Tiểu Phúc Thê Vừa Ngọt Vừa Ngầu Của Thế Tử Bệnh Yếu
Nhà cũ
Tiểu Tiểu Tiểu Bình Tử
2024-11-12 20:03:19
An Đông: "..."
Hắn thèm miếng thịt kia sao? Hắn vốn không muốn!
An Đông lúng túng sờ sờ mũi, giải thích: "Ta muốn nói con lợn rừng này lớn như vậy các ngươi cũng ăn không hết, bình thường ta đi săn xong đều sẽ đưa đến tửu lâu ở trên trấn, nếu các ngươi muốn bán ta có thể giới thiệu!"
Thẩm Dịch Giai nhìn Lý thị, gật đầu: "Cũng được, chúng ta giữ lại một ít để làm thức ăn, còn lại giao cho ngươi, ngươi có thể đi xe ngựa nhà chúng ta."
Lại nghĩ đến mình còn chưa từng đi lên trấn, vừa định đổi giọng nói nàng sẽ cùng đi thì âm thanh đồ sứ rơi vỡ đột ngột vang lên.
Thẩm Dịch Giai không chút suy nghĩ lập tức bỏ lại An Đông chạy vào phòng.
Không đợi Thẩm Dịch Giai mở miệng, Tống Cảnh Thần đã giải thích: "Không sao, chỉ là không cẩn thận đụng phải."
Nói xong hắn chán nản cúi đầu, vừa nãy tại sao mình lại có hành động cố tình ném ly xuống một cách ấu trĩ như vậy.
Theo Thẩm Dịch Giai, hắn vì đi lại bất tiện nên tinh thần mới sa sút.
Nàng an ủi nói: "Không sao cả, không phải chỉ là một cái ly thôi sao. Hai ngày tới ta sẽ làm xong xe lăn cho chàng."
Trong lòng nàng biết xe lăn nhiều nhất cũng chỉ có thể giúp Tống Cảnh Thần di chuyển thuận tiện hơn một chút, cũng không thể giúp hắn đứng lên được.
Vẫn phải nghĩ cách chữa khỏi chân hắn mới được.
Xem ra chỉ uống linh dịch thì không được, kiếp trước không phải có cách nói trong uống ngoài bôi sao, có phải về sau cũng nên dùng linh dịch pha nước ngâm chân cho hắn hay không.
Nói không chừng thực hiện hai cách này cùng lúc có thể giúp ích cho chân Tống Cảnh Thần!
Nàng thật sự quá thông minh! Tự tán thưởng chính bản thân mình bằng ngón tay cái.
Sau khi quét sạch mảnh vỡ trên mặt đất, nàng lại rót một chén nước cho Tống Cảnh Thần.
Người một nhà mới ngồi xuống ăn cơm.
Tại nhà cũ Tống gia.
Mấy người đàn ông xuống ruộng làm việc vừa trở về, vợ của Tống Đại Giang là Lưu thị dẫn theo hai người con dâu vừa mới nấu cơm xong đi theo.
Bọn họ bưng đồ ăn lên nhà chính, dọn dẹp bát đũa.
Lưu thị lau tay vào nhà gọi tiểu nhi tử Tống Mậu Lâm và khuê nữ Tống Gia Nguyệt đang ôn bài ra ăn cơm.
Tống Đại Giang có tổng cộng ba trai một gái. Lão đại Tống Đại Lâm cưới vợ là cháu gái nhà mẹ đẻ Lưu thị, người trong thôn đều gọi nàng ta là tiểu Lưu thị, hai người có nhi tử là Phúc Bảo, năm nay ba tuổi.
Lão nhị Tống Nhị Lâm năm ngoái vừa cưới vợ, cưới Trần thị ở thôn Thượng Hà bên cạnh, Trần thị cũng vừa mới mang thai.
Phía dưới là Tống Mậu Lâm và Tống Gia Nguyệt nhỏ tuổi nhất.
Mấy năm trước Tống gia nhờ có lão Quốc công mà tiền lương không tệ, mặc dù sau đó đã bị đuổi về nhưng lão Quốc công cũng để bọn họ mang đi không ít bạc. Trong lòng bà cụ Tống biết tính cách thối tha của Tống Đại Hải như thế nào, vừa về thôn đã cầm số bạc kia xây một căn nhà ngói gạch xanh lớn, còn dư lại giữ lấy một phần làm chi phí trong nhà, số còn lại thì mua đất ruộng rồi cho người thuê lại.
Mỗi năm dựa vào tiền thuê đất cũng có thể kiếm không ít bạc.
Vốn dĩ khá giàu có nhưng từ sau khi Tống Mậu Lâm tầm sư học đạo thì đã có chút không đủ chi tiêu.
Đặc biệt là sau khi Tống Mậu Lâm thi đậu tú tài, vì biếu tặng quà mà bán hơn phân nửa ruộng đất trong nhà.
Ngày thường Tống Mậu Lâm lại mặc quần áo làm bằng bông mịn, so với những người bình thường mặc y phục thô kệch giả chỉ mười văn tiền một thước thì đến ba mươi lăm văn tiền một thước vải, quả thật thuộc loại đắt đỏ, ở nông thôn cũng không có mấy người mặc nổi.
Cộng thêm loại giấy và bút mực bình thường hắn ta dùng để đi xã giao với đồng môn. Một đại gia đình kiếm bạc cũng không đủ tiêu trên người hắn ta.
Hiện tại Tống gia cũng chỉ có mặt nổi ở ngoài.
Hôm nay vì học viện nghỉ, Tống Mậu Lâm mới hiếm khi được ăn thịt ở nhà.
Thịt hầm củ cải, ngay cả trong không khí cũng tràn ngập mùi vị đậm đà thơm ngon của thịt.
Nhưng thịt cũng không nhiều lắm, một người thậm chí không đủ hai miếng để chia.
Cả nhà ngồi xuống, Tống Đại Giang cầm đũa gắp cho Tống Đại Lâm và Tống Nhị Lâm mỗi người một miếng.
Rồi liếc qua Phúc Bảo đang nhìn chằm chằm vào miếng thịt mà chảy nước miếng, gắp miếng nhỏ vào bát thằng bé, lại chọn thêm một miếng cho Tống Gia Nguyệt.
Bản thân Tống Đại Giang ăn cũng không nhiều, chỉ gắp một miếng. Phần còn lại đều nhường cho Tống Mậu Lâm.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Đại Pro
Beta: Phoebe
Hắn thèm miếng thịt kia sao? Hắn vốn không muốn!
An Đông lúng túng sờ sờ mũi, giải thích: "Ta muốn nói con lợn rừng này lớn như vậy các ngươi cũng ăn không hết, bình thường ta đi săn xong đều sẽ đưa đến tửu lâu ở trên trấn, nếu các ngươi muốn bán ta có thể giới thiệu!"
Thẩm Dịch Giai nhìn Lý thị, gật đầu: "Cũng được, chúng ta giữ lại một ít để làm thức ăn, còn lại giao cho ngươi, ngươi có thể đi xe ngựa nhà chúng ta."
Lại nghĩ đến mình còn chưa từng đi lên trấn, vừa định đổi giọng nói nàng sẽ cùng đi thì âm thanh đồ sứ rơi vỡ đột ngột vang lên.
Thẩm Dịch Giai không chút suy nghĩ lập tức bỏ lại An Đông chạy vào phòng.
Không đợi Thẩm Dịch Giai mở miệng, Tống Cảnh Thần đã giải thích: "Không sao, chỉ là không cẩn thận đụng phải."
Nói xong hắn chán nản cúi đầu, vừa nãy tại sao mình lại có hành động cố tình ném ly xuống một cách ấu trĩ như vậy.
Theo Thẩm Dịch Giai, hắn vì đi lại bất tiện nên tinh thần mới sa sút.
Nàng an ủi nói: "Không sao cả, không phải chỉ là một cái ly thôi sao. Hai ngày tới ta sẽ làm xong xe lăn cho chàng."
Trong lòng nàng biết xe lăn nhiều nhất cũng chỉ có thể giúp Tống Cảnh Thần di chuyển thuận tiện hơn một chút, cũng không thể giúp hắn đứng lên được.
Vẫn phải nghĩ cách chữa khỏi chân hắn mới được.
Xem ra chỉ uống linh dịch thì không được, kiếp trước không phải có cách nói trong uống ngoài bôi sao, có phải về sau cũng nên dùng linh dịch pha nước ngâm chân cho hắn hay không.
Nói không chừng thực hiện hai cách này cùng lúc có thể giúp ích cho chân Tống Cảnh Thần!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng thật sự quá thông minh! Tự tán thưởng chính bản thân mình bằng ngón tay cái.
Sau khi quét sạch mảnh vỡ trên mặt đất, nàng lại rót một chén nước cho Tống Cảnh Thần.
Người một nhà mới ngồi xuống ăn cơm.
Tại nhà cũ Tống gia.
Mấy người đàn ông xuống ruộng làm việc vừa trở về, vợ của Tống Đại Giang là Lưu thị dẫn theo hai người con dâu vừa mới nấu cơm xong đi theo.
Bọn họ bưng đồ ăn lên nhà chính, dọn dẹp bát đũa.
Lưu thị lau tay vào nhà gọi tiểu nhi tử Tống Mậu Lâm và khuê nữ Tống Gia Nguyệt đang ôn bài ra ăn cơm.
Tống Đại Giang có tổng cộng ba trai một gái. Lão đại Tống Đại Lâm cưới vợ là cháu gái nhà mẹ đẻ Lưu thị, người trong thôn đều gọi nàng ta là tiểu Lưu thị, hai người có nhi tử là Phúc Bảo, năm nay ba tuổi.
Lão nhị Tống Nhị Lâm năm ngoái vừa cưới vợ, cưới Trần thị ở thôn Thượng Hà bên cạnh, Trần thị cũng vừa mới mang thai.
Phía dưới là Tống Mậu Lâm và Tống Gia Nguyệt nhỏ tuổi nhất.
Mấy năm trước Tống gia nhờ có lão Quốc công mà tiền lương không tệ, mặc dù sau đó đã bị đuổi về nhưng lão Quốc công cũng để bọn họ mang đi không ít bạc. Trong lòng bà cụ Tống biết tính cách thối tha của Tống Đại Hải như thế nào, vừa về thôn đã cầm số bạc kia xây một căn nhà ngói gạch xanh lớn, còn dư lại giữ lấy một phần làm chi phí trong nhà, số còn lại thì mua đất ruộng rồi cho người thuê lại.
Mỗi năm dựa vào tiền thuê đất cũng có thể kiếm không ít bạc.
Vốn dĩ khá giàu có nhưng từ sau khi Tống Mậu Lâm tầm sư học đạo thì đã có chút không đủ chi tiêu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đặc biệt là sau khi Tống Mậu Lâm thi đậu tú tài, vì biếu tặng quà mà bán hơn phân nửa ruộng đất trong nhà.
Ngày thường Tống Mậu Lâm lại mặc quần áo làm bằng bông mịn, so với những người bình thường mặc y phục thô kệch giả chỉ mười văn tiền một thước thì đến ba mươi lăm văn tiền một thước vải, quả thật thuộc loại đắt đỏ, ở nông thôn cũng không có mấy người mặc nổi.
Cộng thêm loại giấy và bút mực bình thường hắn ta dùng để đi xã giao với đồng môn. Một đại gia đình kiếm bạc cũng không đủ tiêu trên người hắn ta.
Hiện tại Tống gia cũng chỉ có mặt nổi ở ngoài.
Hôm nay vì học viện nghỉ, Tống Mậu Lâm mới hiếm khi được ăn thịt ở nhà.
Thịt hầm củ cải, ngay cả trong không khí cũng tràn ngập mùi vị đậm đà thơm ngon của thịt.
Nhưng thịt cũng không nhiều lắm, một người thậm chí không đủ hai miếng để chia.
Cả nhà ngồi xuống, Tống Đại Giang cầm đũa gắp cho Tống Đại Lâm và Tống Nhị Lâm mỗi người một miếng.
Rồi liếc qua Phúc Bảo đang nhìn chằm chằm vào miếng thịt mà chảy nước miếng, gắp miếng nhỏ vào bát thằng bé, lại chọn thêm một miếng cho Tống Gia Nguyệt.
Bản thân Tống Đại Giang ăn cũng không nhiều, chỉ gắp một miếng. Phần còn lại đều nhường cho Tống Mậu Lâm.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Đại Pro
Beta: Phoebe
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro