Tiểu Phúc Thê Vừa Ngọt Vừa Ngầu Của Thế Tử Bệnh Yếu
Phát Tiết Một T...
Tiểu Tiểu Tiểu Bình Tử
2024-11-12 20:03:19
"Tiểu nương tử, ngươi hài lòng với nơi này chưa?" Tên cao gầy híp mắt dừng lại, quay đầu nhìn về phía Thẩm Dịch Giai, còn xoa xoa đôi bàn tay.
Thẩm Dịch Giai nhìn quanh bốn phía, một cái ngõ nhỏ chỉ có thể cho ba người đi qua. Ngược lại không có người ngoài, nghiêm chỉnh mà nói không đủ rộng rãi nhưng việc đổi địa điểm thì sẽ lãng phí thời gian, nàng miễn cưỡng chấp nhận.
Cho nên Thẩm Dịch Giai ngoan ngoãn gật đầu.
Đám du côn lại cười vang một trận, rất ăn ý để người cao lên trước.
Người cao lại vươn tay về phía Thẩm Dịch Giai.
Chỉ nghe một tiếng rắc.
"A..."
Ngay sau đó lại vang lên một tiếng kêu thảm thiết, tất cả mọi người đều giật mình.
Thẩm Dịch Giai cũng không cho người ta cơ hội phản ứng, nắm lấy cổ áo của người cao. Một cú ném qua vai đã ném mạnh hắn ta lên trên tường, khiến hắn ta ngã bất tỉnh ngay tại chỗ.
Những người còn lại phản ứng lại nhao nhao nhào tới nàng. Thẩm Dịch Giai lắc mình tránh khỏi một người đang lao tới, chân duỗi ra quét xuống. Người nọ liền ngã nhào như chó ăn phân.
Tiếp đó lại một tay nắm lấy cổ áo một người, ném hai người lên người kia.
Trong nháy mắt ba người chồng lên nhau thành một tượng La Hán, hai tay Thẩm Dịch Giai chống nạnh, một cước giẫm lên, không cho ba người động đậy.
Nhưng đúng vào lúc này, người cuối cùng kia đột nhiên nhặt một cục gạch trên mặt đất lên đập về phía ót Thẩm Dịch Giai...
Thế mà Thẩm Dịch Giai lại giống như có mắt sau lưng, xoay người một cước, đá người nọ bay ra ngoài.
Năm người, té xỉu hai người. Còn ba người bị nàng giẫm dưới chân không thể động đậy, Thẩm Dịch Giai hài lòng thu chân lại đi đến trước mặt ba người đang kêu rên không ngừng ngồi xổm xuống.
Nàng mỉm cười với họ, sau đó giơ tay lên và thưởng cho mỗi người thêm một quả đấm nhỏ.
Vỗ vỗ tay, ngay khi đang muốn rời đi, dường như nghĩ đến điều gì nên nàng lại ngồi xổm xuống lần lượt mò mẫm thêm một lần nữa.
"Chậc, cộng lại cũng chưa tới hai lượng bạc, nghèo quá đi ~ "
Nàng hài lòng rời đi, cuối cùng thì người thôn Hạ Câu cũng được trút giận.
Trở lại tiệm gạo, còn có không ít người đang chờ đợi kết quả, thấy Thẩm Dịch Giai nguyên vẹn không một chút tổn hại trở về, ai nấy đều nghi hoặc không thôi.
Thẩm Dịch Giai cũng không định giải thích, nói cảm ơn với tiểu nhị của tiệm gạo tồi nhanh chóng đánh xe ngựa rời khỏi.
Chỉ để lại đám người ngơ ngác nhìn nhau.
Có người tò mò đi về phía ngõ nhỏ, nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì giật nảy cả người.
Đây, đây chính là...
Thẩm Dịch Giai trực tiếp đánh xe ngựa đi đến tú trang đón hai người Lý thị, thấy Thẩm Dịch Giai tới muộn như vậy, dù rất tò mò nhưng Lý thị cũng không hỏi nhiều.
Ở cửa hàng thêu bà đã mua đủ cho cả nhà, mỗi người may một bộ quần áo bông vải mùa đông, lại tốn gần năm lượng.
Họ nhét đầy xe ngựa rồi mới quay về thôn.
Điền thẩm nhìn đồ vật trong xe ngựa thì âm thầm thở dài. Một thước bông nhỏ này phải ba mươi văn, bà muốn nói không bằng mua vải thô thì sẽ tiết kiệm hơn.
Lúc bọn họ trở lại thôn đã qua giờ ăn trưa, vốn dĩ không nghĩ tới sẽ tốn thời gian lâu như vậy nên Lý thị cũng chưa chuẩn bị xong đồ ăn.
Họ còn tưởng rằng mấy người Tống Cảnh Thần sẽ đói bụng...
Kết quả vừa vào sân đã nhìn thấy Tống Cảnh Thần và Hạo ca nhi, Hoan tỷ nhi ba người ngồi ở nhà chính ăn cơm.
Thẩm Dịch Giai còn rất tò mò.
"Mẹ, đại tẩu mọi người đã về rồi." Hạo ca nhi ngồi đối diện cửa lớn, liếc mắt đã thấy các nàng.
Lúc này Tống Cảnh Thần mới quay đầu lại.
Thẩm Dịch Giai cũng đói không chịu nổi, tò mò hỏi: "Ai nấu cơm vậy, nhìn qua trông rất ngon."
Tống Cảnh Thần há miệng định trả lời thì bên phòng bếp truyền đến tiếng bước chân, An Tú Nhi bưng một bát canh đi vào.
Nhìn thấy tình huống trong nhà chính nàng dừng một chút, đỏ mặt chào hỏi: "Lý thẩm, Thẩm tỷ tỷ các người đã về rồi. Còn chưa ăn cơm phải không, ta vừa làm xong, mau ngồi xuống ăn đi."
Thẩm Dịch Giai nghiêng đầu, nhìn An Tú Nhi đặt bát canh lên bàn, còn cực kỳ tự nhiên múc cho ba người mỗi người một bát, sau đó xoay người đi vào phòng bếp lấy ra hai bộ bát đũa.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Linh Tâm
Beta: Felicia
Check: Trân Trân
Thẩm Dịch Giai nhìn quanh bốn phía, một cái ngõ nhỏ chỉ có thể cho ba người đi qua. Ngược lại không có người ngoài, nghiêm chỉnh mà nói không đủ rộng rãi nhưng việc đổi địa điểm thì sẽ lãng phí thời gian, nàng miễn cưỡng chấp nhận.
Cho nên Thẩm Dịch Giai ngoan ngoãn gật đầu.
Đám du côn lại cười vang một trận, rất ăn ý để người cao lên trước.
Người cao lại vươn tay về phía Thẩm Dịch Giai.
Chỉ nghe một tiếng rắc.
"A..."
Ngay sau đó lại vang lên một tiếng kêu thảm thiết, tất cả mọi người đều giật mình.
Thẩm Dịch Giai cũng không cho người ta cơ hội phản ứng, nắm lấy cổ áo của người cao. Một cú ném qua vai đã ném mạnh hắn ta lên trên tường, khiến hắn ta ngã bất tỉnh ngay tại chỗ.
Những người còn lại phản ứng lại nhao nhao nhào tới nàng. Thẩm Dịch Giai lắc mình tránh khỏi một người đang lao tới, chân duỗi ra quét xuống. Người nọ liền ngã nhào như chó ăn phân.
Tiếp đó lại một tay nắm lấy cổ áo một người, ném hai người lên người kia.
Trong nháy mắt ba người chồng lên nhau thành một tượng La Hán, hai tay Thẩm Dịch Giai chống nạnh, một cước giẫm lên, không cho ba người động đậy.
Nhưng đúng vào lúc này, người cuối cùng kia đột nhiên nhặt một cục gạch trên mặt đất lên đập về phía ót Thẩm Dịch Giai...
Thế mà Thẩm Dịch Giai lại giống như có mắt sau lưng, xoay người một cước, đá người nọ bay ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Năm người, té xỉu hai người. Còn ba người bị nàng giẫm dưới chân không thể động đậy, Thẩm Dịch Giai hài lòng thu chân lại đi đến trước mặt ba người đang kêu rên không ngừng ngồi xổm xuống.
Nàng mỉm cười với họ, sau đó giơ tay lên và thưởng cho mỗi người thêm một quả đấm nhỏ.
Vỗ vỗ tay, ngay khi đang muốn rời đi, dường như nghĩ đến điều gì nên nàng lại ngồi xổm xuống lần lượt mò mẫm thêm một lần nữa.
"Chậc, cộng lại cũng chưa tới hai lượng bạc, nghèo quá đi ~ "
Nàng hài lòng rời đi, cuối cùng thì người thôn Hạ Câu cũng được trút giận.
Trở lại tiệm gạo, còn có không ít người đang chờ đợi kết quả, thấy Thẩm Dịch Giai nguyên vẹn không một chút tổn hại trở về, ai nấy đều nghi hoặc không thôi.
Thẩm Dịch Giai cũng không định giải thích, nói cảm ơn với tiểu nhị của tiệm gạo tồi nhanh chóng đánh xe ngựa rời khỏi.
Chỉ để lại đám người ngơ ngác nhìn nhau.
Có người tò mò đi về phía ngõ nhỏ, nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì giật nảy cả người.
Đây, đây chính là...
Thẩm Dịch Giai trực tiếp đánh xe ngựa đi đến tú trang đón hai người Lý thị, thấy Thẩm Dịch Giai tới muộn như vậy, dù rất tò mò nhưng Lý thị cũng không hỏi nhiều.
Ở cửa hàng thêu bà đã mua đủ cho cả nhà, mỗi người may một bộ quần áo bông vải mùa đông, lại tốn gần năm lượng.
Họ nhét đầy xe ngựa rồi mới quay về thôn.
Điền thẩm nhìn đồ vật trong xe ngựa thì âm thầm thở dài. Một thước bông nhỏ này phải ba mươi văn, bà muốn nói không bằng mua vải thô thì sẽ tiết kiệm hơn.
Lúc bọn họ trở lại thôn đã qua giờ ăn trưa, vốn dĩ không nghĩ tới sẽ tốn thời gian lâu như vậy nên Lý thị cũng chưa chuẩn bị xong đồ ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Họ còn tưởng rằng mấy người Tống Cảnh Thần sẽ đói bụng...
Kết quả vừa vào sân đã nhìn thấy Tống Cảnh Thần và Hạo ca nhi, Hoan tỷ nhi ba người ngồi ở nhà chính ăn cơm.
Thẩm Dịch Giai còn rất tò mò.
"Mẹ, đại tẩu mọi người đã về rồi." Hạo ca nhi ngồi đối diện cửa lớn, liếc mắt đã thấy các nàng.
Lúc này Tống Cảnh Thần mới quay đầu lại.
Thẩm Dịch Giai cũng đói không chịu nổi, tò mò hỏi: "Ai nấu cơm vậy, nhìn qua trông rất ngon."
Tống Cảnh Thần há miệng định trả lời thì bên phòng bếp truyền đến tiếng bước chân, An Tú Nhi bưng một bát canh đi vào.
Nhìn thấy tình huống trong nhà chính nàng dừng một chút, đỏ mặt chào hỏi: "Lý thẩm, Thẩm tỷ tỷ các người đã về rồi. Còn chưa ăn cơm phải không, ta vừa làm xong, mau ngồi xuống ăn đi."
Thẩm Dịch Giai nghiêng đầu, nhìn An Tú Nhi đặt bát canh lên bàn, còn cực kỳ tự nhiên múc cho ba người mỗi người một bát, sau đó xoay người đi vào phòng bếp lấy ra hai bộ bát đũa.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Linh Tâm
Beta: Felicia
Check: Trân Trân
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro