Tiểu Phúc Thê Vừa Ngọt Vừa Ngầu Của Thế Tử Bệnh Yếu
Tặng Sách
Tiểu Tiểu Tiểu Bình Tử
2024-11-12 20:03:19
"Nàng không phải đi một mình." Tống Cảnh Thần lại tỏ ra nghiêm trọng.
Thẩm Dịch Giai thực sự bái phục đầu óc của tướng công nhà mình, rõ ràng nàng không nói gì, nhưng người ta cái gì cũng biết.
Chấp nhận ngả bài: “Thiết Đản mà ngày hôm qua chàng nhìn thấy kia dẫn ta đi, ta cũng không cứu hắn. Hắn theo ta vào núi nói muốn bái ta làm sư phụ, nhưng chàng cũng biết ta không có võ công chính phái gì, đương nhiên không thể dạy hư người khác được, lúc đó ta đã từ chối. Hắn nói dẫn ta kiếm tiền, ta mới đồng ý nhận hắn làm tiểu đệ.”
Nói một hơi xong, Thẩm Dịch Giai thở dốc. Hiện tại nàng thật sự không che giấu gì nữa.
Tống Cảnh Thần cười lạnh, còn biết cái gì gọi là dạy hư người khác: “Không có gì khác sao?”
Thẩm Dịch Giai lắc đầu: "Thật sự không có, ta thề sau này chuyện gì cũng sẽ nói hết với chàng." Ngươi cũng đừng nhìn chằm chằm vào ta nữa, xin tha cho ta đi.
Dường như nghe được tiếng lòng của Thẩm Dịch Giai, Tống Cảnh Thần dời tầm mắt đi.
Thẩm Dịch Giai thở phào nhẹ nhõm, lại có chút bối rối gãi đầu. Ánh mắt có chút mơ hồ nói: "Vậy... sao hôm qua An Tú Nhi lại ở nhà chúng ta."
Giọng nói còn có chút vị chua.
Tống Cảnh Thần ngừng lại, trong lòng không hiểu sao có chút vui mừng nhưng trên mặt không lộ ra, giải thích: "Nàng ấy nói nàng thích ăn dưa muối nàng ấy làm, đưa tới một ít.
Các ngươi đều không ở nhà, Hạo ca nhi và Hoan tỷ nhi đói chết đi được..."
"Vậy nàng ấy còn múc canh xới cơm cho chàng." Thẩm Dịch Giai nghẹn miệng.
Thẩm Dịch Giai lấy làm lạ, An Tú Nhi không phải biết các nàng không ở nhà sao, nhưng nàng không nghĩ nhiều.
"Trước đây nha hoàn trong nhà cũng làm như vậy." Tống Cảnh Thần nhìn vào một góc nào đó, ăn ngay nói thật.
Thẩm Dịch Giai nghẹn lời, muốn nói nàng ấy cũng không phải nha hoàn nhà ngươi, có điều cảm giác phiền muộn khó hiểu trong lòng cũng biến mất.
Nhìn sang theo tầm mắt của hắn, thì thấy cái bọc trong góc, kinh ngạc nói: "Đó không phải sách ta mua cho chàng sao, chàng không đọc à."
Đi tới lấy cái bao ra.
Mặt Tống Cảnh Thần không chút thay đổi: "Nàng chắc chắn là mua cho ta?"
"Đúng vậy, ta thấy trong nhà chỉ có vài quyển sách đã sắp bị chàng lật nát, đặc biệt nhờ chưởng quầy tiệm sách chọn cho chàng. Nghe nói là mấy quyển bán chạy nhất, tốn hai lượng bạc của ta đấy." Ngẫm lại Thẩm Dịch Giai còn có chút đau lòng, hai lượng bạc đủ để mua rất nhiều thịt.
Nhét cái bọc vào trong ngực Tống Cảnh Thần, ý bảo hắn mau mở ra xem có thích hay không.
Tay Tống Cảnh Thần run lên, truy hỏi: "Nàng đã đọc rồi?"
"Không có, sách mua cho chàng chứ không phải mua cho ta đọc, hơn nữa ta cũng không biết được mấy chữ." Thẩm Dịch Giai không rõ vì sao Tống Cảnh Thần lại có nhiều vấn đề như vậy, chẳng phải chỉ có mấy quyển sách thôi sao.
Tống Cảnh Thần nghẹn lời, nhét bọc đồ xuống gối đầu, kéo Thẩm Dịch Giai nằm xuống: "Khi nào rảnh rỗi ta sẽ xem, ngủ trước đi."
Thẩm Dịch Giai chưa từ bỏ ý định: "Vậy chàng xem xong, nếu thích thì nói với ta, ta sẽ mua thêm mấy quyển về cho chàng."
Tống Cảnh Thần: "..."
Cái này cũng không cần, hắn không thích. Hơn nữa... mấy quyển này cũng đã đủ để hắn xem rất lâu rồi.
Gian phòng an tĩnh một lúc, đột nhiên Thẩm Dịch Giai bật dậy như cá chép, dọa Tống Cảnh Thần một phen.
Nhưng không đợi hắn hỏi, Thẩm Dịch Giai đã mang giày xong xông ra ngoài.
Tống Cảnh Thần vội chống người ngồi lên xe lăn đi theo ra ngoài, chỉ thấy Thẩm Dịch Giai đã trở lại.
Trên tay còn cầm một quyển sách cũ.
Trán Tống Cảnh Thần giật giật liên hồi, đây là không chỉ mua ba quyển sao. Lời ngăn cản cũng không kịp nói ra miệng. Chỉ thấy Thẩm Dịch Giai lật sách ra.
Thẩm Dịch Giai cũng là nằm xuống mới nhớ tới lúc ấy mình vì vội vàng tiện tay ném quyển sách này lên xe ngựa, sau đó bị mấy chuyện linh tinh chen ngang nên hoàn toàn quên mất, may mà không mất.
Tống Cảnh Thần đỡ trán: "..."
Chàng đoán đây là sách gì?
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Linh Tâm
Beta: Liu Xing
Check: Trân Trân
Thẩm Dịch Giai thực sự bái phục đầu óc của tướng công nhà mình, rõ ràng nàng không nói gì, nhưng người ta cái gì cũng biết.
Chấp nhận ngả bài: “Thiết Đản mà ngày hôm qua chàng nhìn thấy kia dẫn ta đi, ta cũng không cứu hắn. Hắn theo ta vào núi nói muốn bái ta làm sư phụ, nhưng chàng cũng biết ta không có võ công chính phái gì, đương nhiên không thể dạy hư người khác được, lúc đó ta đã từ chối. Hắn nói dẫn ta kiếm tiền, ta mới đồng ý nhận hắn làm tiểu đệ.”
Nói một hơi xong, Thẩm Dịch Giai thở dốc. Hiện tại nàng thật sự không che giấu gì nữa.
Tống Cảnh Thần cười lạnh, còn biết cái gì gọi là dạy hư người khác: “Không có gì khác sao?”
Thẩm Dịch Giai lắc đầu: "Thật sự không có, ta thề sau này chuyện gì cũng sẽ nói hết với chàng." Ngươi cũng đừng nhìn chằm chằm vào ta nữa, xin tha cho ta đi.
Dường như nghe được tiếng lòng của Thẩm Dịch Giai, Tống Cảnh Thần dời tầm mắt đi.
Thẩm Dịch Giai thở phào nhẹ nhõm, lại có chút bối rối gãi đầu. Ánh mắt có chút mơ hồ nói: "Vậy... sao hôm qua An Tú Nhi lại ở nhà chúng ta."
Giọng nói còn có chút vị chua.
Tống Cảnh Thần ngừng lại, trong lòng không hiểu sao có chút vui mừng nhưng trên mặt không lộ ra, giải thích: "Nàng ấy nói nàng thích ăn dưa muối nàng ấy làm, đưa tới một ít.
Các ngươi đều không ở nhà, Hạo ca nhi và Hoan tỷ nhi đói chết đi được..."
"Vậy nàng ấy còn múc canh xới cơm cho chàng." Thẩm Dịch Giai nghẹn miệng.
Thẩm Dịch Giai lấy làm lạ, An Tú Nhi không phải biết các nàng không ở nhà sao, nhưng nàng không nghĩ nhiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Trước đây nha hoàn trong nhà cũng làm như vậy." Tống Cảnh Thần nhìn vào một góc nào đó, ăn ngay nói thật.
Thẩm Dịch Giai nghẹn lời, muốn nói nàng ấy cũng không phải nha hoàn nhà ngươi, có điều cảm giác phiền muộn khó hiểu trong lòng cũng biến mất.
Nhìn sang theo tầm mắt của hắn, thì thấy cái bọc trong góc, kinh ngạc nói: "Đó không phải sách ta mua cho chàng sao, chàng không đọc à."
Đi tới lấy cái bao ra.
Mặt Tống Cảnh Thần không chút thay đổi: "Nàng chắc chắn là mua cho ta?"
"Đúng vậy, ta thấy trong nhà chỉ có vài quyển sách đã sắp bị chàng lật nát, đặc biệt nhờ chưởng quầy tiệm sách chọn cho chàng. Nghe nói là mấy quyển bán chạy nhất, tốn hai lượng bạc của ta đấy." Ngẫm lại Thẩm Dịch Giai còn có chút đau lòng, hai lượng bạc đủ để mua rất nhiều thịt.
Nhét cái bọc vào trong ngực Tống Cảnh Thần, ý bảo hắn mau mở ra xem có thích hay không.
Tay Tống Cảnh Thần run lên, truy hỏi: "Nàng đã đọc rồi?"
"Không có, sách mua cho chàng chứ không phải mua cho ta đọc, hơn nữa ta cũng không biết được mấy chữ." Thẩm Dịch Giai không rõ vì sao Tống Cảnh Thần lại có nhiều vấn đề như vậy, chẳng phải chỉ có mấy quyển sách thôi sao.
Tống Cảnh Thần nghẹn lời, nhét bọc đồ xuống gối đầu, kéo Thẩm Dịch Giai nằm xuống: "Khi nào rảnh rỗi ta sẽ xem, ngủ trước đi."
Thẩm Dịch Giai chưa từ bỏ ý định: "Vậy chàng xem xong, nếu thích thì nói với ta, ta sẽ mua thêm mấy quyển về cho chàng."
Tống Cảnh Thần: "..."
Cái này cũng không cần, hắn không thích. Hơn nữa... mấy quyển này cũng đã đủ để hắn xem rất lâu rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gian phòng an tĩnh một lúc, đột nhiên Thẩm Dịch Giai bật dậy như cá chép, dọa Tống Cảnh Thần một phen.
Nhưng không đợi hắn hỏi, Thẩm Dịch Giai đã mang giày xong xông ra ngoài.
Tống Cảnh Thần vội chống người ngồi lên xe lăn đi theo ra ngoài, chỉ thấy Thẩm Dịch Giai đã trở lại.
Trên tay còn cầm một quyển sách cũ.
Trán Tống Cảnh Thần giật giật liên hồi, đây là không chỉ mua ba quyển sao. Lời ngăn cản cũng không kịp nói ra miệng. Chỉ thấy Thẩm Dịch Giai lật sách ra.
Thẩm Dịch Giai cũng là nằm xuống mới nhớ tới lúc ấy mình vì vội vàng tiện tay ném quyển sách này lên xe ngựa, sau đó bị mấy chuyện linh tinh chen ngang nên hoàn toàn quên mất, may mà không mất.
Tống Cảnh Thần đỡ trán: "..."
Chàng đoán đây là sách gì?
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Linh Tâm
Beta: Liu Xing
Check: Trân Trân
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro