vụ này làm xong chắc chắn sẽ có thưởng."
Thẩm Dịch Giai nháy mắt một cái, đôi mắt nàng sáng lên.
Tình hình này... Sao lại giống như gặp phải thổ phỉ vậy? Thẩm Dịch Giai nhẹ nhàng vén một góc rèm lên, chỉ thấy bốn phía xe ngựa bị vây quanh bởi khoảng bốn mươi người. Ngoại trừ một gã đàn ông mặt sẹo ngồi trên lưng ngựa, những tên còn lại đều cầm đuốc trong tay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lại nhìn chính mình bên này, mười tên hộ vệ đứng thành một hàng chắn trước chửa xe ngựa. Chỉ có một mình Dương thúc vẫn ngồi trên càng xe không hề bị lay động.
Thẩm Dịch Giai tặc lưỡi hai tiếng.
Thầm nghĩ bọn họ thật sự không chuyên nghiệp, sao có thể thiếu cái câu kinh điển có tính đại biểu nhất "Đường này là ta mở, cây này là ta trồng" chứ!
Lý thị và hai đứa bé cũng bị đánh thức, không đợi hai đứa nhỏ thét lên thành tiếng, Tống Cảnh Thần và Thẩm Dịch Giai mỗi người đã che miệng một đứa không cho bọn họ lên tiếng.
Hai người gần như đồng thời ra tay, liếc mắt nhìn nhau một cái.
Trong mắt Tống Cảnh Thần hiện lên vẻ kinh ngạc, Thẩm Dịch Giai thấy khó hiểu. Nàng chỉ không một tiếng động nheo mắt lại với hắn.
"Làm càn, cái đám tiểu từ nơi nào đến, các ngươi có biết người ngồi trong xe ngựa là ai không?" Đội trưởng hộ vệ dẫn đầu quát chói tai một tiếng, mười quan sai nhao nhao liên tục rút trường đao bên hông ra.
Cũng không biết có phải người này cố ý hay không, nói không rõ ràng như vậy chẳng phải thật khiến người ta nghĩ người trong xe ngựa là nhân vật lớn gì hay sao.
Đặc điểm của đại nhân vật là gì, không phải chỉ là có tiền thôi sao. Thẩm Dịch Giai yên lặng trợn trắng mắt một cái.
Trên thực tế trong xe ngựa nào có đại nhân vật gì, ở trong mắt bọn họ còn không phải phạm nhân à? Trong đám bọn họ thứ đáng giá nhất chính là chiếc xe ngựa này.
Tên đại ca mặt có một vết sẹo do đao gây ra khinh thường cười nói: "Cho dù các ngươi là lão Thiên Vương cũng vô dụng. Hôm nay lão tử sẽ cho các ngươi biết, núi Phổ Đà này là địa bàn của ta. Muốn đi qua, phải xem Đao Bá ta có cho phép hay không."
"Đại ca, huynh nói nhiều với bọn họ làm gì, chỉ mấy tên này còn chưa đủ để một người chúng ta chém một đao. Đại ca, huynh ở đây nghỉ ngơi một chút, tiểu nhân dẫn người giết chết mấy tên cản đường này trước." Nam tử hèn mọn giọng bỉ ổi kia lại nói.
"Ha ha ha, đúng vậy." Người chung quanh cũng nhao nhao lên tiếng.
Không khí bên ngoài càng lúc càng căng thẳng, một trận ác chiến có thể chạm một cái liền bùng nổ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro