Tiểu Phúc Thê Vừa Ngọt Vừa Ngầu Của Thế Tử Bệnh Yếu
Sắp Xếp
Tiểu Tiểu Tiểu Bình Tử
2024-11-12 20:03:19
Trở lại trong sân, chỉ thấy Hạo ca và Hoan tỷ đứng ở đó với khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ xoắn xuýt.
Thẩm Dịch Giai cười khúc khích: "Sau này đây sẽ là nhà của chúng ta, các ngươi có thích không?"
"Đại tẩu..." Hạo ca bĩu môi, vẻ mặt muốn khóc mà lại không muốn khóc.
"Ha ha!" Thẩm Dịch Giai không nhịn được cười ra tiếng, chú ý tới Lý thị đang không yên lòng, vội hỏi: "Mẹ, người làm sao vậy?"
Lý thị lắc đầu không nói.
Trùng hợp là Dương thúc cõng Tống Cảnh Thần đi vào, Thẩm Dịch Giai vội vàng chuyển một tảng đá lớn ở góc sân ra cho Tống Cảnh Thần ngồi lên trên.
Sau khi Tống Cảnh Thần ngồi xuống, mở miệng nói: "Mẹ, bị khai trừ khỏi tộc cũng không hẳn là chuyện xấu! Cho dù cha và tổ phụ biết, cũng sẽ đồng ý!"
Dù sao tộc nhân như vậy không có cũng được.
Lý thị thở dài: "Chỉ mong là như thế."
Thẩm Dịch Giai giật mình, hóa ra Lý thị đang vướng mắc chuyện này, không nghĩ ra chuyện này có gì mà phải lo lắng.
Những người kia vừa nhìn đã biết không phải hạng tốt lành gì, giữ lại để bọn họ ra vẻ trưởng bối dạy dỗ mình hay sao.
Thẩm Dịch Giai tỏ ý thành tâm từ chối việc đó.
Đám người Lâm Mộc cho rằng nhiệm vụ của mình đến đây là kết thúc rồi?
Thẩm Dịch Giai chỉ biết cười bọn họ quá ngây thơ.
Ở phương diện điều khiển bọn họ, Thẩm Dịch Giai đã làm rất tốt.
Bữa trưa chỉ đơn giản là một chút lương khô có sẵn.
Thẩm Dịch Giai sắp xếp một người theo Dương thúc lên xe ngựa đi vào trấn mua nồi, bát muôi, chậu, gạo và mì rồi cả lương thực rồi cả bàn ghế các thứ mà hàng ngày cần dùng đến, nhân tiện đi sang tên khế ước mua bán nhà.
Giường cũng phải mua mà xe ngựa này không bỏ vừa được. Vậy chỉ có thể để người giao tới.
Về phần tại sao phải để hai người đi. Khụ khụ, đồ phải mua quá nhiều, chỉ với một chiếc xe ngựa thì không thể bỏ hết vào được.
Thẩm Dịch Giai biểu thị bản thân mình không yếu kém chút nào.
Cũng may nàng còn có lương tâm, lần này tốt xấu gì cũng phải cho bạc.
Không biết có phải là ảo giác của Thẩm Dịch Giai hay không mà nàng rõ ràng cảm giác được sau khi lấy bạc ra thì mấy tên hộ vệ phía sau đều thở phào nhẹ nhõm.
Lập tức... rất khó hiểu.
Thẩm Dịch Giai sờ sờ mũi, nhớ lại có phải mình đã bóc lột họ quá mức rồi hay không.
Chẳng qua... Ai da, cỏ vẫn phải nhổ, còn phòng cũng phải được dọn dẹp nữa không phải sao.
Tống Cảnh Thần ngồi một bên quan sát Thẩm Dịch Giai coi mấy tên cấm vệ như phái đoàn mà Trùng An Đế sai tới, mặc sức sai khiến bọn chúng.
Những ấm ức do tộc nhân Tống thị gây ra trong lòng cũng biến mất không còn, khóe miệng nhịn không được mà hơi nhếch lên.
Quả thật với số lượng người nhiều như vậy, dưới sự chủ trì của Thẩm Dịch Giai, Hạo ca và Hoan tỷ giúp đỡ cũng hóa phiền thêm.
Trước khi trời tối, căn nhà đã có diện mạo mới khác hẳn dáng vẻ lúc trước.
Trên trấn đưa giường tới, đều là hàng có sẵn. Đồ vật mà hai người Dương thúc mua cũng đến đầy đủ.
Hiện tại không thể so với ngày xưa, đồ dùng hiện giờ đều là hàng giá rẻ.
Dù là như vậy, từng xe từng xe nối tiếp đưa đồ đến, cũng khiến không ít người trong thôn đỏ mắt.
Mọi người đều suy đoán, e rằng là đám người Tống Cảnh Thần đã mang theo không ít tiền bạc trở về.
Chỉ có điều đám người Tống Cảnh Thần không biết những chuyện này mà có biết cũng sẽ không để ý tới.
Thẩm Dịch Giai đếm số bạc trong túi tiền ở trên tay mình, chuyến này tốn gần ba mươi lượng bạc.
Sang tên nhà thì cũng phải chuẩn bị cho quan nha một phần nên tốn gần năm lượng.
Thẩm Dịch Giai thầm nghĩ với số bạc này thật mau hết, một ngày đã tiêu hết bốn mươi lượng.
Trên đường đi nàng cũng bỏ ra một ít, như vậy trong tay nàng cộng thêm với số ban đầu thì chỉ còn lại chưa tới ba trăm lượng.
Nếu như vẫn không có nguồn thu nhập thật đúng là giống như Tống Cảnh Thần đã nói, sẽ không có cơm ăn.
Chờ mọi thứ được sắp xếp xong xuôi, Thẩm Dịch Giai kiểm tra lại một lượt, thầm nghĩ trong lòng, cuối cùng cũng có được dáng vẻ của một ngôi nhà.
Bữa tối là những món ăn mà Dương thúc đem từ trấn về, mọi người đều ăn uống no say.
Thừa dịp trời còn chưa tối, Thẩm Dịch Giai nghĩ cách sai khiến bọn Lâm Mộc lên núi chặt một gánh củi đem về.
Nấu nước rồi tắm rửa xong xuôi, việc đi ngủ lại trở thành vấn đề.
Quá đông người nhưng phòng lại không nhiều...
Cuối cùng thì Lý thị lên tiếng, Dương thúc và mấy người Lâm Mộc đành chen chúc ở gian phòng phía tây một đêm, dù sao ngày mai đám người Lâm Mộc sẽ hồi kinh.
Lý thị dẫn theo Hạo ca và Hoan tỷ ở phòng chính, Thẩm Dịch Giai và Tống Cảnh Thần ở gian phòng phía đông.
Sắp xếp này khiến Thẩm Dịch Giai phải đỏ mặt.
Cái này... cái này... cái này chẳng lẽ là chung chăn gối hay sao?
Ngược lại Tống Cảnh Thần vốn Lý thị cho rằng sẽ phản đối không ngờ lại không nói tiếng nào ngầm thừa nhận đồng ý.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Đại Pro
Beta: Phoebe
Thẩm Dịch Giai cười khúc khích: "Sau này đây sẽ là nhà của chúng ta, các ngươi có thích không?"
"Đại tẩu..." Hạo ca bĩu môi, vẻ mặt muốn khóc mà lại không muốn khóc.
"Ha ha!" Thẩm Dịch Giai không nhịn được cười ra tiếng, chú ý tới Lý thị đang không yên lòng, vội hỏi: "Mẹ, người làm sao vậy?"
Lý thị lắc đầu không nói.
Trùng hợp là Dương thúc cõng Tống Cảnh Thần đi vào, Thẩm Dịch Giai vội vàng chuyển một tảng đá lớn ở góc sân ra cho Tống Cảnh Thần ngồi lên trên.
Sau khi Tống Cảnh Thần ngồi xuống, mở miệng nói: "Mẹ, bị khai trừ khỏi tộc cũng không hẳn là chuyện xấu! Cho dù cha và tổ phụ biết, cũng sẽ đồng ý!"
Dù sao tộc nhân như vậy không có cũng được.
Lý thị thở dài: "Chỉ mong là như thế."
Thẩm Dịch Giai giật mình, hóa ra Lý thị đang vướng mắc chuyện này, không nghĩ ra chuyện này có gì mà phải lo lắng.
Những người kia vừa nhìn đã biết không phải hạng tốt lành gì, giữ lại để bọn họ ra vẻ trưởng bối dạy dỗ mình hay sao.
Thẩm Dịch Giai tỏ ý thành tâm từ chối việc đó.
Đám người Lâm Mộc cho rằng nhiệm vụ của mình đến đây là kết thúc rồi?
Thẩm Dịch Giai chỉ biết cười bọn họ quá ngây thơ.
Ở phương diện điều khiển bọn họ, Thẩm Dịch Giai đã làm rất tốt.
Bữa trưa chỉ đơn giản là một chút lương khô có sẵn.
Thẩm Dịch Giai sắp xếp một người theo Dương thúc lên xe ngựa đi vào trấn mua nồi, bát muôi, chậu, gạo và mì rồi cả lương thực rồi cả bàn ghế các thứ mà hàng ngày cần dùng đến, nhân tiện đi sang tên khế ước mua bán nhà.
Giường cũng phải mua mà xe ngựa này không bỏ vừa được. Vậy chỉ có thể để người giao tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Về phần tại sao phải để hai người đi. Khụ khụ, đồ phải mua quá nhiều, chỉ với một chiếc xe ngựa thì không thể bỏ hết vào được.
Thẩm Dịch Giai biểu thị bản thân mình không yếu kém chút nào.
Cũng may nàng còn có lương tâm, lần này tốt xấu gì cũng phải cho bạc.
Không biết có phải là ảo giác của Thẩm Dịch Giai hay không mà nàng rõ ràng cảm giác được sau khi lấy bạc ra thì mấy tên hộ vệ phía sau đều thở phào nhẹ nhõm.
Lập tức... rất khó hiểu.
Thẩm Dịch Giai sờ sờ mũi, nhớ lại có phải mình đã bóc lột họ quá mức rồi hay không.
Chẳng qua... Ai da, cỏ vẫn phải nhổ, còn phòng cũng phải được dọn dẹp nữa không phải sao.
Tống Cảnh Thần ngồi một bên quan sát Thẩm Dịch Giai coi mấy tên cấm vệ như phái đoàn mà Trùng An Đế sai tới, mặc sức sai khiến bọn chúng.
Những ấm ức do tộc nhân Tống thị gây ra trong lòng cũng biến mất không còn, khóe miệng nhịn không được mà hơi nhếch lên.
Quả thật với số lượng người nhiều như vậy, dưới sự chủ trì của Thẩm Dịch Giai, Hạo ca và Hoan tỷ giúp đỡ cũng hóa phiền thêm.
Trước khi trời tối, căn nhà đã có diện mạo mới khác hẳn dáng vẻ lúc trước.
Trên trấn đưa giường tới, đều là hàng có sẵn. Đồ vật mà hai người Dương thúc mua cũng đến đầy đủ.
Hiện tại không thể so với ngày xưa, đồ dùng hiện giờ đều là hàng giá rẻ.
Dù là như vậy, từng xe từng xe nối tiếp đưa đồ đến, cũng khiến không ít người trong thôn đỏ mắt.
Mọi người đều suy đoán, e rằng là đám người Tống Cảnh Thần đã mang theo không ít tiền bạc trở về.
Chỉ có điều đám người Tống Cảnh Thần không biết những chuyện này mà có biết cũng sẽ không để ý tới.
Thẩm Dịch Giai đếm số bạc trong túi tiền ở trên tay mình, chuyến này tốn gần ba mươi lượng bạc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sang tên nhà thì cũng phải chuẩn bị cho quan nha một phần nên tốn gần năm lượng.
Thẩm Dịch Giai thầm nghĩ với số bạc này thật mau hết, một ngày đã tiêu hết bốn mươi lượng.
Trên đường đi nàng cũng bỏ ra một ít, như vậy trong tay nàng cộng thêm với số ban đầu thì chỉ còn lại chưa tới ba trăm lượng.
Nếu như vẫn không có nguồn thu nhập thật đúng là giống như Tống Cảnh Thần đã nói, sẽ không có cơm ăn.
Chờ mọi thứ được sắp xếp xong xuôi, Thẩm Dịch Giai kiểm tra lại một lượt, thầm nghĩ trong lòng, cuối cùng cũng có được dáng vẻ của một ngôi nhà.
Bữa tối là những món ăn mà Dương thúc đem từ trấn về, mọi người đều ăn uống no say.
Thừa dịp trời còn chưa tối, Thẩm Dịch Giai nghĩ cách sai khiến bọn Lâm Mộc lên núi chặt một gánh củi đem về.
Nấu nước rồi tắm rửa xong xuôi, việc đi ngủ lại trở thành vấn đề.
Quá đông người nhưng phòng lại không nhiều...
Cuối cùng thì Lý thị lên tiếng, Dương thúc và mấy người Lâm Mộc đành chen chúc ở gian phòng phía tây một đêm, dù sao ngày mai đám người Lâm Mộc sẽ hồi kinh.
Lý thị dẫn theo Hạo ca và Hoan tỷ ở phòng chính, Thẩm Dịch Giai và Tống Cảnh Thần ở gian phòng phía đông.
Sắp xếp này khiến Thẩm Dịch Giai phải đỏ mặt.
Cái này... cái này... cái này chẳng lẽ là chung chăn gối hay sao?
Ngược lại Tống Cảnh Thần vốn Lý thị cho rằng sẽ phản đối không ngờ lại không nói tiếng nào ngầm thừa nhận đồng ý.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Đại Pro
Beta: Phoebe
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro