Tiểu Phúc Thê Vừa Ngọt Vừa Ngầu Của Thế Tử Bệnh Yếu
Thay Đổi
Tiểu Tiểu Tiểu Bình Tử
2024-11-12 20:03:19
Đánh bất tỉnh người áo đen cuối cùng, Thẩm Dịch Giai vứt bỏ thanh đao trong tay. Vừa định nói gì đó, lỗ tai nàng khẽ động, tầm mắt chuyển hướng bóng đêm, một bước dài chạy vào màn mưa.
Tống Cảnh Thần còn chưa kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn bóng người kia biến mất trong đêm tối. Sâu trong nội tâm hắn lại một lần nữa xuất hiện một cảm giác vô lực.
Không để hắn lo lắng quá lâu, Thẩm Dịch Giai đã trở lại. Toàn thân ướt đẫm, hai tay còn đang mỗi bên xách theo một tên áo đen, ném bọn chúng vào trong một đống người bị nàng đánh ngất, đưa tay lau nước mưa trên mặt, hướng Tống Cảnh Thần vẻ mặt đắc ý cười nói: "Không để hai người này chạy thoát được."
Nói xong lại hung ác đạp mấy cước lên, vừa nãy chính là hai người này bắn tên thiếu chút nữa khiến tướng công nàng bị thương.
Tống Cảnh Thần thầm thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay gọi Thẩm Dịch Giai tới. Kéo tay nàng kiểm tra tỉ mỉ: "Không bị thương chứ?"
Thẩm Dịch Giai lắc đầu, ưỡn ngực, vẻ mặt thành khẩn nói: "Bọn họ không làm gì được ta!"
Tống Cảnh Thần bị bộ dạng này của cô chọc cho trong lòng buồn cười, tầm mắt liếc xuống, chú ý tới chỗ hơi nhô lên dưới lớp áo bị ướt, xấu hổ dời mắt đi.
Lý thị ra đến gọi Thẩm Dịch Giai vào trong xe ngựa thay quần áo. Thẩm Dịch Giai ngoan ngoãn đi theo, không chú ý tới vành tai ửng đỏ của Tống Cảnh Thần.
Đợi nàng thay xong quần áo đi ra, đã thấy Tống Cảnh Thần cho người giật tấm vải đen trên mặt những tên thích khách kia xuống.
Thẩm Dịch Giai đi qua xem xét, kinh ngạc lên tiếng: "A, sao trên mặt bọn họ đều có một mặt trăng vậy."
Người áo đen cuối cùng lộ ra dung mạo, mỗi người đều có ấn ký hình trăng lưỡi liềm trên gò má bên phải.
"Thiếu gia, bọn họ là..." Dương thúc vẻ mặt nghiêm trọng nhìn về phía Tống Cảnh Thần.
Tống Cảnh Thần khoát tay áo ngăn cản lời Dương thúc, thản nhiên nói: "Giết hết đi."
Đây không phải lần đầu tiên hắn bị tử sĩ trên mặt có ấn ký hình trăng lưỡi liềm ám sát. Nhưng từ đầu đến cuối hắn không tra ra được người đứng sau lưng là ai, điều duy nhất có thể xác nhận là những người này không phải Trùng An Đế phái tới.
Dừng một chút, hắn nhìn về phía Thẩm Dịch Giai đột nhiên nói thêm một câu: "Những người này đều là tử sĩ. Từ khi nhận được nhiệm vụ, trừ phi chết đi, nếu không sẽ chấp hành liên tục."
Thẩm Dịch Giai chỉ đánh ngất những người này, chứ không xuống tay giết chết. Tống Cảnh Thần vô thức cho rằng Thẩm Dịch Giai không đành lòng. Hắn mới không nhịn được giải thích thêm một câu.
"A?" Thẩm Dịch Giai ngơ ngác, kịp phản ứng lại: "Vậy thì giết đi! Ta... Ta chỉ là còn chưa thích ứng với việc đi giết người..."
Dù sao cũng là lớn lên ở thế kỷ 21, người trong viện có phát rồ hơn nữa cũng sẽ không trắng trợn đi giết người, huống chi nhiều người như vậy.
Tống Cảnh Thần liếc nhìn Thẩm Dịch Giai thật sâu, không nói gì. Ánh mắt ra hiệu Dương thúc động thủ.
Mưa rơi mãi đến trưa ngày hôm sau mới ngừng lại. Mười hộ vệ có ba người bị thương quá nặng đã không còn thích hợp để lên đường nữa. Lâm Mộc để lại hai người đưa bọn họ đến một trấn gần đó dưỡng thương.
Không biết có phải là ảo giác của Thẩm Dịch Giai hay không, nàng luôn cảm thấy những người này khách khí với mình hơn rất nhiều.
Ví dụ như khi xe ngựa đi ngang qua một trấn nào đó, chỉ cần nàng vén rèm xe lên, vẻ mặt thèm thuồng nhìn đồ ăn, sau một khắc sẽ có một hộ vệ cầm đồ ăn như vậy đưa đến trước mặt mình.
Ví dụ như hiện tại ở khách điếm, không cần nàng nhắc nhở đã có người đi lên tính tiền.
Ban đầu Thẩm Dịch Giai cảm thấy thú vị, cho đến khi nàng phát hiện mỗi lần có người đưa đồ cho nàng, mặt của Tống Cảnh Thần sẽ đen đi một khoảng thời gian thật dài.
Cho rằng Tống Cảnh Thần không thích những hộ vệ này, nên nàng không tùy tiện vén rèm xe lên nhìn loạn nữa. Kết quả mỗi ngày lên xe ngựa đều sẽ thấy một phần điểm tâm trên bàn nhỏ.
Thẩm Dịch Giai cảm thấy trong lòng ngọt ngào, cũng không hiểu vì sao chỉ cảm giác mấy món này ăn ngon hơn mấy món những hộ vệ kia mua cho nàng.
Tống Cảnh Thần còn chưa kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn bóng người kia biến mất trong đêm tối. Sâu trong nội tâm hắn lại một lần nữa xuất hiện một cảm giác vô lực.
Không để hắn lo lắng quá lâu, Thẩm Dịch Giai đã trở lại. Toàn thân ướt đẫm, hai tay còn đang mỗi bên xách theo một tên áo đen, ném bọn chúng vào trong một đống người bị nàng đánh ngất, đưa tay lau nước mưa trên mặt, hướng Tống Cảnh Thần vẻ mặt đắc ý cười nói: "Không để hai người này chạy thoát được."
Nói xong lại hung ác đạp mấy cước lên, vừa nãy chính là hai người này bắn tên thiếu chút nữa khiến tướng công nàng bị thương.
Tống Cảnh Thần thầm thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay gọi Thẩm Dịch Giai tới. Kéo tay nàng kiểm tra tỉ mỉ: "Không bị thương chứ?"
Thẩm Dịch Giai lắc đầu, ưỡn ngực, vẻ mặt thành khẩn nói: "Bọn họ không làm gì được ta!"
Tống Cảnh Thần bị bộ dạng này của cô chọc cho trong lòng buồn cười, tầm mắt liếc xuống, chú ý tới chỗ hơi nhô lên dưới lớp áo bị ướt, xấu hổ dời mắt đi.
Lý thị ra đến gọi Thẩm Dịch Giai vào trong xe ngựa thay quần áo. Thẩm Dịch Giai ngoan ngoãn đi theo, không chú ý tới vành tai ửng đỏ của Tống Cảnh Thần.
Đợi nàng thay xong quần áo đi ra, đã thấy Tống Cảnh Thần cho người giật tấm vải đen trên mặt những tên thích khách kia xuống.
Thẩm Dịch Giai đi qua xem xét, kinh ngạc lên tiếng: "A, sao trên mặt bọn họ đều có một mặt trăng vậy."
Người áo đen cuối cùng lộ ra dung mạo, mỗi người đều có ấn ký hình trăng lưỡi liềm trên gò má bên phải.
"Thiếu gia, bọn họ là..." Dương thúc vẻ mặt nghiêm trọng nhìn về phía Tống Cảnh Thần.
Tống Cảnh Thần khoát tay áo ngăn cản lời Dương thúc, thản nhiên nói: "Giết hết đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây không phải lần đầu tiên hắn bị tử sĩ trên mặt có ấn ký hình trăng lưỡi liềm ám sát. Nhưng từ đầu đến cuối hắn không tra ra được người đứng sau lưng là ai, điều duy nhất có thể xác nhận là những người này không phải Trùng An Đế phái tới.
Dừng một chút, hắn nhìn về phía Thẩm Dịch Giai đột nhiên nói thêm một câu: "Những người này đều là tử sĩ. Từ khi nhận được nhiệm vụ, trừ phi chết đi, nếu không sẽ chấp hành liên tục."
Thẩm Dịch Giai chỉ đánh ngất những người này, chứ không xuống tay giết chết. Tống Cảnh Thần vô thức cho rằng Thẩm Dịch Giai không đành lòng. Hắn mới không nhịn được giải thích thêm một câu.
"A?" Thẩm Dịch Giai ngơ ngác, kịp phản ứng lại: "Vậy thì giết đi! Ta... Ta chỉ là còn chưa thích ứng với việc đi giết người..."
Dù sao cũng là lớn lên ở thế kỷ 21, người trong viện có phát rồ hơn nữa cũng sẽ không trắng trợn đi giết người, huống chi nhiều người như vậy.
Tống Cảnh Thần liếc nhìn Thẩm Dịch Giai thật sâu, không nói gì. Ánh mắt ra hiệu Dương thúc động thủ.
Mưa rơi mãi đến trưa ngày hôm sau mới ngừng lại. Mười hộ vệ có ba người bị thương quá nặng đã không còn thích hợp để lên đường nữa. Lâm Mộc để lại hai người đưa bọn họ đến một trấn gần đó dưỡng thương.
Không biết có phải là ảo giác của Thẩm Dịch Giai hay không, nàng luôn cảm thấy những người này khách khí với mình hơn rất nhiều.
Ví dụ như khi xe ngựa đi ngang qua một trấn nào đó, chỉ cần nàng vén rèm xe lên, vẻ mặt thèm thuồng nhìn đồ ăn, sau một khắc sẽ có một hộ vệ cầm đồ ăn như vậy đưa đến trước mặt mình.
Ví dụ như hiện tại ở khách điếm, không cần nàng nhắc nhở đã có người đi lên tính tiền.
Ban đầu Thẩm Dịch Giai cảm thấy thú vị, cho đến khi nàng phát hiện mỗi lần có người đưa đồ cho nàng, mặt của Tống Cảnh Thần sẽ đen đi một khoảng thời gian thật dài.
Cho rằng Tống Cảnh Thần không thích những hộ vệ này, nên nàng không tùy tiện vén rèm xe lên nhìn loạn nữa. Kết quả mỗi ngày lên xe ngựa đều sẽ thấy một phần điểm tâm trên bàn nhỏ.
Thẩm Dịch Giai cảm thấy trong lòng ngọt ngào, cũng không hiểu vì sao chỉ cảm giác mấy món này ăn ngon hơn mấy món những hộ vệ kia mua cho nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro