Tiểu Phúc Thê Vừa Ngọt Vừa Ngầu Của Thế Tử Bệnh Yếu
Tỷ Đấu
Tiểu Tiểu Tiểu Bình Tử
2024-11-12 20:03:19
Từ khi có xe lăn, Tống Cảnh Thần hiếm khi ở trong phòng mà không ra ngoài.
Trên tay hắn cầm một quyển sách dù thế nào cũng không thể đọc vào.
Hắn chú ý tới trên rương ở góc phòng có đặt một cái bọc vải xanh.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Tống Cảnh Thần lập tức lấy nó ra.
"Đại ca, đây là cái gì vậy? Huynh đã nhìn cả nửa ngày rồi." Hạo ca nhi đột nhiên thò đầu ra từ sau lưng Tống Cảnh Thần.
Cậu bé kéo Tống Cảnh Thần còn đang đấu tranh tâm lý trong lòng trở về lại.
"Đã viết xong hết rồi?" Tống Cảnh Thần lạnh nhạt hỏi.
Hạo ca rụt cổ: "Đệ chỉ ra ngoài nghỉ ngơi một chút, lập tức đi viết đây."
Hạo ca nhi nhanh như chớp chạy ra ngoài, trong lòng điên cuồng chửi bậy, cũng không biết hôm nay đại ca nhà mình trúng phải gió gì.
Bỗng nhiên muốn cậu và Hoan tỷ nhi viết năm trăm chữ, bình thường hai người bọn họ đều chỉ cần viết có một trăm chữ.
Đột nhiên cậu rất nhớ những ngày học tập cùng với đại tẩu.
Lúc này Thẩm Dịch Giai đã lấy được số bài, bởi vì thời gian còn sớm, người ra sân cũng không nhiều, rất nhanh đã đến lượt nàng.
Thiết Đản biết nơi này đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên hắn thật sự bước vào. Nhìn những người trên đài đánh nhau, cả đám đều cường tráng như trâu, trong lòng hắn căng thẳng và đồng thời cũng có chút hối hận vì đã dẫn Thẩm Dịch Giai đến đây.
Mắt thấy Thẩm Dịch Giai sắp đi lên, Thiết Đản không nhịn được kéo tay áo nàng, thấy ánh mắt Thẩm Dịch Giai nhìn mình, nuốt nước miếng một cái: "Lão đại, hay là chúng ta trở về đi."
Thẩm Dịch Giai nhìn hắn như nhìn tên ngốc, lườm hắn một cái, dặn dò: "Nhớ kỹ đặt cược ta thắng."
Nàng nói xong đi thẳng lên đài không quay đầu lại.
Thẩm Dịch Giai vừa mới bước lên, đám người vốn đang ầm ĩ lập tức yên tĩnh lại.
Thật sự là Thẩm Dịch Giai quá mức nhỏ bé, so với tên cường tráng đối diện nàng, nàng giống như một đứa trẻ chưa lớn, tay chân mảnh khảnh. Ai nấy đều nghi ngờ liệu Thẩm Dịch Giai có thể chống đỡ được một chiêu của đối phương hay không.
Những người này tới nơi đây là để xem những trò kích thích, đối với loại giao đấu không chút hồi hộp này luôn không có hứng thú.
Yên tĩnh một chớp mắt lại bắt đầu tán gẫu: "Đây là ai vậy, chưa mọc lông đã dám lên, chán sống rồi nhỉ."
"Ha ha, ai nói không phải. Không chừng là tiểu tử Lâm gia thứ hai."
"Tiểu tử kia lại không giống, tiểu tử đó tới là để bị đánh cho nóng mặt."
"Hôm nay hình như không thấy hắn ta tới?"
"Ngày hôm qua bị đánh thành như vậy, chắc là hắn chỉ có thể bò vào."
"Ha ha..."
Người phía dưới mồm năm miệng mười, Thẩm Dịch Giai giống như không nghe thấy, mặt không biểu cảm nhìn tráng hán đối diện.
Tráng hán kia vốn nghe được lời của người phía dưới muốn chế nhạo vài câu nhưng giờ phút này hắn lại bị Thẩm Dịch Giai nhìn chằm chằm đến tê cả da đầu.
Bàn cược bên dưới lại được mở ra, hầu như tất cả mọi người đều đặt cược tráng hán thắng. Trán Thiết Đản đổ mồ hôi lạnh, khi tìm được tên giả của Thẩm Dịch Giai, hắn đè một trăm lượng lên.
Một lần nữa thu được ánh mắt nhìn kẻ ngốc từ bốn phương tám hướng ném tới, ngay cả nhà cái cũng nhìn hắn một cái, Thiết Đản thật sự khóc không ra nước mắt.
Trên đài bắt đầu giao đấu, người phía dưới lại không có hứng thú, tụm năm tụm ba lại nói chuyện phiếm.
Chỉ có Thiết Đản căng thẳng không chịu nổi, nhìn chằm chằm Thẩm Dịch Giai trên đài không chớp mắt.
Tráng hán ôm quyền: "Không muốn chết thì nhanh chóng nhận thua, ta sẽ không vì thấy ngươi tuần tú mà hạ thủ lưu tình."
Nói xong liền lao tới chỗ Thẩm Dịch Giai.
Thẩm Dịch Giai nghiêng đầu đã biết có thể không cần hạ thủ lưu tình.
Nhìn tráng hán đã sắp đến trước mặt, Thẩm Dịch Giai vẫn đứng tại chỗ không tránh không né.
Người dưới đài phảng phất đã thấy được bộ dáng Thẩm Dịch Giai máu tươi ba thước, chẳng những không cảm thấy đáng tiếc, thậm chí còn đổi thành bộ mặt cười trên nỗi đau của người khác.
Thẩm Dịch Giai vốn mặt không biểu cảm đột nhiên nở nụ cười, duỗi bàn tay nhỏ bé ra ngăn cản quyền phong mà tráng hán đánh tới.
Trên mặt tráng hán hiện lên một tia kinh ngạc, sống lưng đột nhiên phát lạnh, hắn muốn thu quyền nhưng đã không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Dịch Giai nghiêng người, bàn tay trắng nõn theo quyền của mình di chuyển tới chỗ cổ tay, nắm chặt rồi vặn lại.
Động tác này của Thẩm Dịch Giai chỉ trong nháy mắt, nếu không phải tráng hán ở gần thì căn bản không thể thấy rõ, hắn ta còn quên mất phải kêu đau.
Tiếng xương cốt đứt gãy rõ ràng truyền ra ngoài, dưới sân thoáng chốc yên lặng đến mức kim rơi cũng có thể nghe được, tất cả đều bị biến cố này làm cho kinh hãi không thôi.
Trong nháy mắt tiếp theo, tiếng reo hò phấn khích lại vang lên.
Tráng hán lấy lại tinh thần, có ý đồ rút về. Nhưng hắn lại phát hiện cái tay nhìn như mềm mại vô lực kia như có lực ngàn cân, hắn căn bản không rút tay ra được.
Hắn chỉ có thể vươn tay kia bắt lấy Thẩm Dịch Giai. Tuy nhiên Thẩm Dịch Giai lại không cho hắn cơ hội đụng tới mình, nàng kéo một cái khiến tráng hán lảo đảo tiến lên trước vài bước rồi vặn cổ tay hắn ta, sau đó xoay người từ đỉnh đầu nhảy đến sau lưng tráng hán.
Lại là một tiếng răng rắc, toàn bộ cánh tay tráng hán đã trật khớp.
"A..." Tráng hán đau đến thét lên thành tiếng.
...
Có kinh nghiệm ngày hôm qua, Thẩm Dịch Giai cũng không dám về nhà quá muộn.
Thiết Đản đỏ mặt đánh xe ngựa, rõ ràng vẫn còn hưng phấn.
Thẩm Dịch Giai cũng rất vui vẻ, hôm nay nàng đánh năm trận. Lấy ra một trăm lượng để Thiết Đản đặt cược, lời tròn sáu trăm lượng.
Đây là do tỷ lệ đặt cược của nàng trong hai trận sau đó trở nên cực thấp, nếu không sẽ càng được nhiều hơn.
Vốn dĩ đi ra từ đấu trường sớm hơn nhưng mà có một cái đuôi theo sau nàng, hai người lại là một phen rẽ ngang rẽ dọc mới cắt bỏ được.
Đến cửa thôn, Thẩm Dịch Giai hào phóng chia cho Thiết Đản năm mươi lượng để hắn ta xuống xe, còn mình thì đánh xe ngựa về nhà.
Chuyện ngoài ý muốn là Tống Cảnh Thần lại chờ ở cửa.
Trong lòng Thẩm Dịch Giai có chút chột dạ. Chuyện hôm nay nàng làm hình như cũng không phải chuyện gì quan trọng.
Cũng may nàng không định đi đến loại chỗ này nhiều lần, lần đầu tiên đã bị người khác theo dõi. Tuy nàng không sợ nhưng cũng không thể mang đến nguy hiểm cho người trong nhà.
Quan trọng nhất là bạc trong tay nàng cũng đủ để sống một thời gian rồi.
Lúc Thẩm Dịch Giai nói chuyện với Thiết Đản, Thiết Đản còn tỏ ra tiếc nuối. Thẩm Dịch Giai không quen với thói xấu của hắn.
Cột ngựa vào cây cổ thụ xiêu vẹo, Thẩm Dịch Giai nhảy xuống xe đi đến trước mặt Tống Cảnh Thần, cố giả bộ trấn định nói đùa: "Sao chàng lại ở đây. Lỡ như ta không trở về thì sao?"
Tống Cảnh Thần bình tĩnh nhìn nàng, dường như muốn nhìn thấu Thẩm Dịch Giai. Thật lâu sau hắn mới hỏi: "Nàng sẽ không về à?"
Nàng còn tưởng Tống Cảnh Thần sẽ lại lạnh lùng để lại cho nàng cái ót nữa chứ, Thẩm Dịch Giai gãi đầu, còn có chút không quen.
Nàng đi tới đẩy xe lăn: "Đương nhiên sẽ không, đây là nhà ta."
"Là nàng nói đó." Tống Cảnh Thần nhỏ giọng.
Giọng nói quá nhỏ, Thẩm Dịch Giai cũng không nghe rõ, hiếu kỳ hỏi: "Chàng nói cái gì?"
Đáng tiếc đợi nửa ngày cũng không đợi được Tống Cảnh Thần mở miệng.
Ăn cơm xong, cả nhà ngồi vây quanh bàn ăn. Thẩm Dịch Giai lấy ba tấm ngân phiếu ra đặt lên bàn với vẻ mặt thần bí.
Lý thị: "Giai tỷ nhi, con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
"Hôm nay con đưa con mồi lên trấn trên cứu được một người. Đây là tạ lễ của người ta." Thẩm Dịch Giai mặt không đỏ, thở không gấp nói.
Nàng muốn xây nhà mới, tiền nhất định phải lấy ra, cho nên đã nghĩ xong lý do từ sớm.
Dù sao nàng cũng đã "cứu" An Đông và Thiết Đản, "cứu" thêm một người cũng là chuyện bình thường.
Về phần tại sao không lấy ra toàn bộ, nàng chính là sợ quá nhiều khiến mọi người nghi ngờ.
Tống Cảnh Thần liếc nhìn Thẩm Dịch Giai.
Thẩm Dịch Giai không được tự nhiên ho một tiếng: "Con nghĩ hiện tại nhà chúng ta ở cũng tạm được. Nhưng đến khi trời mưa thì có chút nguy hiểm. Hơn nữa sắp bắt đầu mùa đông, đến lúc đó lạnh đến mức không có cách nào ở. Hoan tỷ cũng đã trưởng thành, phải có phòng của riêng mình. Không bằng chúng ta sẽ xây một gian phòng mới."
Lý thị có chút chần chờ nhìn về phía Tống Cảnh Thần, số tiền này đều là Thẩm Dịch Giai kiếm được, sao có thể dùng tiền của con dâu để xây nhà, đây không phải là để người ta nói xấu sau lưng sao.
Thẩm Dịch Giai cũng nhìn về phía Tống Cảnh Thần.
Tống Cảnh Thần: "..."
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Linh Tâm
Beta: Jully
Check: Trân Trân
Trên tay hắn cầm một quyển sách dù thế nào cũng không thể đọc vào.
Hắn chú ý tới trên rương ở góc phòng có đặt một cái bọc vải xanh.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Tống Cảnh Thần lập tức lấy nó ra.
"Đại ca, đây là cái gì vậy? Huynh đã nhìn cả nửa ngày rồi." Hạo ca nhi đột nhiên thò đầu ra từ sau lưng Tống Cảnh Thần.
Cậu bé kéo Tống Cảnh Thần còn đang đấu tranh tâm lý trong lòng trở về lại.
"Đã viết xong hết rồi?" Tống Cảnh Thần lạnh nhạt hỏi.
Hạo ca rụt cổ: "Đệ chỉ ra ngoài nghỉ ngơi một chút, lập tức đi viết đây."
Hạo ca nhi nhanh như chớp chạy ra ngoài, trong lòng điên cuồng chửi bậy, cũng không biết hôm nay đại ca nhà mình trúng phải gió gì.
Bỗng nhiên muốn cậu và Hoan tỷ nhi viết năm trăm chữ, bình thường hai người bọn họ đều chỉ cần viết có một trăm chữ.
Đột nhiên cậu rất nhớ những ngày học tập cùng với đại tẩu.
Lúc này Thẩm Dịch Giai đã lấy được số bài, bởi vì thời gian còn sớm, người ra sân cũng không nhiều, rất nhanh đã đến lượt nàng.
Thiết Đản biết nơi này đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên hắn thật sự bước vào. Nhìn những người trên đài đánh nhau, cả đám đều cường tráng như trâu, trong lòng hắn căng thẳng và đồng thời cũng có chút hối hận vì đã dẫn Thẩm Dịch Giai đến đây.
Mắt thấy Thẩm Dịch Giai sắp đi lên, Thiết Đản không nhịn được kéo tay áo nàng, thấy ánh mắt Thẩm Dịch Giai nhìn mình, nuốt nước miếng một cái: "Lão đại, hay là chúng ta trở về đi."
Thẩm Dịch Giai nhìn hắn như nhìn tên ngốc, lườm hắn một cái, dặn dò: "Nhớ kỹ đặt cược ta thắng."
Nàng nói xong đi thẳng lên đài không quay đầu lại.
Thẩm Dịch Giai vừa mới bước lên, đám người vốn đang ầm ĩ lập tức yên tĩnh lại.
Thật sự là Thẩm Dịch Giai quá mức nhỏ bé, so với tên cường tráng đối diện nàng, nàng giống như một đứa trẻ chưa lớn, tay chân mảnh khảnh. Ai nấy đều nghi ngờ liệu Thẩm Dịch Giai có thể chống đỡ được một chiêu của đối phương hay không.
Những người này tới nơi đây là để xem những trò kích thích, đối với loại giao đấu không chút hồi hộp này luôn không có hứng thú.
Yên tĩnh một chớp mắt lại bắt đầu tán gẫu: "Đây là ai vậy, chưa mọc lông đã dám lên, chán sống rồi nhỉ."
"Ha ha, ai nói không phải. Không chừng là tiểu tử Lâm gia thứ hai."
"Tiểu tử kia lại không giống, tiểu tử đó tới là để bị đánh cho nóng mặt."
"Hôm nay hình như không thấy hắn ta tới?"
"Ngày hôm qua bị đánh thành như vậy, chắc là hắn chỉ có thể bò vào."
"Ha ha..."
Người phía dưới mồm năm miệng mười, Thẩm Dịch Giai giống như không nghe thấy, mặt không biểu cảm nhìn tráng hán đối diện.
Tráng hán kia vốn nghe được lời của người phía dưới muốn chế nhạo vài câu nhưng giờ phút này hắn lại bị Thẩm Dịch Giai nhìn chằm chằm đến tê cả da đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bàn cược bên dưới lại được mở ra, hầu như tất cả mọi người đều đặt cược tráng hán thắng. Trán Thiết Đản đổ mồ hôi lạnh, khi tìm được tên giả của Thẩm Dịch Giai, hắn đè một trăm lượng lên.
Một lần nữa thu được ánh mắt nhìn kẻ ngốc từ bốn phương tám hướng ném tới, ngay cả nhà cái cũng nhìn hắn một cái, Thiết Đản thật sự khóc không ra nước mắt.
Trên đài bắt đầu giao đấu, người phía dưới lại không có hứng thú, tụm năm tụm ba lại nói chuyện phiếm.
Chỉ có Thiết Đản căng thẳng không chịu nổi, nhìn chằm chằm Thẩm Dịch Giai trên đài không chớp mắt.
Tráng hán ôm quyền: "Không muốn chết thì nhanh chóng nhận thua, ta sẽ không vì thấy ngươi tuần tú mà hạ thủ lưu tình."
Nói xong liền lao tới chỗ Thẩm Dịch Giai.
Thẩm Dịch Giai nghiêng đầu đã biết có thể không cần hạ thủ lưu tình.
Nhìn tráng hán đã sắp đến trước mặt, Thẩm Dịch Giai vẫn đứng tại chỗ không tránh không né.
Người dưới đài phảng phất đã thấy được bộ dáng Thẩm Dịch Giai máu tươi ba thước, chẳng những không cảm thấy đáng tiếc, thậm chí còn đổi thành bộ mặt cười trên nỗi đau của người khác.
Thẩm Dịch Giai vốn mặt không biểu cảm đột nhiên nở nụ cười, duỗi bàn tay nhỏ bé ra ngăn cản quyền phong mà tráng hán đánh tới.
Trên mặt tráng hán hiện lên một tia kinh ngạc, sống lưng đột nhiên phát lạnh, hắn muốn thu quyền nhưng đã không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Dịch Giai nghiêng người, bàn tay trắng nõn theo quyền của mình di chuyển tới chỗ cổ tay, nắm chặt rồi vặn lại.
Động tác này của Thẩm Dịch Giai chỉ trong nháy mắt, nếu không phải tráng hán ở gần thì căn bản không thể thấy rõ, hắn ta còn quên mất phải kêu đau.
Tiếng xương cốt đứt gãy rõ ràng truyền ra ngoài, dưới sân thoáng chốc yên lặng đến mức kim rơi cũng có thể nghe được, tất cả đều bị biến cố này làm cho kinh hãi không thôi.
Trong nháy mắt tiếp theo, tiếng reo hò phấn khích lại vang lên.
Tráng hán lấy lại tinh thần, có ý đồ rút về. Nhưng hắn lại phát hiện cái tay nhìn như mềm mại vô lực kia như có lực ngàn cân, hắn căn bản không rút tay ra được.
Hắn chỉ có thể vươn tay kia bắt lấy Thẩm Dịch Giai. Tuy nhiên Thẩm Dịch Giai lại không cho hắn cơ hội đụng tới mình, nàng kéo một cái khiến tráng hán lảo đảo tiến lên trước vài bước rồi vặn cổ tay hắn ta, sau đó xoay người từ đỉnh đầu nhảy đến sau lưng tráng hán.
Lại là một tiếng răng rắc, toàn bộ cánh tay tráng hán đã trật khớp.
"A..." Tráng hán đau đến thét lên thành tiếng.
...
Có kinh nghiệm ngày hôm qua, Thẩm Dịch Giai cũng không dám về nhà quá muộn.
Thiết Đản đỏ mặt đánh xe ngựa, rõ ràng vẫn còn hưng phấn.
Thẩm Dịch Giai cũng rất vui vẻ, hôm nay nàng đánh năm trận. Lấy ra một trăm lượng để Thiết Đản đặt cược, lời tròn sáu trăm lượng.
Đây là do tỷ lệ đặt cược của nàng trong hai trận sau đó trở nên cực thấp, nếu không sẽ càng được nhiều hơn.
Vốn dĩ đi ra từ đấu trường sớm hơn nhưng mà có một cái đuôi theo sau nàng, hai người lại là một phen rẽ ngang rẽ dọc mới cắt bỏ được.
Đến cửa thôn, Thẩm Dịch Giai hào phóng chia cho Thiết Đản năm mươi lượng để hắn ta xuống xe, còn mình thì đánh xe ngựa về nhà.
Chuyện ngoài ý muốn là Tống Cảnh Thần lại chờ ở cửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng Thẩm Dịch Giai có chút chột dạ. Chuyện hôm nay nàng làm hình như cũng không phải chuyện gì quan trọng.
Cũng may nàng không định đi đến loại chỗ này nhiều lần, lần đầu tiên đã bị người khác theo dõi. Tuy nàng không sợ nhưng cũng không thể mang đến nguy hiểm cho người trong nhà.
Quan trọng nhất là bạc trong tay nàng cũng đủ để sống một thời gian rồi.
Lúc Thẩm Dịch Giai nói chuyện với Thiết Đản, Thiết Đản còn tỏ ra tiếc nuối. Thẩm Dịch Giai không quen với thói xấu của hắn.
Cột ngựa vào cây cổ thụ xiêu vẹo, Thẩm Dịch Giai nhảy xuống xe đi đến trước mặt Tống Cảnh Thần, cố giả bộ trấn định nói đùa: "Sao chàng lại ở đây. Lỡ như ta không trở về thì sao?"
Tống Cảnh Thần bình tĩnh nhìn nàng, dường như muốn nhìn thấu Thẩm Dịch Giai. Thật lâu sau hắn mới hỏi: "Nàng sẽ không về à?"
Nàng còn tưởng Tống Cảnh Thần sẽ lại lạnh lùng để lại cho nàng cái ót nữa chứ, Thẩm Dịch Giai gãi đầu, còn có chút không quen.
Nàng đi tới đẩy xe lăn: "Đương nhiên sẽ không, đây là nhà ta."
"Là nàng nói đó." Tống Cảnh Thần nhỏ giọng.
Giọng nói quá nhỏ, Thẩm Dịch Giai cũng không nghe rõ, hiếu kỳ hỏi: "Chàng nói cái gì?"
Đáng tiếc đợi nửa ngày cũng không đợi được Tống Cảnh Thần mở miệng.
Ăn cơm xong, cả nhà ngồi vây quanh bàn ăn. Thẩm Dịch Giai lấy ba tấm ngân phiếu ra đặt lên bàn với vẻ mặt thần bí.
Lý thị: "Giai tỷ nhi, con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
"Hôm nay con đưa con mồi lên trấn trên cứu được một người. Đây là tạ lễ của người ta." Thẩm Dịch Giai mặt không đỏ, thở không gấp nói.
Nàng muốn xây nhà mới, tiền nhất định phải lấy ra, cho nên đã nghĩ xong lý do từ sớm.
Dù sao nàng cũng đã "cứu" An Đông và Thiết Đản, "cứu" thêm một người cũng là chuyện bình thường.
Về phần tại sao không lấy ra toàn bộ, nàng chính là sợ quá nhiều khiến mọi người nghi ngờ.
Tống Cảnh Thần liếc nhìn Thẩm Dịch Giai.
Thẩm Dịch Giai không được tự nhiên ho một tiếng: "Con nghĩ hiện tại nhà chúng ta ở cũng tạm được. Nhưng đến khi trời mưa thì có chút nguy hiểm. Hơn nữa sắp bắt đầu mùa đông, đến lúc đó lạnh đến mức không có cách nào ở. Hoan tỷ cũng đã trưởng thành, phải có phòng của riêng mình. Không bằng chúng ta sẽ xây một gian phòng mới."
Lý thị có chút chần chờ nhìn về phía Tống Cảnh Thần, số tiền này đều là Thẩm Dịch Giai kiếm được, sao có thể dùng tiền của con dâu để xây nhà, đây không phải là để người ta nói xấu sau lưng sao.
Thẩm Dịch Giai cũng nhìn về phía Tống Cảnh Thần.
Tống Cảnh Thần: "..."
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Linh Tâm
Beta: Jully
Check: Trân Trân
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro