Tiểu Phúc Thê Vừa Ngọt Vừa Ngầu Của Thế Tử Bệnh Yếu
Nhục Mạ
Tiểu Tiểu Tiểu Bình Tử
2024-11-12 20:03:19
Thẩm Dịch Giai đẩy người đang chắn trước mặt ra, đi vài bước rồi đứng lại. Nàng học theo dáng vẻ bình thường của Tống Cảnh Thần, khinh thường mà nói: "Các ngươi đều không đồng ý cho bọn ta ở lại trong thôn này?"
Giọng nói của Thẩm Dịch Giai không lớn nhưng lại khiến những thôn dân kia lập tức an tĩnh lại. Thật sự khí chất mà Thẩm Dịch Giai toát ra lúc này quá mạnh mẽ, đúng là đã hù dọa đến không ít người.
Nàng thầm nghĩ trong lòng, khó trách tướng công nhà mình lại hành xử như vậy, thật đúng là có tác dụng.
Tống Cảnh Thần đang ở trong xe nghe thấy động tĩnh bên ngoài đang muốn vén rèm lên xem sao thì nghe thấy giọng nói của Thẩm Dịch Giai, động tác tay cũng dừng lại theo.
Hắn lần nữa dựa về phía sau.
Tống Tộc trưởng với con ngươi đục ngầu đánh giá Thẩm Dịch Giai một hồi lâu, thấy nàng là một tiểu cô nương liền tức giận nói: "Đây là lẽ đương nhiên. Tống Đại Ngưu đã bao nhiêu năm không trở về thôn Hạ Câu chúng ta rồi, cũng sớm chẳng phải là người của thôn nữa. Bọn ta có quyền cự tuyệt các ngươi ở lại trong thôn này."
Đương nhiên ông ta cũng không hé miệng nửa lời về việc những năm này thôn dân Hạ Câu đã chiếm được không biết bao nhiêu lợi ích dưới danh nghĩa của Tống lão Quốc Công ở trên trấn rồi.
Thẩm Dịch Giai hừ lạnh một tiếng, nói: "Vậy ý các ngươi chính là muốn kháng chỉ! Chúng ta là phụng mệnh của bệ hạ hồi hương."
Nói xong Thẩm Dịch Giai nhíu mày trầm tư một hồi, chỉ về phía mấy người Lâm Mộc sau lưng nói: "Thấy đám người đang mang theo bảo đao này không, bọn họ được bệ hạ đặc biệt phái tới hộ tống chúng ta trở về. Làm sao? Chẳng lẽ lời của các ngươi so với lời của hoàng đế còn có tác dụng hơn?"
Nàng biết rõ lời nói của hoàng đế trong cái thời đại hoàng quyền tối cao này, tất cả mọi người đều phải tuân theo, chẳng lẽ không thể quản nổi một tộc trưởng hay sao?
Đám người Lâm Mộc: "..."
Chết lặng, cả đoạn đường vừa rồi hắn ta vừa làm chân chạy việc vừa làm túi tiền. Bây giờ còn làm cả bia đỡ đạn cũng không phải việc gì quá khó để chấp nhận.
Dường như chính bọn họ cũng đã quên mất mục đích Trùng An Đế phái bọn họ tới đây là gì.
Tống Tộc trưởng nghẹn lại, lời đại bất kính như vậy sao hắn dám nói chứ. Tay ông ta run rẩy chỉ vào Thẩm Dịch Giai "Ngươi ngươi" hồi lâu cũng chẳng nói nên lời.
Thôn dân phía sau nghe thấy lời nói của Thẩm Dịch Giai cũng giật mình, nhao nhao lui về phía sau một bước, ánh mắt nhìn về phía đám người Lâm Mộc cũng đã khác.
Tên đàn ông trung niên kia thấy các thôn dân vô dụng như vậy, đáy mắt hiện lên một tia u ám.
Hắn tức giận đứng ra hét lớn: "Ngươi là vị tiểu bối Tống gia nào, sao dám nói chuyện với tộc trưởng như vậy, còn không mau xin lỗi tộc trưởng!"
Thẩm Dịch Giai trợn trắng mắt: "Ngươi là ai?"
Muốn hỏi người khác là ai thì trước đó không nên tự giới thiệu bản thân mình sao? Người này thật không có chút phép tắc nào, thật muốn đánh hắn.
"Ngươi..." Tên đàn ông kia tức giận, thở sâu một hơi rồi mới nói tiếp: "Ta là Tống Đại Giang, con trai của Tống Đại Hải."
"Ai vậy? Ta không biết!" Thẩm Dịch Giai vẻ mặt vô tội, cũng chưa từng nghe nói qua, thật sự là nàng không biết.
Tống Đại Giang bị làm cho ngã ngửa, thiếu chút nữa đã tắt thở.
Lý thị ở bên cạnh thấy mà xấu hổ thay cho Tống Đại Giang, lại nghĩ đến sau này còn phải sinh sống ở nơi đây, không thể làm cho quá khó coi được.
Vẫn nên đứng ra giới thiệu cho Thẩm Dịch Giai biết: "Tống Đại Hải là đệ đệ của tổ phụ Thần nhi. Theo lý con cũng nên gọi hắn một tiếng thúc công, vậy nên người này có thể xem là đại bá của con."
Thẩm Dịch Giai bừng tỉnh ngộ, thì ra là thân thích chứ không phải kẻ thù. Quan hệ gì mà tổ phụ, đệ đệ, rồi tới con trai đệ đệ, mối quan hệ này thật phức tạp.
Còn chưa đợi Thẩm Dịch Giai lên tiếng, bên này Tống Đại Giang thấy có đường lui, lập tức chuyển sự tức giận lên người Lý thị.
"Ngươi chính là phu nhân của Tống Dật nhỉ! Nói như vậy chẳng phải ngươi là con dâu của ông ta? Ngươi xem cách quản giáo con dâu như vậy mà coi được sao? Trưởng bối đang nói nào có chuyện một tiểu bối cỏn con xen mồm vào. Các ngươi đúng là không có gia giáo."
Tống Đại Giang lớn hơn Tống Dật mấy tuổi, lúc trước Tống Đại Hải vào kinh Tống Đại Giang cũng đi theo, khi đó Tống Dật còn chưa ra đời.
Hắn vừa mở miệng ra toàn là lời trưởng bối dạy dỗ hậu bối.
Dù tính tình Lý thị có tốt đến mấy cũng bị lời quở trách của Tống Đại Giang chọc tức. Đây không đơn thuần là nói nàng và Giai tỷ nhi, mà là đang nhục mạ toàn bộ Tống gia ở kinh thành bọn họ.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Đại Pro
Beta: Phoebe
Giọng nói của Thẩm Dịch Giai không lớn nhưng lại khiến những thôn dân kia lập tức an tĩnh lại. Thật sự khí chất mà Thẩm Dịch Giai toát ra lúc này quá mạnh mẽ, đúng là đã hù dọa đến không ít người.
Nàng thầm nghĩ trong lòng, khó trách tướng công nhà mình lại hành xử như vậy, thật đúng là có tác dụng.
Tống Cảnh Thần đang ở trong xe nghe thấy động tĩnh bên ngoài đang muốn vén rèm lên xem sao thì nghe thấy giọng nói của Thẩm Dịch Giai, động tác tay cũng dừng lại theo.
Hắn lần nữa dựa về phía sau.
Tống Tộc trưởng với con ngươi đục ngầu đánh giá Thẩm Dịch Giai một hồi lâu, thấy nàng là một tiểu cô nương liền tức giận nói: "Đây là lẽ đương nhiên. Tống Đại Ngưu đã bao nhiêu năm không trở về thôn Hạ Câu chúng ta rồi, cũng sớm chẳng phải là người của thôn nữa. Bọn ta có quyền cự tuyệt các ngươi ở lại trong thôn này."
Đương nhiên ông ta cũng không hé miệng nửa lời về việc những năm này thôn dân Hạ Câu đã chiếm được không biết bao nhiêu lợi ích dưới danh nghĩa của Tống lão Quốc Công ở trên trấn rồi.
Thẩm Dịch Giai hừ lạnh một tiếng, nói: "Vậy ý các ngươi chính là muốn kháng chỉ! Chúng ta là phụng mệnh của bệ hạ hồi hương."
Nói xong Thẩm Dịch Giai nhíu mày trầm tư một hồi, chỉ về phía mấy người Lâm Mộc sau lưng nói: "Thấy đám người đang mang theo bảo đao này không, bọn họ được bệ hạ đặc biệt phái tới hộ tống chúng ta trở về. Làm sao? Chẳng lẽ lời của các ngươi so với lời của hoàng đế còn có tác dụng hơn?"
Nàng biết rõ lời nói của hoàng đế trong cái thời đại hoàng quyền tối cao này, tất cả mọi người đều phải tuân theo, chẳng lẽ không thể quản nổi một tộc trưởng hay sao?
Đám người Lâm Mộc: "..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chết lặng, cả đoạn đường vừa rồi hắn ta vừa làm chân chạy việc vừa làm túi tiền. Bây giờ còn làm cả bia đỡ đạn cũng không phải việc gì quá khó để chấp nhận.
Dường như chính bọn họ cũng đã quên mất mục đích Trùng An Đế phái bọn họ tới đây là gì.
Tống Tộc trưởng nghẹn lại, lời đại bất kính như vậy sao hắn dám nói chứ. Tay ông ta run rẩy chỉ vào Thẩm Dịch Giai "Ngươi ngươi" hồi lâu cũng chẳng nói nên lời.
Thôn dân phía sau nghe thấy lời nói của Thẩm Dịch Giai cũng giật mình, nhao nhao lui về phía sau một bước, ánh mắt nhìn về phía đám người Lâm Mộc cũng đã khác.
Tên đàn ông trung niên kia thấy các thôn dân vô dụng như vậy, đáy mắt hiện lên một tia u ám.
Hắn tức giận đứng ra hét lớn: "Ngươi là vị tiểu bối Tống gia nào, sao dám nói chuyện với tộc trưởng như vậy, còn không mau xin lỗi tộc trưởng!"
Thẩm Dịch Giai trợn trắng mắt: "Ngươi là ai?"
Muốn hỏi người khác là ai thì trước đó không nên tự giới thiệu bản thân mình sao? Người này thật không có chút phép tắc nào, thật muốn đánh hắn.
"Ngươi..." Tên đàn ông kia tức giận, thở sâu một hơi rồi mới nói tiếp: "Ta là Tống Đại Giang, con trai của Tống Đại Hải."
"Ai vậy? Ta không biết!" Thẩm Dịch Giai vẻ mặt vô tội, cũng chưa từng nghe nói qua, thật sự là nàng không biết.
Tống Đại Giang bị làm cho ngã ngửa, thiếu chút nữa đã tắt thở.
Lý thị ở bên cạnh thấy mà xấu hổ thay cho Tống Đại Giang, lại nghĩ đến sau này còn phải sinh sống ở nơi đây, không thể làm cho quá khó coi được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vẫn nên đứng ra giới thiệu cho Thẩm Dịch Giai biết: "Tống Đại Hải là đệ đệ của tổ phụ Thần nhi. Theo lý con cũng nên gọi hắn một tiếng thúc công, vậy nên người này có thể xem là đại bá của con."
Thẩm Dịch Giai bừng tỉnh ngộ, thì ra là thân thích chứ không phải kẻ thù. Quan hệ gì mà tổ phụ, đệ đệ, rồi tới con trai đệ đệ, mối quan hệ này thật phức tạp.
Còn chưa đợi Thẩm Dịch Giai lên tiếng, bên này Tống Đại Giang thấy có đường lui, lập tức chuyển sự tức giận lên người Lý thị.
"Ngươi chính là phu nhân của Tống Dật nhỉ! Nói như vậy chẳng phải ngươi là con dâu của ông ta? Ngươi xem cách quản giáo con dâu như vậy mà coi được sao? Trưởng bối đang nói nào có chuyện một tiểu bối cỏn con xen mồm vào. Các ngươi đúng là không có gia giáo."
Tống Đại Giang lớn hơn Tống Dật mấy tuổi, lúc trước Tống Đại Hải vào kinh Tống Đại Giang cũng đi theo, khi đó Tống Dật còn chưa ra đời.
Hắn vừa mở miệng ra toàn là lời trưởng bối dạy dỗ hậu bối.
Dù tính tình Lý thị có tốt đến mấy cũng bị lời quở trách của Tống Đại Giang chọc tức. Đây không đơn thuần là nói nàng và Giai tỷ nhi, mà là đang nhục mạ toàn bộ Tống gia ở kinh thành bọn họ.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Đại Pro
Beta: Phoebe
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro