Tiểu Phúc Thê Vừa Ngọt Vừa Ngầu Của Thế Tử Bệnh Yếu
Nhận Định
Tiểu Tiểu Tiểu Bình Tử
2024-11-12 20:03:19
Cảnh tượng tương tự lần lượt xuất hiện trong mấy nhà.
Thôn dân nghe được động tĩnh nhao nhao đi ra ngoài xem đã xảy ra chuyện gì, thôn Hạ Câu hiếm khi có được một lần vào sáng sớm đã náo nhiệt lên như thế.
Đợi khi làm rõ ngọn nguồn sự việc, không ai không cảm thấy hoảng sợ. Rõ ràng người đang ngủ ngon trong phòng, vừa mới sáng sớm lại bị phát hiện mặc áo lót quần khố nằm trong sân nhà mình, còn bị đánh cho mặt mũi bầm dập, ai biết được người tiếp theo có phải là mình hay không.
Đại phu chân trần trong thôn bị gọi chạy tới chạy lui, may mà mọi người cũng không gặp nguy hiểm đến tính mạng, chỉ ngất đi mà thôi. Nhưng đợi đến khi bọn họ tỉnh lại bị hỏi chuyện gì đã xảy ra, bản thân những người kia cũng tự thấy mơ hồ.
Việc này đã gây xôn xao khắp thôn Hạ Câu, bọn họ mang theo thương tích nháo nhào đi đòi trưởng thôn chủ trì công đạo. Thế nhưng ngay đến bọn họ cũng không rõ tên kia là ai, Tống Thiết Căn có thể xử lý thế nào?
Hơn nữa mấy ngày trước vì chuyện bán đất Tống Thiết Căn cũng bị làm phiền đến mức không chịu nổi, lúc này cũng không có hứng xen vào chuyện này. Chỉ một câu các ngươi biết là ai ra tay không đã đuổi người đi.
Cũng có người đầu óc lanh lợi đi tìm hiểu một lượt trong thôn, phát hiện những người gặp chuyện không phải là những phụ nữ bình thường lắm mồm thì chính là người lúc sáng từng ra tay đánh Thiết Đản, trong lòng có suy đoán, nhưng nhìn thấy kết cục của những người này, bà ta chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, làm sao còn dám ra mặt.
Hết cách, cuối cùng phần lớn người cũng chỉ có thể nuốt cục tức này.
Người ở nhà cũ của Tống gia lại không khác, từ tận đáy lòng bọn họ đã cho rằng là Thẩm Dịch Giai làm.
Ai bảo người trong thôn từng có khúc mắc với bọn họ, hơn nữa có thể có năng lực như vậy, chỉ có người dám lên núi đi săn là Thẩm Dịch Giai thôi.
"Nhất định là con tiện nhân kia làm. Ta đã nói con tiện nhân kia không phải thứ gì tốt đẹp... Dám làm còn không dám để người ta nói, ta nhổ vào." Lưu thị đau đến nhe răng trợn mắt, vẫn không quên chửi kháy.
Tống Đại Giang nằm bên cạnh bà ta cũng mặt mũi bầm dập bị làm ồn đến mức không chịu nổi, giận tím mặt đạp Lưu thị một cước, quát lên: "Câm miệng cho ta."
Lưu thị sợ đến phát run, lập tức không dám lên tiếng nữa, đau đớn vô cùng cũng chỉ nhỏ giọng kêu lên mấy tiếng.
Hai vợ chồng trong phòng Tống Đại Lâm cũng cãi nhau, nguyên nhân là Tống Đại Lâm trách tiểu Lưu thị ngủ quá say, có người vào nhà cũng không biết.
Tiểu Lưu thị chỉ cảm thấy oan ức: Chính hắn bị người ta đánh thành bộ dạng như vậy rồi ném ở trong sân còn không tỉnh lại, dựa vào cái gì mà nàng ta đang yên đang lành lại phải tỉnh? Người bị đánh cũng không phải nàng ta.
Vừa hay hôm nay thư viện được nghỉ, Tống Mậu Lâm về đến nhà, liền cảm thấy bầu không khí khác lạ, còn chưa đi vào nhà chính, Tống Gia Nguyệt đã từ trong phòng thò đầu ra len lén vẫy tay với hắn.
Mặc dù Tống Mậu Lâm cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn đi vào. Hai người thì thầm một hồi, cùng nhau đi tới nhà chính mà hai vợ chồng Tống Đại Giang ở.
Bên ngoài gió tanh mưa máu Thẩm Dịch Giai hoàn toàn không biết, ngủ một giấc đến trưa mới dậy.
Tuy thỉnh thoảng bụng còn đau thắt lại, nhưng so với trước đó đã tốt hơn rất nhiều, chí ít trong phạm vi Thẩm Dịch Giai có thể chấp nhận.
Nhưng cũng nghe lời không chạy lung tung, ngoan ngoãn chuyển cái ghế nằm tới trong sân thoải mái nằm phơi nắng, ăn quả dại do hai huynh muội song sinh hái về.
Thỉnh thoảng liếc nhìn Tống Cảnh Thần đang ở bên cạnh đẽo gọt khéo léo, hạnh phúc cảm thán một tiếng: "Thật ngon."
Tống Cảnh Thần bất lực nhưng cũng không lên tiếng đả kích nàng.
Ngoài viện có một người khập khiễng đi tới, nhìn thấy hai người trong viện, kích động hét lên: "Tỷ, tỷ phu, các ngươi đều ở nhà."
Thẩm Dịch Giai liếc xéo Thiết Đản, tiếp tục nhìn mỹ nam của mình.
Tống Cảnh Thần không thèm ngẩng cả đầu lên.
Thiết Đản cũng không để ý, thấy cửa không đóng. Đi thẳng vào, nếu không phải chân hắn còn chưa khỏi hẳn, Thẩm Dịch Giai đã nghi ngờ hắn có phải sẽ nhảy vào luôn không.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Tuyết Ngân
Beta: Liu Xing
Check: Trân Trân
Thôn dân nghe được động tĩnh nhao nhao đi ra ngoài xem đã xảy ra chuyện gì, thôn Hạ Câu hiếm khi có được một lần vào sáng sớm đã náo nhiệt lên như thế.
Đợi khi làm rõ ngọn nguồn sự việc, không ai không cảm thấy hoảng sợ. Rõ ràng người đang ngủ ngon trong phòng, vừa mới sáng sớm lại bị phát hiện mặc áo lót quần khố nằm trong sân nhà mình, còn bị đánh cho mặt mũi bầm dập, ai biết được người tiếp theo có phải là mình hay không.
Đại phu chân trần trong thôn bị gọi chạy tới chạy lui, may mà mọi người cũng không gặp nguy hiểm đến tính mạng, chỉ ngất đi mà thôi. Nhưng đợi đến khi bọn họ tỉnh lại bị hỏi chuyện gì đã xảy ra, bản thân những người kia cũng tự thấy mơ hồ.
Việc này đã gây xôn xao khắp thôn Hạ Câu, bọn họ mang theo thương tích nháo nhào đi đòi trưởng thôn chủ trì công đạo. Thế nhưng ngay đến bọn họ cũng không rõ tên kia là ai, Tống Thiết Căn có thể xử lý thế nào?
Hơn nữa mấy ngày trước vì chuyện bán đất Tống Thiết Căn cũng bị làm phiền đến mức không chịu nổi, lúc này cũng không có hứng xen vào chuyện này. Chỉ một câu các ngươi biết là ai ra tay không đã đuổi người đi.
Cũng có người đầu óc lanh lợi đi tìm hiểu một lượt trong thôn, phát hiện những người gặp chuyện không phải là những phụ nữ bình thường lắm mồm thì chính là người lúc sáng từng ra tay đánh Thiết Đản, trong lòng có suy đoán, nhưng nhìn thấy kết cục của những người này, bà ta chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, làm sao còn dám ra mặt.
Hết cách, cuối cùng phần lớn người cũng chỉ có thể nuốt cục tức này.
Người ở nhà cũ của Tống gia lại không khác, từ tận đáy lòng bọn họ đã cho rằng là Thẩm Dịch Giai làm.
Ai bảo người trong thôn từng có khúc mắc với bọn họ, hơn nữa có thể có năng lực như vậy, chỉ có người dám lên núi đi săn là Thẩm Dịch Giai thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nhất định là con tiện nhân kia làm. Ta đã nói con tiện nhân kia không phải thứ gì tốt đẹp... Dám làm còn không dám để người ta nói, ta nhổ vào." Lưu thị đau đến nhe răng trợn mắt, vẫn không quên chửi kháy.
Tống Đại Giang nằm bên cạnh bà ta cũng mặt mũi bầm dập bị làm ồn đến mức không chịu nổi, giận tím mặt đạp Lưu thị một cước, quát lên: "Câm miệng cho ta."
Lưu thị sợ đến phát run, lập tức không dám lên tiếng nữa, đau đớn vô cùng cũng chỉ nhỏ giọng kêu lên mấy tiếng.
Hai vợ chồng trong phòng Tống Đại Lâm cũng cãi nhau, nguyên nhân là Tống Đại Lâm trách tiểu Lưu thị ngủ quá say, có người vào nhà cũng không biết.
Tiểu Lưu thị chỉ cảm thấy oan ức: Chính hắn bị người ta đánh thành bộ dạng như vậy rồi ném ở trong sân còn không tỉnh lại, dựa vào cái gì mà nàng ta đang yên đang lành lại phải tỉnh? Người bị đánh cũng không phải nàng ta.
Vừa hay hôm nay thư viện được nghỉ, Tống Mậu Lâm về đến nhà, liền cảm thấy bầu không khí khác lạ, còn chưa đi vào nhà chính, Tống Gia Nguyệt đã từ trong phòng thò đầu ra len lén vẫy tay với hắn.
Mặc dù Tống Mậu Lâm cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn đi vào. Hai người thì thầm một hồi, cùng nhau đi tới nhà chính mà hai vợ chồng Tống Đại Giang ở.
Bên ngoài gió tanh mưa máu Thẩm Dịch Giai hoàn toàn không biết, ngủ một giấc đến trưa mới dậy.
Tuy thỉnh thoảng bụng còn đau thắt lại, nhưng so với trước đó đã tốt hơn rất nhiều, chí ít trong phạm vi Thẩm Dịch Giai có thể chấp nhận.
Nhưng cũng nghe lời không chạy lung tung, ngoan ngoãn chuyển cái ghế nằm tới trong sân thoải mái nằm phơi nắng, ăn quả dại do hai huynh muội song sinh hái về.
Thỉnh thoảng liếc nhìn Tống Cảnh Thần đang ở bên cạnh đẽo gọt khéo léo, hạnh phúc cảm thán một tiếng: "Thật ngon."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Cảnh Thần bất lực nhưng cũng không lên tiếng đả kích nàng.
Ngoài viện có một người khập khiễng đi tới, nhìn thấy hai người trong viện, kích động hét lên: "Tỷ, tỷ phu, các ngươi đều ở nhà."
Thẩm Dịch Giai liếc xéo Thiết Đản, tiếp tục nhìn mỹ nam của mình.
Tống Cảnh Thần không thèm ngẩng cả đầu lên.
Thiết Đản cũng không để ý, thấy cửa không đóng. Đi thẳng vào, nếu không phải chân hắn còn chưa khỏi hẳn, Thẩm Dịch Giai đã nghi ngờ hắn có phải sẽ nhảy vào luôn không.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Tuyết Ngân
Beta: Liu Xing
Check: Trân Trân
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro