Tiểu Phúc Thê Vừa Ngọt Vừa Ngầu Của Thế Tử Bệnh Yếu
Tính toán
Tiểu Tiểu Tiểu Bình Tử
2024-11-12 20:03:19
Tiểu Lưu thị đầy mưu mô liếc nhìn miếng thịt mà Tống Mậu Lâm được chia, trong lòng có chút hâm mộ.
Nhưng cũng không dám có ý kiến gì với tiểu thúc tử, oán trách nhìn tướng công nhà mình nhét thịt đã được chia vào trong miệng.
Nàng ta cúi đầu xuống bới miếng cơm, lại chuyển ánh mắt vào trong bát nhi tử nhà mình. Con ngươi đảo quanh, nàng ta duỗi chiếc đũa ra gắp đi miếng thịt từ trong bát của thằng bé.
Miệng dỗ dành: "Phúc Bảo, mẹ đút con ăn!"
Nói xong thì nhét thịt vào miệng nhai nhai, nhổ ra cũng chỉ còn lại một nửa. Trực tiếp đút vào trong miệng Phúc Bảo.
Tống Mậu Lâm thấy vậy liền nhíu chặt mày, trong nháy mắt không còn khẩu vị.
Chú ý tới sắc mặt của hắn ta, Tống Đại Giang trừng mắt liếc Lưu thị.
Lưu thị cảm thấy oan ức, tức giận đến mức vỗ một cái vào ót của tiểu Lưu thị, trách mắng: "Đồ khốn tham lam, lão nương ban đầu là mắt bị mù mới để cho Đại Lâm cưới ngươi vào cửa."
Tiểu Lưu thị xảo biện: "Cô mẫu, con cũng không có làm gì, con chỉ là cho Phúc Bảo ăn cơm!"
"Ta nhổ!" Lưu thị phun một cái: "Bình thường để ngươi đút thì ngươi nói thế nào, Phúc Bảo cũng đã ba tuổi rồi, có thể tự mình ăn. A, hôm nay lại nghĩ muốn cho nó ăn rồi sao?"
Tiểu Lưu thị ngượng ngùng cười nịnh nọt, cúi đầu ăn cơm không dám cãi lại.
"Vợ à, nàng đang mang thai, cho nàng ăn!" Ngược lại Tống Nhị Lâm đã gắp thịt của mình cho Trần thị.
Trần thị dịu dàng cười với hắn ta.
Tống Gia Nguyệt đảo mắt, nghĩ đến điều gì đó mở miệng nói: "Mẹ, hôm nay con cùng Chiêu Chiêu lên núi đi nhặt nấm, mẹ đoán chúng con đã nhìn thấy gì?"
Chiêu Chiêu là nữ nhi của trưởng thôn tên Tống Minh Chiêu.
Sau khi thành công thu hút sự chú ý của cả nhà, Tống Gia Nguyệt cũng không úp mở nữa, tiếp tục nói: "Con thấy An Đông đưa một con lợn rừng lớn qua bên kia."
"Nhìn lầm rồi, An gia ở cách vách với bên kia, chắc là về nhà mình!" Lưu thị rõ ràng không tin, đưa nhiều thịt như vậy cho người khác là chuyện chỉ có kẻ ngốc mới làm.
Tống Gia Nguyệt nóng nảy: "Sao có thể, con và Chiêu Chiêu đặc biệt quan sát, chính là đi vào nhà kia, lúc đi ra cũng không cầm cái gì. Đúng rồi, còn có cô nương hôm đó, hai người cùng nhau đi từ trên núi xuống."
Lưu thị tặc lưỡi nói: "Cô nam quả nữ cùng nhau từ trên núi xuống, có thể làm chuyện tốt gì! Con chỉ là một cô nương đừng nên để ý tới."
Tiểu Lưu thị hiển nhiên không chú ý tới cùng một vấn đề với người khác, chen vào nói: "Cô mẫu, người nói chúng ta qua bên kia xin bọn họ chút thịt, bọn họ có thể cho không?"
Bình thường Tống Nhị Lâm đều không thích quản chuyện của những người khác trong nhà, lúc này cũng không nhịn được lên tiếng nói: "Đại tẩu nghĩ hay quá nhỉ, chuyện trước kia đừng đề cập tới nữa. Chỉ với chuyện bọn họ mới trở về ngày hôm đó đã náo loạn thành như vậy, người ta không cho người ăn dao đã là tốt lắm rồi. Hơn nữa, không phải đã đoạn tuyệt quan hệ với gia tộc rồi sao, người ta dựa vào cái gì mà cho chúng ta!"
"Sau khi đoạn tuyệt quan hệ với gia tộc thì họ vẫn mang họ Tống, đánh gãy xương nhưng vẫn còn nối với gân! Cha chúng ta là trưởng bối, chúng ta không nhận bọn họ, chẳng lẽ bọn họ có thể không hiếu kính à? Ngươi không thấy được ngày đó bọn họ lôi từng xe đồ đạc về nhà, cũng không phải ít bạc đâu..."
Lưu thị nghe xong có chút động tâm, ngày đó tuy rằng bà ta không nhìn thấy nhưng tin đồn đều truyền khắp thôn, nói rằng một con lạc đà gầy còn tốt hơn một con ngựa béo, vừa ra tay đã mua nhiều đồ như vậy, khẳng định đã mang không ít tiền bạc trở về.
Nếu số tiền kia đều cho nhà bọn họ, vậy thì tiền đồ của Tam nhi không cần lo lắng, của hồi môn sau này của khuê nữ cũng có thể thêm vào một chút.
Bà ta nhìn Tống Đại Giang, thấy ông ta chỉ ăn cơm không lên tiếng. Là phu thê nhiều năm, sao Lưu thị có thể không hiểu ý của ông ta. Chính là không phản đối việc qua bên đó.
Ho khan một tiếng cắt ngang cuộc cãi vã của hai người, bà ta ra vẻ khó xử nói: "Tiểu Lưu thị nói cũng đúng, xương gãy thì vẫn còn gân. Một lát nữa ăn cơm xong ta đi qua bên kia xem thử."
Tiểu Lưu thị vội vàng lấy lòng nói: "Cô mẫu, con đi cùng người."
Lưu thị tức giận trừng mắt liếc nàng ta: "Chỉ có ngươi là tinh ranh, chỗ nào cũng có ngươi."
Chẳng qua bà ta cũng không phản đối.
Tống Gia Nguyệt và Tống Mậu Lâm liếc nhìn nhau, không nói gì.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Đại Pro
Beta: Felicia
Nhưng cũng không dám có ý kiến gì với tiểu thúc tử, oán trách nhìn tướng công nhà mình nhét thịt đã được chia vào trong miệng.
Nàng ta cúi đầu xuống bới miếng cơm, lại chuyển ánh mắt vào trong bát nhi tử nhà mình. Con ngươi đảo quanh, nàng ta duỗi chiếc đũa ra gắp đi miếng thịt từ trong bát của thằng bé.
Miệng dỗ dành: "Phúc Bảo, mẹ đút con ăn!"
Nói xong thì nhét thịt vào miệng nhai nhai, nhổ ra cũng chỉ còn lại một nửa. Trực tiếp đút vào trong miệng Phúc Bảo.
Tống Mậu Lâm thấy vậy liền nhíu chặt mày, trong nháy mắt không còn khẩu vị.
Chú ý tới sắc mặt của hắn ta, Tống Đại Giang trừng mắt liếc Lưu thị.
Lưu thị cảm thấy oan ức, tức giận đến mức vỗ một cái vào ót của tiểu Lưu thị, trách mắng: "Đồ khốn tham lam, lão nương ban đầu là mắt bị mù mới để cho Đại Lâm cưới ngươi vào cửa."
Tiểu Lưu thị xảo biện: "Cô mẫu, con cũng không có làm gì, con chỉ là cho Phúc Bảo ăn cơm!"
"Ta nhổ!" Lưu thị phun một cái: "Bình thường để ngươi đút thì ngươi nói thế nào, Phúc Bảo cũng đã ba tuổi rồi, có thể tự mình ăn. A, hôm nay lại nghĩ muốn cho nó ăn rồi sao?"
Tiểu Lưu thị ngượng ngùng cười nịnh nọt, cúi đầu ăn cơm không dám cãi lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vợ à, nàng đang mang thai, cho nàng ăn!" Ngược lại Tống Nhị Lâm đã gắp thịt của mình cho Trần thị.
Trần thị dịu dàng cười với hắn ta.
Tống Gia Nguyệt đảo mắt, nghĩ đến điều gì đó mở miệng nói: "Mẹ, hôm nay con cùng Chiêu Chiêu lên núi đi nhặt nấm, mẹ đoán chúng con đã nhìn thấy gì?"
Chiêu Chiêu là nữ nhi của trưởng thôn tên Tống Minh Chiêu.
Sau khi thành công thu hút sự chú ý của cả nhà, Tống Gia Nguyệt cũng không úp mở nữa, tiếp tục nói: "Con thấy An Đông đưa một con lợn rừng lớn qua bên kia."
"Nhìn lầm rồi, An gia ở cách vách với bên kia, chắc là về nhà mình!" Lưu thị rõ ràng không tin, đưa nhiều thịt như vậy cho người khác là chuyện chỉ có kẻ ngốc mới làm.
Tống Gia Nguyệt nóng nảy: "Sao có thể, con và Chiêu Chiêu đặc biệt quan sát, chính là đi vào nhà kia, lúc đi ra cũng không cầm cái gì. Đúng rồi, còn có cô nương hôm đó, hai người cùng nhau đi từ trên núi xuống."
Lưu thị tặc lưỡi nói: "Cô nam quả nữ cùng nhau từ trên núi xuống, có thể làm chuyện tốt gì! Con chỉ là một cô nương đừng nên để ý tới."
Tiểu Lưu thị hiển nhiên không chú ý tới cùng một vấn đề với người khác, chen vào nói: "Cô mẫu, người nói chúng ta qua bên kia xin bọn họ chút thịt, bọn họ có thể cho không?"
Bình thường Tống Nhị Lâm đều không thích quản chuyện của những người khác trong nhà, lúc này cũng không nhịn được lên tiếng nói: "Đại tẩu nghĩ hay quá nhỉ, chuyện trước kia đừng đề cập tới nữa. Chỉ với chuyện bọn họ mới trở về ngày hôm đó đã náo loạn thành như vậy, người ta không cho người ăn dao đã là tốt lắm rồi. Hơn nữa, không phải đã đoạn tuyệt quan hệ với gia tộc rồi sao, người ta dựa vào cái gì mà cho chúng ta!"
"Sau khi đoạn tuyệt quan hệ với gia tộc thì họ vẫn mang họ Tống, đánh gãy xương nhưng vẫn còn nối với gân! Cha chúng ta là trưởng bối, chúng ta không nhận bọn họ, chẳng lẽ bọn họ có thể không hiếu kính à? Ngươi không thấy được ngày đó bọn họ lôi từng xe đồ đạc về nhà, cũng không phải ít bạc đâu..."
Lưu thị nghe xong có chút động tâm, ngày đó tuy rằng bà ta không nhìn thấy nhưng tin đồn đều truyền khắp thôn, nói rằng một con lạc đà gầy còn tốt hơn một con ngựa béo, vừa ra tay đã mua nhiều đồ như vậy, khẳng định đã mang không ít tiền bạc trở về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu số tiền kia đều cho nhà bọn họ, vậy thì tiền đồ của Tam nhi không cần lo lắng, của hồi môn sau này của khuê nữ cũng có thể thêm vào một chút.
Bà ta nhìn Tống Đại Giang, thấy ông ta chỉ ăn cơm không lên tiếng. Là phu thê nhiều năm, sao Lưu thị có thể không hiểu ý của ông ta. Chính là không phản đối việc qua bên đó.
Ho khan một tiếng cắt ngang cuộc cãi vã của hai người, bà ta ra vẻ khó xử nói: "Tiểu Lưu thị nói cũng đúng, xương gãy thì vẫn còn gân. Một lát nữa ăn cơm xong ta đi qua bên kia xem thử."
Tiểu Lưu thị vội vàng lấy lòng nói: "Cô mẫu, con đi cùng người."
Lưu thị tức giận trừng mắt liếc nàng ta: "Chỉ có ngươi là tinh ranh, chỗ nào cũng có ngươi."
Chẳng qua bà ta cũng không phản đối.
Tống Gia Nguyệt và Tống Mậu Lâm liếc nhìn nhau, không nói gì.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Đại Pro
Beta: Felicia
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro