Tiểu Phúc Thê Vừa Ngọt Vừa Ngầu Của Thế Tử Bệnh Yếu

Về Trễ

Tiểu Tiểu Tiểu Bình Tử

2024-11-12 20:03:19

Thẩm Dịch Giai đi thẳng, thấy cái gì cũng không bỏ qua. Trước kia nàng còn không quan tâm chúng sống hay chết, lần này nàng đặc biệt chú ý lực đạo.

Mấy lần trước nàng còn khống chế không quá tốt, lỡ tay đánh chết hai con gà rừng, sau đó chúng cũng không xuất hiện nữa.

Chẳng qua chúng đều là gà rừng thỏ rừng, không có một con nào lớn cả. Cũng không biết có phải cố ý trốn tránh nàng hay không.

Nàng đắm chìm trong niềm vui thu hoạch một lúc, cho đến khi nghe thấy tiếng thở hổn hển sau lưng: "Lão đại, hôm nay như vậy là đủ rồi. Chúng ta sắp không thể mang về hết được rồi."

Ban đầu Thiết Đản còn kinh ngạc trước cảnh Thẩm Dịch Giai dùng nắm đấm để đánh con mồi, sau đó hắn hoàn toàn trở nên vô cảm.

Thật sự là quá mệt mỏi...

Thẩm Dịch Giai không vui lắm, quay đầu nhìn lại. Ồ, nàng chỉ thấy Thiết Đản buộc một vòng con mồi quanh eo, không buộc được nữa. Hắn lại buộc thêm một vòng quanh ngực.

Đã hoàn toàn không nhìn thấy bộ quần áo bẩn thỉu của hắn nữa.

Hắn ngại ngùng sờ mũi, nhìn sắc trời, nếu không về thì mặt trời xuống núi mất. "Được, vậy thì về thôi."

Thiết Đản thở phào nhẹ nhõm, tiểu đệ quả nhiên không phải việc con người có thể làm.

Nếu như chỉ có một mình Thẩm Dịch Giai đi bộ, nhất định có thể về đến nhà trước khi trời tối nhưng lại có thêm một gánh nặng cho nên tốc độ không nhanh hơn rùa đen là bao.

Thẩm Dịch Giai thực sự không nhìn nổi nữa, nàng dừng lại nhìn Thiết Đản một bước thở ba hơi, nói: "Đưa ta một ít, ta xách cho."

"Không, không, không cần, ta có thể."

Thẩm Dịch Giai cạn lời, thật sự hoài nghi hắn sẽ đứt hơi mất. Nàng trực tiếp kéo một dây con mồi trên ngực hắn rời đi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cho dù tốc độ về sau nhanh hơn không ít nhưng khi về đến nhà trời cũng đã tối.

Xa xa đã thấy cửa nhà có một ngọn ánh sáng yếu ớt.

Thẩm Dịch Gia dừng một chút rồi mới đi tới. Chỉ thấy Tống Cảnh Thần cầm một ngọn đèn dầu trong tay ngồi ở cửa chờ.

Thấy nàng cảm xúc của hắn cũng không thay đổi quá nhiều, chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Thiết Đản sau lưng Thẩm Dịch Giai.

Thẩm Dịch Giai không hiểu sao lại chột dạ, sờ sờ mũi: "Sao chàng lại ngồi đây, không lạnh à?"

"Chờ nàng." Tống Cảnh Thần thu hồi tầm mắt, tự mình xoay xe lăn vào sân.

Thẩm Dịch Giai thót tim, vội đi theo.

Thiết Đản lau mồ hôi, cái nhìn vừa nãy thật đáng sợ.

Hắn muốn trực tiếp rời đi, thế nhưng trên người còn buộc không ít con mồi, chỉ có thể kiên trì đuổi theo.

"Giai tỷ nhi, sao con về muộn như thế, chúng ta lo lắng chết mất." Lý thị đi ra đón.

"Thật xin lỗi, con nhất thời quên mất thời gian nên trở về muộn." Cảm giác được người khác quan tâm cũng không tệ, Thẩm Dịch Giai ngoan ngoãn nhận sai.

"Ôi, đứa nhỏ này. Trở về là tốt rồi, lần sau không được như vậy nữa. Thần ca nhi nhất định phải ở cửa chờ con, nói thế nào cũng không chịu đi vào. Thân thể này của nó vốn đã không tốt lắm."

Chờ nàng làm gì, Thẩm Dịch Giai vụng trộm liếc nhìn Tống Cảnh Thần một cái, hắn trực tiếp để lại cho nàng một cái ót.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Mẹ, lần sau con nhất định sẽ không như vậy nữa." Thẩm Dịch Giai vốn muốn kéo cánh tay của Lý thị nhưng nhìn thấy mấy thứ trên người mình nên đã từ bỏ.

Thiết Đản ở bên cạnh nhìn mà mắt chữ O mồm chữ A, hoài nghi người ngoan ngoãn dịu dàng trước mắt là giả.

"Đây là?" Lý thị nhìn Thiết Đản hỏi.

"À, hắn hả. Đây là Thiết Đản, con trai của Vương quả phụ trong thôn, lạc đường trong núi, là con gặp được dẫn về, vừa vặn để hắn giúp con vác một ít con mồi." Nói xong Thẩm Dịch Giai còn nháy mắt ra hiệu với Thiết Đản.

"Đúng, may mà gặp được Thẩm cô nương. Những đồ kia ta đã đưa đến rồi, ta đi trước nha." Hắn thả đồ xuống muốn rời đi.

"Này, chờ chút." Thẩm Dịch Giai gọi Thiết Đản lại, lấy hai con gà rừng đứt hơi từ trong sọt ra, đưa tới một con: "Cầm về nhà ăn."

"Không, không cần..." Thiết Đản khua tay từ chối.

Thẩm Dịch Giai trừng mắt, Thiết Đản lập tức sợ hãi, ngoan ngoãn nhận lấy: "Vậy, cảm ơn Thẩm tỷ tỷ, thẩm thẩm, Tống đại ca, ta về nhà trước đây."

Tống Cảnh Thần nhìn hành động của hai người, hắn chỉ rũ mắt xuống không nói một lời.

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Linh Tâm

Beta: Jully

Check: Trân Trân

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Phúc Thê Vừa Ngọt Vừa Ngầu Của Thế Tử Bệnh Yếu

Số ký tự: 0