Tiểu Phúc Thê Vừa Ngọt Vừa Ngầu Của Thế Tử Bệnh Yếu

Tới Thăm

Tiểu Tiểu Tiểu Bình Tử

2024-11-12 20:03:19

Lúc Thẩm Dịch Giai biết chuyện này là lúc Tống Thiết Căn tới đo đất nói cho bọn họ biết.

Đầu tiên Thẩm Dịch Giai cảm thấy thu nhận tiểu đệ này đúng là không uổng nhưng lúc nàng biết Thiết Đản đánh thua bị khiêng về nhà, lại cảm thấy mất mặt.

Thế nhưng có thể làm sao chứ, dù có mất mặt thì mình cũng đã nhận tiểu đệ này rồi, hắn là người nàng phải che chở.

Huống hồ hắn còn đánh nhau vì nàng. Mối thù này nàng nhất định phải báo.

Đợi sau khi Tống Thiết Căn rời đi, Thẩm Dịch Giai có chút chột dạ nhìn Tống Cảnh Thần một cái.

Tống Cảnh Thần khép sách trên tay lại: "Ta đi cùng nàng."

Thẩm Dịch Giai: Tướng công, chàng đúng là con giun trong bụng ta nha.

Trong lòng nàng cũng cảm thấy kỳ quái, hôm nay có chuyện gì khiến cho tướng công nhà mình bình thường không thích ra ngoài lại đột nhiên thay đổi thái độ ba lần bảy lượt muốn đi cùng nàng.

Thẩm Dịch Giai nhìn thoáng qua Tống Cảnh Thần với vẻ kỳ quái, mở miệng định nói mình đi một mình là được.

Còn chưa đợi nàng nói ra, đã nghe thấy Tống Cảnh Thần thản nhiên: "Một mình nàng đến nhà người khác thăm nam nhân không thích hợp."

Đương nhiên Tống Cảnh Thần sẽ không tin lời đồn bên ngoài, nhưng cũng không muốn thấy Thẩm Dịch Giai bị người ta chỉ trích.

Tống Cảnh Thần đã nói như vậy, Thẩm Dịch Giai có thể phản bác sao, không thể.

Hai người vừa ra ngoài, Lý thị đã xách cái rổ đuổi theo: "Bên trong có một miếng thịt khô và một ít nấm phơi khô đã chuẩn bị sẵn. Mang qua đó cũng coi như chút đồ tạ lễ của chúng ta."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thẩm Dịch Giai nhận lấy cái rổ, ngoan ngoãn gật đầu: "Cảm ơn mẹ."

Nhà Thiết Đản và nhà họ Tống vừa hay ngược nhau, một nhà đầu thôn một nhà cuối thôn. Mất gần một khắc đồng hồ mới đến, cũng không biết có phải chuyện giữa trưa quá ồn ào hay không, trên đường ai thấy hai người bọn họ đều làm như không thấy, cũng không chỉ trỏ như buổi sáng.

Thẩm Dịch Giai nhướng mày, xem ra trận đánh này của Thiết Đản cũng không phải vô dụng, cho nên cũng trách nàng trước đó quá hiền lành.

Đầu thôn còn có mấy gia đình ở, nhưng Thẩm Dịch Giai vừa liếc mắt đã đoán ra đó mới là nhà Thiết Đản.

Nguyên nhân không gì khác, chính là từ rất xa đã có thể nghe được tiếng gào khóc thảm thiết như quỷ khóc sói gào từ trong gian phòng rách nát nhất truyền ra.

"Ôi... Mẹ của ta ơi, người nhẹ chút, đau đau đau..."

"Tên ranh con ngươi, bây giờ biết đau rồi? Sáng sớm đi làm gì, một mình ngươi lông chưa mọc đủ đã dám xông vào trong đám người kéo bè kéo lũ đánh nhau, còn là một đám người đánh một mình ngươi. Ta thấy ngươi chán sống rồi, muốn để lão nương người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh chắc. Sớm biết như vậy, lúc trước khi cha ngươi mất ta đã nhét ngươi vào trong ván quan tài, còn tiết kiệm một bộ quan tài cho lão nương."

"Ai bảo bọn họ lắm lời..."

"Ngươi còn dám nói!"

"A! Nhẹ chút nhẹ chút..."

Thẩm Dịch Giai xấu hổ đứng trước cửa viện rách nát gõ cũng không được mà không gõ cũng không xong: "..."

Nếu Thiết Đản thật sự bị đánh chết như vậy, thì nàng có thể bỏ tiền ra mua quan tài này.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tống Cảnh Thần quay đầu lại liếc nhìn Thẩm Dịch Giai, còn tưởng nàng áy náy, nhẹ nhàng nắm tay nàng rồi nhanh chóng buông ra, an ủi: "Không sao, còn ta ở đây."

Thẩm Dịch Giai chớp chớp mắt, tuy có chút không hiểu tại sao có câu nói này nhưng tự nhiên lại cảm thấy ấm áp.

Nàng vừa định đưa tay gõ cửa, cửa viện đã bị người ta mở ra.

Người mở cửa là một phụ nhân trung niên hơi mập, trên tay bưng một chậu quần áo, nhìn thấy bọn họ. Phụ nhân dừng một chút hỏi: "Các ngươi là?"

Giọng nói này, không phải là của người lúc nãy vừa mới hùng hổ nói muốn nhét Thiết Đản vào trong quan tài sao. Thẩm Dịch Giai sờ lên mũi, nhất thời không biết trả lời thế nào.

Tống Cảnh Thần mở miệng nói: "Chúng ta là Tống gia ở cuối thôn, ta và phu nhân đặc biệt tới muốn nói một câu đa tạ."

Thật ra quả phụ Vương nhìn xe lăn cũng đoán được phần nào, bây giờ được chứng thực lập tức thay đổi khuôn mặt tươi cười: "Haiz, có gì để cảm ơn đâu, ta nghe tiểu tử thối nhà ta nói, hai ngày qua may mà có Tống tiểu nương tử chiếu cố."

Nghĩ đến trong nồi còn lại một nửa canh gà cùng năm mươi lượng bạc nóng hổi trong hộp, quả phụ Vương càng nhiệt tình nghênh đón hai người vào nhà. Đâu còn bộ dáng vừa mới giáo huấn Thiết Đản.

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Tuyết Ngân

Beta: Liu Xing

Check: Trân Trân

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Phúc Thê Vừa Ngọt Vừa Ngầu Của Thế Tử Bệnh Yếu

Số ký tự: 0