Tiểu Phúc Thê Vừa Ngọt Vừa Ngầu Của Thế Tử Bệnh Yếu
Lợn rừng
Tiểu Tiểu Tiểu Bình Tử
2024-11-12 20:03:19
Thẩm Dịch Giai vác một con dao bầu đi thẳng vào trong núi.
Kiếp trước cả ngày ở trong viện trừ đánh nhau nàng không có việc gì làm, cho nên thỉnh thoảng ra tay làm mấy món đồ chơi.
Chẳng qua khi đó vật liệu có hạn, những thứ nàng làm đều là máy móc mini lớn chừng bàn tay, so với xe lăn còn khó hơn nhiều.
Có lẽ là do không bị ô nhiễm, Thẩm Dịch Giai cảm thấy chóp mũi tràn ngập mùi cỏ cây thơm ngát, cực kỳ dễ chịu.
Sợ mình lạc đường nên không dám đi sâu vào trong rừng, nàng cũng không hiểu nhiều về gỗ, chỉ biết mỗi cây tùng có thể làm đồ gia dụng.
Chắc là do vận khí tốt, đi không bao lâu, Thẩm Dịch Giai đã nhìn thấy một mảnh rừng tùng nhỏ.
Thẩm Dịch Giai chọn được mấy cây tương đối cứng cáp, giơ dao bầu lên vù vù vù vài cái đã nhanh chóng chặt ngã chúng, ước chừng lượng cần dùng sau khi làm xe lăn còn có thể thừa lại không ít.
Nghĩ đến chuyện thích khách lúc trước, mấy khúc gỗ này còn có thể làm mấy cái cung nỏ cho Tống Cảnh Thần dùng phòng thân.
Nàng chặt bỏ những nhánh cây tùng dư thừa chỉ để lại thân cây chính, tiện tay kéo một sợi dây leo bó lại, khiêng xuống núi.
Chỉ là nàng vừa mới xoay người, đã thấy sau lưng có một bóng dáng nhanh chóng chạy về phía nàng, như thể đang bị quỷ đuổi.
Chú ý quan sát, người đó chính là tiểu tử đẹp trai An Đông ngày hôm qua mới quen.
Điền thẩm mà Tống Cảnh Thần nói sáng nay chính là mẹ của An Đông.
Không đợi Thẩm Dịch Giai mở miệng chào hỏi hắn, An Đông cũng đã nhìn thấy nàng.
Con ngươi hắn co rút lại, vội vàng quát: "Chạy mau."
Nói xong hắn cắn răng chuyển hướng chạy đi.
Thẩm Dịch Giai khó hiểu xoa xoa đầu nhỏ, quyết định mặc kệ hắn.
Ý nghĩ này vừa mới hiện lên, nàng đã chú ý tới một con lợn chạy theo sau lưng An Đông.
Hẳn là một con lợn rừng trưởng thành, tốc độ rất nhanh, Thẩm Dịch Giai không nhìn được rõ, chỉ là thân hình nó đủ lớn để nàng khẳng định nó đã trưởng thành.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Thẩm Dịch Giai sáng lên. Nàng đặt gỗ tùng xuống đất, cầm dao bầu đuổi theo.
Nhà An Đông mười năm trước chuyển đến thôn Hạ Câu, thuộc về hộ ngoại lai, nói là quê hương gặp thiên tai, cả gia đình theo lưu dân chuyển đến trấn Thanh Bình.
Cuối cùng bọn họ ở lại thôn Hạ Câu. Đối với người từ bên ngoài tới như bọn họ, thôn Hạ Câu vẫn luôn không chào đón.
Cha An Đông là thợ săn, còn là người săn thú giỏi. Mấy năm trước khi đi săn được thứ gì thường xuyên chia cho người trong thôn một ít.
Người trong thôn nhận được lợi ích từ người ta nên mới không tiện làm quá đáng.
Cũng có người ghen tức, học người ta lên núi thử vận may, cũng không biết có phải quá xui xẻo hay không, vừa đi đã đụng phải đàn lợn rừng.
Trùng hợp là được cha An Đông lên núi săn thú gặp được, ông không thể thấy chết mà không cứu.
Kết quả người này được cứu nhưng cha An Đông cũng đã bị cụt một chân, thậm chí thường ngày còn phải uống thuốc để duy trì.
Không nói đến chuyện cảm động rơi nước mắt với gia đình An Đông, mà hết lần này tới lần khác người trong thôn lại cắn ngược lại một cái. Bọn họ nói trước khi An gia chuyển đến, người trong thôn cũng chẳng có ai lên núi săn thú, là do cha An Đông đã phá bỏ phong tục trong thôn.
Cứu người chẳng những không được hồi báo mà còn bị người trong thôn ghẻ lạnh hơn. Trụ cột trong nhà lại ngã xuống, một nhà bốn người thiếu chút nữa không sống nổi.
Là An Đông còn nhỏ tuổi đã cầm lấy cung tiễn của cha mình, mang trên vai trọng trách nuôi gia đình.
Lúc này, An Đông chỉ cảm thấy hôm nay ra ngoài không xem ngày tốt, đi săn nhiều năm như vậy hắn cũng đã từng săn vài con lợn rừng.
Vấn đề nằm ở chỗ cung tiễn của hắn cũng không biết vì sao đột nhiên gãy mất. Hắn tự nhận mình không có bản lĩnh tay không bắt lợn rừng, chỉ có thể đếm ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Một hơi chạy ra thật xa, chạy mãi An Đông mới phát hiện có điểm gì đó không đúng, sao lại an tĩnh như vậy?
Hắn nhìn lại.
Con lợn rừng vừa nãy còn đuổi theo hắn không còn bóng dáng.
Trong đầu nhớ tới tiểu cô nương mới vừa gặp, trong lòng kinh hãi, khẽ cắn răng chạy trở lại.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Đại Pro
Beta: ýn nhy
Kiếp trước cả ngày ở trong viện trừ đánh nhau nàng không có việc gì làm, cho nên thỉnh thoảng ra tay làm mấy món đồ chơi.
Chẳng qua khi đó vật liệu có hạn, những thứ nàng làm đều là máy móc mini lớn chừng bàn tay, so với xe lăn còn khó hơn nhiều.
Có lẽ là do không bị ô nhiễm, Thẩm Dịch Giai cảm thấy chóp mũi tràn ngập mùi cỏ cây thơm ngát, cực kỳ dễ chịu.
Sợ mình lạc đường nên không dám đi sâu vào trong rừng, nàng cũng không hiểu nhiều về gỗ, chỉ biết mỗi cây tùng có thể làm đồ gia dụng.
Chắc là do vận khí tốt, đi không bao lâu, Thẩm Dịch Giai đã nhìn thấy một mảnh rừng tùng nhỏ.
Thẩm Dịch Giai chọn được mấy cây tương đối cứng cáp, giơ dao bầu lên vù vù vù vài cái đã nhanh chóng chặt ngã chúng, ước chừng lượng cần dùng sau khi làm xe lăn còn có thể thừa lại không ít.
Nghĩ đến chuyện thích khách lúc trước, mấy khúc gỗ này còn có thể làm mấy cái cung nỏ cho Tống Cảnh Thần dùng phòng thân.
Nàng chặt bỏ những nhánh cây tùng dư thừa chỉ để lại thân cây chính, tiện tay kéo một sợi dây leo bó lại, khiêng xuống núi.
Chỉ là nàng vừa mới xoay người, đã thấy sau lưng có một bóng dáng nhanh chóng chạy về phía nàng, như thể đang bị quỷ đuổi.
Chú ý quan sát, người đó chính là tiểu tử đẹp trai An Đông ngày hôm qua mới quen.
Điền thẩm mà Tống Cảnh Thần nói sáng nay chính là mẹ của An Đông.
Không đợi Thẩm Dịch Giai mở miệng chào hỏi hắn, An Đông cũng đã nhìn thấy nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Con ngươi hắn co rút lại, vội vàng quát: "Chạy mau."
Nói xong hắn cắn răng chuyển hướng chạy đi.
Thẩm Dịch Giai khó hiểu xoa xoa đầu nhỏ, quyết định mặc kệ hắn.
Ý nghĩ này vừa mới hiện lên, nàng đã chú ý tới một con lợn chạy theo sau lưng An Đông.
Hẳn là một con lợn rừng trưởng thành, tốc độ rất nhanh, Thẩm Dịch Giai không nhìn được rõ, chỉ là thân hình nó đủ lớn để nàng khẳng định nó đã trưởng thành.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Thẩm Dịch Giai sáng lên. Nàng đặt gỗ tùng xuống đất, cầm dao bầu đuổi theo.
Nhà An Đông mười năm trước chuyển đến thôn Hạ Câu, thuộc về hộ ngoại lai, nói là quê hương gặp thiên tai, cả gia đình theo lưu dân chuyển đến trấn Thanh Bình.
Cuối cùng bọn họ ở lại thôn Hạ Câu. Đối với người từ bên ngoài tới như bọn họ, thôn Hạ Câu vẫn luôn không chào đón.
Cha An Đông là thợ săn, còn là người săn thú giỏi. Mấy năm trước khi đi săn được thứ gì thường xuyên chia cho người trong thôn một ít.
Người trong thôn nhận được lợi ích từ người ta nên mới không tiện làm quá đáng.
Cũng có người ghen tức, học người ta lên núi thử vận may, cũng không biết có phải quá xui xẻo hay không, vừa đi đã đụng phải đàn lợn rừng.
Trùng hợp là được cha An Đông lên núi săn thú gặp được, ông không thể thấy chết mà không cứu.
Kết quả người này được cứu nhưng cha An Đông cũng đã bị cụt một chân, thậm chí thường ngày còn phải uống thuốc để duy trì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không nói đến chuyện cảm động rơi nước mắt với gia đình An Đông, mà hết lần này tới lần khác người trong thôn lại cắn ngược lại một cái. Bọn họ nói trước khi An gia chuyển đến, người trong thôn cũng chẳng có ai lên núi săn thú, là do cha An Đông đã phá bỏ phong tục trong thôn.
Cứu người chẳng những không được hồi báo mà còn bị người trong thôn ghẻ lạnh hơn. Trụ cột trong nhà lại ngã xuống, một nhà bốn người thiếu chút nữa không sống nổi.
Là An Đông còn nhỏ tuổi đã cầm lấy cung tiễn của cha mình, mang trên vai trọng trách nuôi gia đình.
Lúc này, An Đông chỉ cảm thấy hôm nay ra ngoài không xem ngày tốt, đi săn nhiều năm như vậy hắn cũng đã từng săn vài con lợn rừng.
Vấn đề nằm ở chỗ cung tiễn của hắn cũng không biết vì sao đột nhiên gãy mất. Hắn tự nhận mình không có bản lĩnh tay không bắt lợn rừng, chỉ có thể đếm ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Một hơi chạy ra thật xa, chạy mãi An Đông mới phát hiện có điểm gì đó không đúng, sao lại an tĩnh như vậy?
Hắn nhìn lại.
Con lợn rừng vừa nãy còn đuổi theo hắn không còn bóng dáng.
Trong đầu nhớ tới tiểu cô nương mới vừa gặp, trong lòng kinh hãi, khẽ cắn răng chạy trở lại.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Đại Pro
Beta: ýn nhy
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro