Tiểu Phúc Thê Vừa Ngọt Vừa Ngầu Của Thế Tử Bệnh Yếu
Mua Đất
Tiểu Tiểu Tiểu Bình Tử
2024-11-12 20:03:19
Tống Cảnh Thần vốn tưởng sẽ thấy cảnh tượng Thẩm Dịch Giai đỏ mặt tía tai vứt bỏ sách, kết quả là nàng càng xem mắt càng sáng.
Chẳng lẽ hắn nghĩ sai, không phải cùng một loại sách?
"Ta biết rồi." Thẩm Dịch Giai hưng phấn nhào vào trong ngực Tống Cảnh Thần. Nói năng lộn xộn: "Được cứu rồi, thật tốt quá."
Tống Cảnh Thần tự nhận đầu óc thông minh hơn người khác cũng không hiểu Thẩm Dịch Giai đang nói cái gì. Rút sách từ trên tay nàng ra xem.
Hắn càng thêm nghi ngờ.
Thẩm Dịch Giai bị dáng vẻ của Tống Cảnh Thần chọc cười, tâm tình rất tốt ôm cánh tay của hắn lắc lắc, cố ý hỏi: "Chàng đọc có hiểu không?"
Lúc này Tống Cảnh Thần mới nhận ra tư thế của hai người ám muội đến mức nào, cũng không có tâm trạng suy nghĩ xem thứ trong sách có ý gì. Lúng túng rút tay ra, nhét sách vào trong tay Thẩm Dịch Giai, cố giả bộ trấn định nói: "Xem không hiểu."
"Xem không hiểu là được rồi." Thẩm Dịch Giai cũng không để ý, ngoan ngoãn nằm xuống vị trí của mình, ôm sách vào lòng một cách đầy nâng niu.
Tống Cảnh Thần còn tưởng Thẩm Dịch Giai sẽ giải thích một chút, kết quả là chỉ chờ được cái đầu lăn vào trong lòng mình.
Tống Cảnh Thần cúi đầu nhìn, bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhẹ nhàng rút sách từ trong ngực Thẩm Dịch Giai ra, mở ra lần nữa, bên trong chỉ có vài trang giấy mỏng manh, dùng kiểu chữ hắn chưa từng thấy qua.
Xem phản ứng của Thẩm Dịch Giai hẳn là nàng biết, chẳng qua lần này Tống Cảnh Thần không định truy cứu đến cùng. Nếu đã tin tưởng nàng, hắn sẽ không hoài nghi nữa.
Sở dĩ trước đó hắn hỏi nàng về lai lịch ngân phiếu cũng chỉ vì lo lắng một mình nàng ở bên ngoài gặp nguy hiểm, hoặc là bị người ta lừa gạt còn không biết.
Ăn xong bữa sáng, Thẩm Dịch Giai đẩy Tống Cảnh Thần đến nhà trưởng thôn.
Đi ngang qua An gia, An Tú Nhi đi ra lấy nước thấy cảnh này, sững sờ ở cửa một hồi lâu.
Cho đến khi trong phòng truyền đến tiếng ho khan của An lão phụ, An Tú Nhi mới lấy lại tinh thần, ánh mắt đen tối nhìn thoáng qua bóng lưng hai người.
Cúi đầu nhìn chiếc áo làm bằng vải gai thô mình giặt đến trắng bệch, nhắm mắt lại.
Lúc này phần lớn người trong thôn đã ăn sáng xong đang bận rộn làm việc. Đây là lần đầu tiên Tống Cảnh Thần xuất hiện trước mặt mọi người, nhìn thấy hắn ngồi trên một cái ghế kỳ quái, trên mặt mọi người đều lộ vẻ tò mò.
Nghĩ đến chuyện Tống Cảnh Thần bị tàn phế truyền ra từ nhà họ Tống bên kia, mọi người lại bỗng chốc hiểu ra.
Thẩm Dịch Giai và Tống Cảnh Thần cũng không để ý tới những người kia, đi thẳng về phía nhà trưởng thôn.
"Các ngươi có việc gì sao?" Người mở cửa vẫn là Tằng thị.
"Chúng ta tới tìm thôn trưởng." Tống Cảnh Thần thản nhiên lên tiếng.
"À, các ngươi chờ một chút."
Chỉ chốc lát sau, Tằng thị lại tới mở cửa: "Vào đi."
Thẩm Dịch Giai không khỏi thầm nghĩ, cuối cùng cũng đành lòng mời bọn họ vào.
Trong sân còn bày bát đũa chưa kịp thu dọn, xem ra là vừa ăn xong bữa sáng không lâu.
Tằng thị dẫn bọn họ vào thẳng nhà chính, lúc đi ngang qua ngưỡng cửa, dừng một chút.
Tay Thẩm Dịch Giai khẽ dùng sức một chút đã nhấc xe lăn lên bước vào.
Tằng thị nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.
Tống Thiết Căn nhìn Thẩm Dịch Giai có chút bất ngờ, lần này hắn hoàn toàn tin rằng cô nương này có thể đánh chết một con lợn rừng rồi."Các ngươi tới tìm ta có việc gì sao?"
Tống Cảnh Thần hờ hững đáp: "Bọn ta muốn xây thêm mấy gian phòng ở xung quanh chỗ ở hiện tại, muốn hỏi chỗ đất đó bán như thế nào."
"Các ngươi không đủ chỗ ở à?" Tống Thiết Căn cũng thuận miệng hỏi: "Các ngươi muốn bao nhiêu? Đất dùng chung trong thôn đều là của chung mọi người. Tám lượng bạc một mẫu đất. Tiền bán được cũng chia đều cho mọi người."
Thật ra bình thường chỗ đất này để không cũng không có người dùng, bình thường xây nhà chiếm chút đất sẽ không cần tiền, nhưng người trong thôn rất có thành kiến với người nhà này, nếu cho bọn họ chiếm không thì không tránh khỏi sẽ gây ra chuyện phiền phức.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Linh Tâm
Beta: Liu Xing
Check: Trân Trân
Chẳng lẽ hắn nghĩ sai, không phải cùng một loại sách?
"Ta biết rồi." Thẩm Dịch Giai hưng phấn nhào vào trong ngực Tống Cảnh Thần. Nói năng lộn xộn: "Được cứu rồi, thật tốt quá."
Tống Cảnh Thần tự nhận đầu óc thông minh hơn người khác cũng không hiểu Thẩm Dịch Giai đang nói cái gì. Rút sách từ trên tay nàng ra xem.
Hắn càng thêm nghi ngờ.
Thẩm Dịch Giai bị dáng vẻ của Tống Cảnh Thần chọc cười, tâm tình rất tốt ôm cánh tay của hắn lắc lắc, cố ý hỏi: "Chàng đọc có hiểu không?"
Lúc này Tống Cảnh Thần mới nhận ra tư thế của hai người ám muội đến mức nào, cũng không có tâm trạng suy nghĩ xem thứ trong sách có ý gì. Lúng túng rút tay ra, nhét sách vào trong tay Thẩm Dịch Giai, cố giả bộ trấn định nói: "Xem không hiểu."
"Xem không hiểu là được rồi." Thẩm Dịch Giai cũng không để ý, ngoan ngoãn nằm xuống vị trí của mình, ôm sách vào lòng một cách đầy nâng niu.
Tống Cảnh Thần còn tưởng Thẩm Dịch Giai sẽ giải thích một chút, kết quả là chỉ chờ được cái đầu lăn vào trong lòng mình.
Tống Cảnh Thần cúi đầu nhìn, bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhẹ nhàng rút sách từ trong ngực Thẩm Dịch Giai ra, mở ra lần nữa, bên trong chỉ có vài trang giấy mỏng manh, dùng kiểu chữ hắn chưa từng thấy qua.
Xem phản ứng của Thẩm Dịch Giai hẳn là nàng biết, chẳng qua lần này Tống Cảnh Thần không định truy cứu đến cùng. Nếu đã tin tưởng nàng, hắn sẽ không hoài nghi nữa.
Sở dĩ trước đó hắn hỏi nàng về lai lịch ngân phiếu cũng chỉ vì lo lắng một mình nàng ở bên ngoài gặp nguy hiểm, hoặc là bị người ta lừa gạt còn không biết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ăn xong bữa sáng, Thẩm Dịch Giai đẩy Tống Cảnh Thần đến nhà trưởng thôn.
Đi ngang qua An gia, An Tú Nhi đi ra lấy nước thấy cảnh này, sững sờ ở cửa một hồi lâu.
Cho đến khi trong phòng truyền đến tiếng ho khan của An lão phụ, An Tú Nhi mới lấy lại tinh thần, ánh mắt đen tối nhìn thoáng qua bóng lưng hai người.
Cúi đầu nhìn chiếc áo làm bằng vải gai thô mình giặt đến trắng bệch, nhắm mắt lại.
Lúc này phần lớn người trong thôn đã ăn sáng xong đang bận rộn làm việc. Đây là lần đầu tiên Tống Cảnh Thần xuất hiện trước mặt mọi người, nhìn thấy hắn ngồi trên một cái ghế kỳ quái, trên mặt mọi người đều lộ vẻ tò mò.
Nghĩ đến chuyện Tống Cảnh Thần bị tàn phế truyền ra từ nhà họ Tống bên kia, mọi người lại bỗng chốc hiểu ra.
Thẩm Dịch Giai và Tống Cảnh Thần cũng không để ý tới những người kia, đi thẳng về phía nhà trưởng thôn.
"Các ngươi có việc gì sao?" Người mở cửa vẫn là Tằng thị.
"Chúng ta tới tìm thôn trưởng." Tống Cảnh Thần thản nhiên lên tiếng.
"À, các ngươi chờ một chút."
Chỉ chốc lát sau, Tằng thị lại tới mở cửa: "Vào đi."
Thẩm Dịch Giai không khỏi thầm nghĩ, cuối cùng cũng đành lòng mời bọn họ vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong sân còn bày bát đũa chưa kịp thu dọn, xem ra là vừa ăn xong bữa sáng không lâu.
Tằng thị dẫn bọn họ vào thẳng nhà chính, lúc đi ngang qua ngưỡng cửa, dừng một chút.
Tay Thẩm Dịch Giai khẽ dùng sức một chút đã nhấc xe lăn lên bước vào.
Tằng thị nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.
Tống Thiết Căn nhìn Thẩm Dịch Giai có chút bất ngờ, lần này hắn hoàn toàn tin rằng cô nương này có thể đánh chết một con lợn rừng rồi."Các ngươi tới tìm ta có việc gì sao?"
Tống Cảnh Thần hờ hững đáp: "Bọn ta muốn xây thêm mấy gian phòng ở xung quanh chỗ ở hiện tại, muốn hỏi chỗ đất đó bán như thế nào."
"Các ngươi không đủ chỗ ở à?" Tống Thiết Căn cũng thuận miệng hỏi: "Các ngươi muốn bao nhiêu? Đất dùng chung trong thôn đều là của chung mọi người. Tám lượng bạc một mẫu đất. Tiền bán được cũng chia đều cho mọi người."
Thật ra bình thường chỗ đất này để không cũng không có người dùng, bình thường xây nhà chiếm chút đất sẽ không cần tiền, nhưng người trong thôn rất có thành kiến với người nhà này, nếu cho bọn họ chiếm không thì không tránh khỏi sẽ gây ra chuyện phiền phức.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Linh Tâm
Beta: Liu Xing
Check: Trân Trân
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro