Tiểu Phúc Thê Vừa Ngọt Vừa Ngầu Của Thế Tử Bệnh Yếu
Tới Thăm (2)
Tiểu Tiểu Tiểu Bình Tử
2024-11-12 20:03:19
Hành động và thái độ này của Vương quả phụ đừng nói là Thẩm Dịch Giai, ngay cả Tống Cảnh Thần cũng kinh ngạc. Bọn họ còn tưởng rằng ít nhiều gì cũng sẽ bị bà ấy giận chó đánh mèo.
Thẩm Dịch Giai đưa đồ trong tay cho Vương quả phụ, Vương quả phụ xốc tấm vải lên liếc nhìn. Đôi mắt cười tạo thành một đường nhỏ, ngoài miệng lại oán trách nói: "Tới thì tới, sao còn mang theo quà."
Nói xong bà ấy đặt giỏ sang bên cạnh, dẫn người đi thẳng vào phòng Thiết Đản.
Thẩm Dịch Giai và Tống Cảnh Thần liếc nhìn nhau, yên lặng đi theo.
Thiết Đản còn đang nhỏ giọng kêu rên, nghe thấy động tĩnh cho rằng mẹ mình lại trở về, vừa định oán giận vài câu đã đối diện với cặp mắt phượng của Tống Cảnh Thần, sợ đến giật mình một cái, đưa mắt nhìn lên trên trông thấy Thẩm Dịch Giai.
Thiết Đản lập tức kích động muốn nhảy từ trên giường xuống: "Lão, lão đại, sao các ngươi lại tới đây."
Hắn còn chưa đứng lên, đã lại té ngã trở về.
Thẩm Dịch Giai trợn mắt, nhìn thấy cái đầu Thiết Đản đã bị bọc thành bánh chưng, ghét bỏ nói: "Ngươi nằm đi, ta và tướng công tới đây thăm ngươi một chút, không sao chứ?"
"Ai nha, ta không sao. Những người kia ỷ vào nhiều người, bằng không đã bị ta xử lý rồi." Mặc dù nói như vậy, Thiết Đản vẫn thành thật nghe lời nằm xuống.
Vương quả phụ vốn muốn duy trì hình tượng ôn nhu để lưu lại chút ấn tượng tốt cho khách, vừa nghe lời này không nhịn được buộc miệng mắng: "Ngươi còn xử lý người khác, chờ vết thương của ngươi khỏi rồi xem ta xử lý ngươi như thế nào..."
Thẩm Dịch Giai nhìn Vương quả phụ trước sau như hai người khác nhau một cách đầy bái phục, Vương quả phụ bị nhìn đến nghẹn họng. Ngượng ngùng cười cười: "Các ngươi nói chuyện đi. Ta đi giặt quần áo..."
Thẩm Dịch Giai thấy mặt Vương quả phụ biến sắc, chỉ cảm thấy kỳ lạ.
"Lão đại, ngươi cứ ngồi tự nhiên đi." Thiết Đản cũng không kêu rên nữa, hưng phấn gọi Thẩm Dịch Giai.
Thẩm Dịch Giai nhìn thoáng qua cái ghế có thể tan thành từng mảnh bất cứ lúc nào, lắc đầu kháng cự: "Ta không ngồi, kể lại đầu đuôi câu chuyện hôm nay cho ta nghe, người ra tay là những ai?"
Đây mới là mục đích nàng tới đây, còn về việc thăm Thiết Đản. Ấy, đó chỉ là nhân tiện mà thôi.
Tống Cảnh Thần nhíu mày liếc nhìn Thẩm Dịch Giai, Thẩm Dịch Giai đáp lại bằng một nụ cười ngoan ngoãn.
Vừa nhắc tới chuyện này, Thiết Đản dường như cũng quên cả đau, ngồi phắt dậy. Nghiến răng nghiến lợi thuật lại nguyên nhân, diễn biến, kết quả một lượt, nói với cái giọng đầy căm phẫn, lại trầm bổng du dương kia.
Nhất là tại sao hắn lại đánh nhau với người ta như vậy, cắn những ai, đạp những ai, giật tóc người nào nữa. Thẩm Dịch Giai nghe mà cảm thấy như bản thân tận mắt chứng kiến, thỉnh thoảng gật gật đầu, khen một câu hay lắm.
Tống Cảnh Thần ở bên cạnh thấy mà buồn cười, Thiết Đản còn không đi viết sách đúng là quá đáng tiếc. May mà Thiết Đản vẫn là một đứa trẻ chưa trưởng thành, bằng không thì hắn thật sự không yên tâm để hai người này tụ tập lại một chỗ.
Hắn kể mệt rồi, Thẩm Dịch Giai còn tốt bụng rót chén nước đưa tới cho hắn.
Nói xong lời cuối cùng, giọng Thiết Đản rõ ràng đã nhỏ xuống: "Sau cùng đầu ta bị bọn hắn đánh vỡ, được người ta khiêng về..."
Thẩm Dịch Giai bình thường trở lại, lại liếc nhìn đầu bánh chưng kia, nghiến răng: Một người bị khiêng về như ngươi nói nhiều như vậy làm gì.
Suýt chút nữa bị cuốn theo rồi.
Thẩm Dịch Giai không thể nào thừa nhận bản thân cũng nghe say sưa, nàng đứng thẳng lưng, làm bộ cao thâm khó lường liếc Thiết Đản một cái: "Được rồi, ta biết rồi. Ngươi an tâm ở nhà dưỡng thương đi, chuyện khác ngươi đừng quản."
Nói xong nàng định đẩy Tống Cảnh Thần rời đi.
"Haiz, lão đại, lúc ấy ta rất hung dữ. Ngươi không nghe thêm chút nữa sao?" Thiết Đản sốt sắng, sớm biết vậy đã không tổng kết nhanh như thế. Hắn còn có thể bịa thêm...
Thẩm Dịch Giai trợn mắt, không thèm quay đầu: "Sau này ra ngoài cứ gọi ta là tỷ đi."
Nàng cũng không phải thủ lĩnh lưu manh.
Thẩm Dịch Giai đẩy Tống Cảnh Thần đi thật xa, còn nghe được giọng nói hưng phấn của Thiết Đản truyền đến: "Tỷ, tỷ phu đi thong thả, sau này thường xuyên đến nhé."
Thẩm Dịch Giai: Có lẽ tên này không phải kẻ ngốc.
Khóe miệng Tống Cảnh Thần hơi cong lên, rõ ràng rất hài lòng với tiếng tỷ phu này.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Tuyết Ngân
Beta: Liu Xing
Check: Trân Trân
Thẩm Dịch Giai đưa đồ trong tay cho Vương quả phụ, Vương quả phụ xốc tấm vải lên liếc nhìn. Đôi mắt cười tạo thành một đường nhỏ, ngoài miệng lại oán trách nói: "Tới thì tới, sao còn mang theo quà."
Nói xong bà ấy đặt giỏ sang bên cạnh, dẫn người đi thẳng vào phòng Thiết Đản.
Thẩm Dịch Giai và Tống Cảnh Thần liếc nhìn nhau, yên lặng đi theo.
Thiết Đản còn đang nhỏ giọng kêu rên, nghe thấy động tĩnh cho rằng mẹ mình lại trở về, vừa định oán giận vài câu đã đối diện với cặp mắt phượng của Tống Cảnh Thần, sợ đến giật mình một cái, đưa mắt nhìn lên trên trông thấy Thẩm Dịch Giai.
Thiết Đản lập tức kích động muốn nhảy từ trên giường xuống: "Lão, lão đại, sao các ngươi lại tới đây."
Hắn còn chưa đứng lên, đã lại té ngã trở về.
Thẩm Dịch Giai trợn mắt, nhìn thấy cái đầu Thiết Đản đã bị bọc thành bánh chưng, ghét bỏ nói: "Ngươi nằm đi, ta và tướng công tới đây thăm ngươi một chút, không sao chứ?"
"Ai nha, ta không sao. Những người kia ỷ vào nhiều người, bằng không đã bị ta xử lý rồi." Mặc dù nói như vậy, Thiết Đản vẫn thành thật nghe lời nằm xuống.
Vương quả phụ vốn muốn duy trì hình tượng ôn nhu để lưu lại chút ấn tượng tốt cho khách, vừa nghe lời này không nhịn được buộc miệng mắng: "Ngươi còn xử lý người khác, chờ vết thương của ngươi khỏi rồi xem ta xử lý ngươi như thế nào..."
Thẩm Dịch Giai nhìn Vương quả phụ trước sau như hai người khác nhau một cách đầy bái phục, Vương quả phụ bị nhìn đến nghẹn họng. Ngượng ngùng cười cười: "Các ngươi nói chuyện đi. Ta đi giặt quần áo..."
Thẩm Dịch Giai thấy mặt Vương quả phụ biến sắc, chỉ cảm thấy kỳ lạ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lão đại, ngươi cứ ngồi tự nhiên đi." Thiết Đản cũng không kêu rên nữa, hưng phấn gọi Thẩm Dịch Giai.
Thẩm Dịch Giai nhìn thoáng qua cái ghế có thể tan thành từng mảnh bất cứ lúc nào, lắc đầu kháng cự: "Ta không ngồi, kể lại đầu đuôi câu chuyện hôm nay cho ta nghe, người ra tay là những ai?"
Đây mới là mục đích nàng tới đây, còn về việc thăm Thiết Đản. Ấy, đó chỉ là nhân tiện mà thôi.
Tống Cảnh Thần nhíu mày liếc nhìn Thẩm Dịch Giai, Thẩm Dịch Giai đáp lại bằng một nụ cười ngoan ngoãn.
Vừa nhắc tới chuyện này, Thiết Đản dường như cũng quên cả đau, ngồi phắt dậy. Nghiến răng nghiến lợi thuật lại nguyên nhân, diễn biến, kết quả một lượt, nói với cái giọng đầy căm phẫn, lại trầm bổng du dương kia.
Nhất là tại sao hắn lại đánh nhau với người ta như vậy, cắn những ai, đạp những ai, giật tóc người nào nữa. Thẩm Dịch Giai nghe mà cảm thấy như bản thân tận mắt chứng kiến, thỉnh thoảng gật gật đầu, khen một câu hay lắm.
Tống Cảnh Thần ở bên cạnh thấy mà buồn cười, Thiết Đản còn không đi viết sách đúng là quá đáng tiếc. May mà Thiết Đản vẫn là một đứa trẻ chưa trưởng thành, bằng không thì hắn thật sự không yên tâm để hai người này tụ tập lại một chỗ.
Hắn kể mệt rồi, Thẩm Dịch Giai còn tốt bụng rót chén nước đưa tới cho hắn.
Nói xong lời cuối cùng, giọng Thiết Đản rõ ràng đã nhỏ xuống: "Sau cùng đầu ta bị bọn hắn đánh vỡ, được người ta khiêng về..."
Thẩm Dịch Giai bình thường trở lại, lại liếc nhìn đầu bánh chưng kia, nghiến răng: Một người bị khiêng về như ngươi nói nhiều như vậy làm gì.
Suýt chút nữa bị cuốn theo rồi.
Thẩm Dịch Giai không thể nào thừa nhận bản thân cũng nghe say sưa, nàng đứng thẳng lưng, làm bộ cao thâm khó lường liếc Thiết Đản một cái: "Được rồi, ta biết rồi. Ngươi an tâm ở nhà dưỡng thương đi, chuyện khác ngươi đừng quản."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong nàng định đẩy Tống Cảnh Thần rời đi.
"Haiz, lão đại, lúc ấy ta rất hung dữ. Ngươi không nghe thêm chút nữa sao?" Thiết Đản sốt sắng, sớm biết vậy đã không tổng kết nhanh như thế. Hắn còn có thể bịa thêm...
Thẩm Dịch Giai trợn mắt, không thèm quay đầu: "Sau này ra ngoài cứ gọi ta là tỷ đi."
Nàng cũng không phải thủ lĩnh lưu manh.
Thẩm Dịch Giai đẩy Tống Cảnh Thần đi thật xa, còn nghe được giọng nói hưng phấn của Thiết Đản truyền đến: "Tỷ, tỷ phu đi thong thả, sau này thường xuyên đến nhé."
Thẩm Dịch Giai: Có lẽ tên này không phải kẻ ngốc.
Khóe miệng Tống Cảnh Thần hơi cong lên, rõ ràng rất hài lòng với tiếng tỷ phu này.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Tuyết Ngân
Beta: Liu Xing
Check: Trân Trân
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro