Tiểu Phúc Thê Vừa Ngọt Vừa Ngầu Của Thế Tử Bệnh Yếu

Kiếm Chuyện

Tiểu Tiểu Tiểu Bình Tử

2024-11-12 20:03:19

“Này, đệ muội đang bận rộn ở nhà sao?”

Một giọng nói chói tai phá vỡ sự yên tĩnh trong viện.

Lý thị và Tống Cảnh Thần đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy hai phụ nhân một già một trẻ không mời đã vào thẳng khuôn viên nhà mình.

Tướng mạo hai người còn có chút giống nhau, nhất là đôi mắt kia, đều là mắt tam giác ngược. Có lẽ là do quanh năm lao động, làn da họ có hơi khô và rám vàng.

Tống Cảnh Thần liếc nhìn hai người, hơi nhíu mày, sau đó lại cúi đầu đọc sách.

Từ lúc mới vào cửa, ánh mắt của tiểu Lưu thị đã nhìn chằm chằm vào con lợn rừng bị thiếu tứ chi kia, trong mắt lóe lên vẻ tham lam.

Lưu thị âm thầm nhéo nàng ta một cái, ý bảo nàng ta kiềm chế lại một chút, rồi quay đầu cười nói với Lý thị: "Đệ muội sẽ không quên ta chứ, ta là vợ của Đại Giang."

Bản thân là người có tu dưỡng, Lý thị không thể làm chuyện đuổi người ra ngoài, đành phải hỏi: "Sao vậy? Hôm nay sao đại tẩu có thời gian rảnh tới đây."

Lưu thị cười ngượng ngùng nói: "Đáng lẽ ta nên tới từ sớm. Thật không may, ngày các ngươi trở về, thân thể ta không được tốt. Hôm nay ta mới thấy đỡ hơn một chút."

Tròng mắt bà ta đảo liên tục, lại nói: "Cũng không có việc gì, chỉ muốn tới xem bên muội có thiếu thứ gì không, có gì lấy từ nhà ta qua."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vẻ mặt Lý thị lạnh nhạt, cũng không cho rằng Lưu thị thật sự có lòng tốt như vậy, nói: "Đại tẩu có lòng, bên này chúng ta cũng không thiếu thứ gì. Cho dù có thiếu thì nhiều ngày như vậy cũng đủ để chúng ta bổ sung rồi."

Lưu thị ngừng lại, trong lòng mắng một câu, trên mặt lại mang theo ý cười: "Đây đều là việc nên làm phải không?"

Bà ta liếc mắt một cái, giống như hiện tại mới nhìn thấy lợn rừng trên đất, kinh hô một tiếng nói: "Ôi chao, lợn rừng này sao có thể xử lý như vậy, không phải lãng phí thịt sao? Đệ muội, hiện tại nhà muội không có nam nhân có thể chủ sự không biết những thứ này cũng bình thường. Sao lại không nói với trong nhà một tiếng, ta có thể để mấy tên tiểu tử thối nhà ta tới giúp đỡ, bọn chúng ở nhà rảnh đến mức sắp mọc giòi ra rồi!"

Lý thị trong lòng đau xót, nhắm hai mắt lại, sắc mặt bà cũng lạnh xuống: "Thần ca nhi nhà ta còn rất khỏe, không dám làm phiền mấy đứa cháu trai."

"Đệ muội, muội khách khí rồi." Bà ta ghét bỏ liếc nhìn hai chân Tống Cảnh Thần, ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười, nói: "Không phải ta đã nghe nói đại chất tử đi đứng không tiện sao!"

Chỉ thiếu chút nữa là nói thẳng Tống Cảnh Thần là một kẻ tàn phế vô dụng.

"Đại tẩu không có việc gì thì về đi! Ta bên này còn bận rộn, không có thời gian tiếp đãi các ngươi!" Dù tính khí Lý thị có tốt đến đâu cũng không nhịn được lên tiếng đuổi người.

Không đạt được mục đích, Lưu thị sao có thể dễ dàng rời đi, chỉ coi như nghe không hiểu: "Đệ muội ngươi nói cái gì, người một nhà nào cần ngươi tiếp đãi."

Bà ta liếc nhìn tiểu Lưu thị, người sau lập tức hiểu ý chạy vào nhà chính chuyển đến cái ghế dựa cho Lưu thị ngồi xuống.

Lưu thị thở dài, thay đổi cách nói chuyện: "Cũng không sợ đệ muội chê cười, mấy năm nay trong nhà cũng sống khó khăn lắm, quanh năm suốt tháng đều không có được mấy lần đồ ăn mặn."

Nói xong còn giả vờ dùng khăn lau nước mắt không tồn tại: "Cũng may tam tiểu tử nhà ta là người cầu tiến, vừa thi đậu tú tài. Không phải già trẻ một nhà siết đai lưng cũng muốn khiến hắn nổi bật hơn người sao, đáng thương..."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cũng mặc kệ Lý thị có làm gì hay không, một mình Lưu thị vẫn cứ ở đó lải nhải nửa ngày. Nói vòng vo cũng đều là một ý, cuộc sống trong nhà không dễ qua, thiếu tiền thiếu thịt...

"Nếu như thế, hôm nay đại bá mẫu càng không nên tới cửa mới đúng. Ta lại cảm thấy đại bá làm đúng, tránh cho công danh của đường đệ không hiểu sao lại chẳng còn." Thanh âm đột nhiên truyền đến cắt đứt lời nói tiếp theo của Lưu thị.

Tống Cảnh Thần vốn không muốn để ý tới, thật sự là Lưu thị quá om sòm ảnh hưởng hắn đọc sách.

Lưu thị nghẹn lời, muốn nói các ngươi đều bị trừ tộc, còn có thể liên lụy Tam nhi nhà chúng ta sao.

Ngoài miệng lại oán trách: "Ôi chao, đại chất tử ngươi đừng nói như thế. Đó đều là quyết định của các tộc lão, đại bá ngươi cũng không có biện pháp nào. Hơn nữa đánh gãy xương cốt còn nối liền gân, bất kể như thế nào trên người các ngươi vẫn chảy dòng máu của Tống gia chúng ta."

"Ta có thể giúp bà thử xem rốt cuộc đánh gãy xương thì gân cốt này có thể nối liền lại hay không!" Một giọng nữ từ từ trong phòng truyền đến.

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Đại Pro

Beta: ýn nhy

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Phúc Thê Vừa Ngọt Vừa Ngầu Của Thế Tử Bệnh Yếu

Số ký tự: 0