Tiểu Phúc Thê Vừa Ngọt Vừa Ngầu Của Thế Tử Bệnh Yếu
Kiếp Trước Của...
Tiểu Tiểu Tiểu Bình Tử
2024-11-12 20:03:19
Trước khi xuyên đến đây, Thẩm Dịch Giai là một đứa trẻ mồ côi.
Kể từ khi có ký ức, nàng đã sống ở một nơi bề ngoài là viện tâm thần, nhưng thực chất lại là một cơ sở nghiên cứu tư nhân. Bệnh viện tâm thần Nam Sơn có rất nhiều người có năng lực đặc biệt giống như nàng bị bắt đến để làm thí nghiệm, nhưng cũng có rất nhiều bệnh nhân tâm thần thực sự.
Tuy nhiên, nàng và những người bị bắt đến lại khác nhau. Những người đó không chỉ bị nhốt, mà còn bị tiêm thuốc định kỳ để không thể sử dụng năng lực của mình. Chỉ có nàng có thể tự do đi lại trong khuôn viên như một bệnh nhân thực sự, bao gồm cả việc được ăn ba bữa thuốc như bệnh nhân mỗi ngày.
Bởi vì từ nhỏ cùng những bệnh nhân kia sống chung, nàng thậm chí có lúc cho là mình cũng có bệnh Niềm tin tiềm thức này khiến nàng không có ý định trốn chạy, cũng không hướng đến thế giới bên ngoài. Với nàng, viện lớn đó chính là cả thế giới. Giống như một đứa trẻ chưa bao giờ nếm thử đường, làm sao có thể vì một lời đường mật ngọt ngào của người khác mà phản bội thế giới của mình chứ?
Có lẽ chính vì hiểu được tâm lý này mà những người đó mới yên tâm để nàng tự do như vậy.
Ở nơi đó, họ vui thì cười to, không vui thì khóc lớn. Thậm chí, chỉ vì một lời nói không hợp ý mà họ có thể vung tay đánh nhau.
Lúc còn nhỏ, mặc dù sức mạnh của nàng khá lớn và chạy rất nhanh, nhưng nàng thường xuyên bị một đám bệnh nhân có vấn đề về tâm lý vây quanh muốn đánh nhau. Những người đó không biết nặng nhẹ, thường xuyên đánh nàng bị thương khắp người.
Sau đó, nàng sẽ lén lút uống một giọt linh dịch, đợi người khá hơn chút rồi bò dậy đi tìm bọn họ để trả thù. Cứ như vậy, sau khi trưởng thành, trong viện tâm thần không còn ai có thể đánh bại nàng được nữa.
Linh dịch vẫn là bí mật của nàng. Trong lòng có một giọng nói bảo nàng không thể để những lão già xấu xa trong viện nghiên cứu biết, vì vậy nàng luôn che giấu cẩn thận. Những người trong viện vẫn nghĩ rằng nàng chỉ có sức mạnh, chạy nhanh và khả năng hồi phục mạnh mẽ mà thôi.
Ngoài việc phải lấy máu ba ngày một lần và uống thuốc, cuộc sống của nàng vẫn khá hài lòng.
Tất cả bệnh nhân trong viện đều không phải là đối thủ của nàng, và nàng cũng không bao giờ bị thương. Nàng còn có rất nhiều thời gian để làm những thứ nàng thích, điều đó khiến nàng rất vui vẻ.
Cho đến khi nàng gặp Đại Hoa, một người phụ nữ bị bắt vì có khả năng điều khiển đồ vật từ xa. Đại Hoa dạy cho Thẩm Dịch Giai rất nhiều điều, kể cho nàng nghe về thế giới bên ngoài - một thế giới hoàn toàn mới mà Thẩm Dịch Giai chưa từng biết đến. So sánh với thế giới đơn giản trong viện, thế giới bên ngoài rộng lớn và hấp dẫn nàng hơn nhiều!
Lúc đó, nàng mới biết rằng bên ngoài viện còn có rất nhiều điều tuyệt vời, có rất nhiều món ăn ngon mà nàng chưa từng nếm thử, có rất nhiều trò chơi mà nàng chưa từng chơi qua! Những điều này đã hoàn toàn thay đổi thế giới quan của nàng. Nàng bắt đầu mong muốn được ra ngoài!
Vì vậy, nàng đã tiết lộ bí mật về linh dịch cho Đại Hoa và dùng linh dịch giúp cô ấy giải quyết tác dụng phụ của thuốc.
Hai người hợp tác cùng nhau và cuối cùng đã trốn thoát khỏi viện.
Mọi thứ bên ngoài thật tuyệt vời, nàng cuối cùng đã biết được hương vị của tự do và không muốn quay trở lại nơi đó nữa. Đáng tiếc, những người trong viện làm sao dễ dàng tha cho họ như vậy, sau một tháng rong chơi cùng Đại Hoa hai người họ vân bị tìm được.
Nàng không muốn quay trở lại, nàng là người bình thường, không phải là kẻ điên như trong mắt người khác. Vì vậy, nàng liều mạng trốn chạy, không ngờ trong lúc vội vàng đã bị xe tông.
"Đừng bắt ta..." Thẩm Dịch Giai đột nhiên ngồi bật dậy trên giường!
Nhìn xung quanh, nàng thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó lại không phục, nàng lầm bầm một câu: "Ta chuyển kiếp rồi mà còn ở trong mộng bắt ta, có bản lãnh các ngươi cũng xuyên tới đi, ở trong mộng hù dọa người khác thì có gì hay chứ!"
Ở bên ngoài, trời đã sáng, may mắn nàng đã không ngủ quá giấc.
Kể từ khi có ký ức, nàng đã sống ở một nơi bề ngoài là viện tâm thần, nhưng thực chất lại là một cơ sở nghiên cứu tư nhân. Bệnh viện tâm thần Nam Sơn có rất nhiều người có năng lực đặc biệt giống như nàng bị bắt đến để làm thí nghiệm, nhưng cũng có rất nhiều bệnh nhân tâm thần thực sự.
Tuy nhiên, nàng và những người bị bắt đến lại khác nhau. Những người đó không chỉ bị nhốt, mà còn bị tiêm thuốc định kỳ để không thể sử dụng năng lực của mình. Chỉ có nàng có thể tự do đi lại trong khuôn viên như một bệnh nhân thực sự, bao gồm cả việc được ăn ba bữa thuốc như bệnh nhân mỗi ngày.
Bởi vì từ nhỏ cùng những bệnh nhân kia sống chung, nàng thậm chí có lúc cho là mình cũng có bệnh Niềm tin tiềm thức này khiến nàng không có ý định trốn chạy, cũng không hướng đến thế giới bên ngoài. Với nàng, viện lớn đó chính là cả thế giới. Giống như một đứa trẻ chưa bao giờ nếm thử đường, làm sao có thể vì một lời đường mật ngọt ngào của người khác mà phản bội thế giới của mình chứ?
Có lẽ chính vì hiểu được tâm lý này mà những người đó mới yên tâm để nàng tự do như vậy.
Ở nơi đó, họ vui thì cười to, không vui thì khóc lớn. Thậm chí, chỉ vì một lời nói không hợp ý mà họ có thể vung tay đánh nhau.
Lúc còn nhỏ, mặc dù sức mạnh của nàng khá lớn và chạy rất nhanh, nhưng nàng thường xuyên bị một đám bệnh nhân có vấn đề về tâm lý vây quanh muốn đánh nhau. Những người đó không biết nặng nhẹ, thường xuyên đánh nàng bị thương khắp người.
Sau đó, nàng sẽ lén lút uống một giọt linh dịch, đợi người khá hơn chút rồi bò dậy đi tìm bọn họ để trả thù. Cứ như vậy, sau khi trưởng thành, trong viện tâm thần không còn ai có thể đánh bại nàng được nữa.
Linh dịch vẫn là bí mật của nàng. Trong lòng có một giọng nói bảo nàng không thể để những lão già xấu xa trong viện nghiên cứu biết, vì vậy nàng luôn che giấu cẩn thận. Những người trong viện vẫn nghĩ rằng nàng chỉ có sức mạnh, chạy nhanh và khả năng hồi phục mạnh mẽ mà thôi.
Ngoài việc phải lấy máu ba ngày một lần và uống thuốc, cuộc sống của nàng vẫn khá hài lòng.
Tất cả bệnh nhân trong viện đều không phải là đối thủ của nàng, và nàng cũng không bao giờ bị thương. Nàng còn có rất nhiều thời gian để làm những thứ nàng thích, điều đó khiến nàng rất vui vẻ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho đến khi nàng gặp Đại Hoa, một người phụ nữ bị bắt vì có khả năng điều khiển đồ vật từ xa. Đại Hoa dạy cho Thẩm Dịch Giai rất nhiều điều, kể cho nàng nghe về thế giới bên ngoài - một thế giới hoàn toàn mới mà Thẩm Dịch Giai chưa từng biết đến. So sánh với thế giới đơn giản trong viện, thế giới bên ngoài rộng lớn và hấp dẫn nàng hơn nhiều!
Lúc đó, nàng mới biết rằng bên ngoài viện còn có rất nhiều điều tuyệt vời, có rất nhiều món ăn ngon mà nàng chưa từng nếm thử, có rất nhiều trò chơi mà nàng chưa từng chơi qua! Những điều này đã hoàn toàn thay đổi thế giới quan của nàng. Nàng bắt đầu mong muốn được ra ngoài!
Vì vậy, nàng đã tiết lộ bí mật về linh dịch cho Đại Hoa và dùng linh dịch giúp cô ấy giải quyết tác dụng phụ của thuốc.
Hai người hợp tác cùng nhau và cuối cùng đã trốn thoát khỏi viện.
Mọi thứ bên ngoài thật tuyệt vời, nàng cuối cùng đã biết được hương vị của tự do và không muốn quay trở lại nơi đó nữa. Đáng tiếc, những người trong viện làm sao dễ dàng tha cho họ như vậy, sau một tháng rong chơi cùng Đại Hoa hai người họ vân bị tìm được.
Nàng không muốn quay trở lại, nàng là người bình thường, không phải là kẻ điên như trong mắt người khác. Vì vậy, nàng liều mạng trốn chạy, không ngờ trong lúc vội vàng đã bị xe tông.
"Đừng bắt ta..." Thẩm Dịch Giai đột nhiên ngồi bật dậy trên giường!
Nhìn xung quanh, nàng thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó lại không phục, nàng lầm bầm một câu: "Ta chuyển kiếp rồi mà còn ở trong mộng bắt ta, có bản lãnh các ngươi cũng xuyên tới đi, ở trong mộng hù dọa người khác thì có gì hay chứ!"
Ở bên ngoài, trời đã sáng, may mắn nàng đã không ngủ quá giấc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro