Tiểu Phượng Hoàng Cùng Lão Ngô Đồng
Chương 4
Tạ Tạ Đích Đát
2024-11-20 22:30:15
Một ngày lại một ngày, Phượng Hoàng Quân mỗi ngày đều tự giúp mình tỉnh táo, dùng danh ngôn tới đốc thúc cổ vũ chính mình.
Một ngày lại một ngày, cây ngô đồng ở ngoài cửa sổ vẫn đùa giỡn không giảm, nhìn thấy Phượng Hoàng Quân bị chính mình chọc giận đến đỏ mặt dậm chân, hắn lại cười đến rụng lá đầy đất.
Cứ như vậy trêu tới ghẹo lui, tránh tới trốn lui, mùa xuân lại về với phượng hoàng tộc, xuân về hoa nở, vạn vật sống lại, cây nho của Long tộc kết ra từng quả từng quả nho căng mọng, cây dương mai của Hồ tộc cũng mọc ra quả đỏ dương mai, cây ngô đồng ngoài cửa sổ Phượng Hoàng Quân cũng nở ra hoa ngô đồng.
Ngày mùa hè, gió thổi phơ phất, thổi tới mấy bông ngô đồng rơi xuống trên bàn Phượng Hoàng Quân.
Hiện tại là sau giờ ngọ, Phượng Hoàng Quân ghé vào trên bàn ngủ rồi, mùa hè quá nóng, trước khi ngủ cậu liền đem ống tay áo to rộng cuốn lên, lộ ra cánh tay tuyết trắng, mặt cậu trắng nõn, non nớt như sữa, bộ dáng khi ngủ khiến người ta nhịn không được muốn duỗi tay bóp một cái.
Cây ngô đồng rũ cành lá nhìn rất lâu, như lâm vào u mê.
Phượng Hoàng Quân ngủ đến thích, một hồi xoay bên trái, chốc lát lại đổi bên phải, trong miệng lẩm bẩm trời quá nóng.
Nóng? Cây ngô đồng vươn cành lá, từ cửa sổ duỗi đến trong phòng, cuốn lấy eo Phượng Hoàng Quân sau đó đem cậu từ trong phòng mang ra.
Cây ngô đồng cành lá tốt tươi, che thành một bóng râm mát mẻ, Ngô Đồng Quân đem cậu mang đến ngủ ở trên người chính mình, đem lá cây toàn bộ đều che lại đây.
"Còn nóng sao?"
"Mát quá đi." Phượng Hoàng Quân thoải mái mà trở mình, thiếu chút nữa từ trên cây rớt xuống, Ngô Đồng Quân vội đem cậu ôm lấy: "Ngoan một chút."
Nói như vậy, Phượng Hoàng Quân liền lập tức yên tĩnh bất động, ngủ đến an nhàn, còn theo bản năng ôm lấy cành của Ngô Đồng Quân, trong mộng còn mắng: "Lão ngô đồng không đứng đắn."
Ngô Đồng Quân cười cười, tiếp tục phe phẩy lá cây thay cậu quạt gió: "Phượng hoàng a, trời sinh liền phải đậu trên cây ngô đồng."
Ngày mùa hè, cây ngô đồng thường xuyên thừa dịp Phượng Hoàng Quân ngủ khi đem cậu để trên người chính mình, có một lần Phượng Hoàng Quân tỉnh sớm, nhìn đến bản thân ngủ trên cây ngô đồng, thiếu chút nữa sợ tới mức rớt xuống khỏi tàng cây.
Phượng Hoàng Quân tức giận đến quăng tay áo bỏ đi, Ngô Đồng Quân lại nói trước: "Suốt một mùa hè, em đều là như vậy ngủ trên người ta."
Phượng Hoàng Quân sắc mặt trắng bệch.
Ngô Đồng Quân tiếp tục nói sự thật: "Em còn ngủ rất thoải mái."
Phượng Hoàng Quân giận đến mặt hết trắng lại đỏ.
"Còn ôm ta ngủ."
Phượng Hoàng Quân tức giận đến muốn đi kéo rìu.
"Cái rìu kia của em đều bị rỉ rồi, rốt cuộc là kéo không nổi hay là luyến tiếc."
Không nghe không nghe, Phượng Hoàng Quân che lại lỗ tai đỏ chót từ dưới làn hoa ngô đồng vội vàng chạy đi, hoa ngô đồng rơi xuống trên đầu vai.
Phượng hoàng là loài đã chọn ngọn núi nào thì nhất định không thay đổi, kiên định chính mình là một con phượng hoàng có lý tưởng cao cả, có tín ngưỡng son sắt, đối mặt với đùa giỡn của cây ngô đồng, cậu không được thả lỏng, không thể bị lay chuyển.
Đóng cửa lại, Phượng Hoàng Quân ôm ngực, ở trong phòng đi tới đi lui: "Không thể nghe không thể nghe, ngươi như thế nào có thể nghe chứ, loại lời nói này không thể nghe!"
"Về sau ta sẽ là người có vợ có con, đây là cây đực, cây đực a!"
Cứ như vậy, Phượng Hoàng Quân nỗ lực lừa mình dối người, ngày qua ngày tự cho mình tẩy não, cậu cho rằng bản thân đã tẩy não thành công, không nghĩ tới làm một cái mộng xuân liền quay lại trước ngày giải phóng.
Phượng Hoàng Quân sống nhiều năm như vậy rốt cuộc vẫn là thiếu niên ngây thơ, nói trắng ra chính là chú chim nhỏ cái gì cũng đều không hiểu, cái gì cũng đều không biết, trăm triệu lần không nghĩ tới lần đầu tiên mộng xuân lại là mơ thấy lão ngô đồng vỏ dày ngày ngày canh giữ ở ngoài cửa sổ của cậu.
Đêm khuya yên tĩnh, vầng trăng tròn vành vạnh thật lớn đằng sau cây ngô đồng, rải xuống mặt đất đều là ánh trăng, nguyên bản tại vị trí của cây ngô đồng xuất hiện một người nam nhân, thân mang mặc y, nương theo ánh trăng có thể nhìn thấy trên góc áo hắn thêu một chuỗi hoa ngô đồng.
Thật là...... một người nam nhân cực kỳ tuấn mỹ a.
"Lại đây, ta ở nơi này."
Phượng Hoàng Quân trong miệng vẫn còn hương vị ngọt ngào của rượu, cậu ở trong mộng đại khái là đã uống say, choáng choáng váng váng, mơ mơ màng màng, cho nên người này vừa nói lại đây, cậu liền ma xui quỷ khiến mà bước chân đi về phía hắn.
Người này hẳn là được trời cao chiếu cố, thật sự là một nam nhân dễ sinh hảo cảm. Phượng Hoàng Quân luôn ngưỡng mộ những võ tướng bưu hãn, hiện tại nhìn thấy gương mặt nam nhân này lại cảm thấy, nam nhân ôn nhu cũng không tồi.
"Trên người ngươi, có hương vị hoa ngô đồng."
Phượng Hoàng Quân uống say, nghiêng người qua ngửi ngửi, từ trước ngực hắn nhón chân ngửi lên cổ hắn. Tiện Ngô duỗi tay tóm được vạt áo cậu, đem cậu từ trên người mình xách xuống, cười nói: "Còn ngửi lên nữa, cánh của em cũng sắp dang ra rồi."
Tiện Ngô hỏi cậu: "Em không thích hoa ngô đồng?"
"Ta chỉ là không thích cây ngô đồng thôi." Phượng Hoàng Quân do dự một chút, sau đó lại nói, "Cũng không phải không thích cây ngô đồng, chỉ là cái cây trước cửa phòng ta."
Phượng Hoàng Quân lại suy nghĩ một chút: "Kỳ thật cũng không phải là thật sự không thích......"
"Vậy rốt cuộc là thích? Hay là không thích?" Tay Tiện Ngô theo vạt áo cậu mò ngược lên xoa xoa cái cổ trắng nõn của cậu, ngón tay cái lại hướng lên một chút, sau đó nâng cằm của cậu, "Lâu ngày sinh tình, chuyện này cũng không phải không có khả năng."
"Hắn không thích ta, hắn vẫn luôn khi dễ ta." Nhắc tới cây ngô đồng, Phượng Hoàng Quân xinh đẹp nhíu mày, "Từ lần đâu gặp mặt hắn đã bắt đầu khi dễ ta, vẫn luôn ngáng chân rồi chê cười ta, ta ngã rất nhiều lần, tất cả đều là do hắn."
"Có thể là cành của hắn quá dài, không có chỗ để? Hắn cũng không phải cố ý." Thôi đi, hắn kỳ thật là cố ý.
"Hắn còn đùa giỡn ta!"
"Cả ngày ở trước mắt hắn lắc lư, có khả năng là hắn nhịn không được." Tiếp tục tìm cớ.
"Lúc hắn rung lên rơi một đống hoa, ngứa chết đi được."
"Lúc rung......" Tiện Ngô có chút gian nan, khụ khụ hai tiếng, "Cảm thấy hẳn là khá xinh đẹp, cho nên liền không nghĩ nhiều."
Phượng Hoàng Quân trầm mặc không nói chuyện.
Tiện Ngô liền áp sát qua: "Thật sự rất chán ghét hắn?"
Phượng Hoàng Quân sụ mặt: "Hắn khi dễ ta, chỉ là thích xem ta bị chê cười mà thôi."
Phượng hoàng nghiêng mặt đi, Tiện Ngô nhìn thấy vành tai ửng đỏ của cậu. Nhóc phượng hoàng này trời sinh lỗ tai mềm, cho nên hắn liền dùng thanh âm ôn nhu, ghé vào bên tai cậu: "Vậy hiện tại em cảm thấy ta đang có ý định khi dễ em sao?"
Ta?
Ta!
Phượng Hoàng Quân nghe thấy câu này, liền mở to hai mắt quay đầu lại, còn chưa nhìn thấy rõ bộ dáng người này hắn đã sáp tới, cái trán chống trán của cậu, khoảng cách gần đến nỗi tim Phượng Hoàng Quân nhảy thình thịch.
"Nghe rồi, đập thật nhanh!"
Phượng Hoàng Quân vội vàng phủ nhận: "Ta không có!"
Tiện Ngô bật cười, chóp mũi cọ cọ cậu, lừa cậu: "Phượng hoàng nói dối sẽ gặp kiếp nạn."
Bị kinh hách, Thư Hoàng buột miệng thốt lên: "Kiếp nạn gì?!"
"Nga, nhìn dáng vẻ là biết nói dối." Tiểu phượng hoàng chưa trải đời sao đấu được lão ngô đồng, chỉ dăm ba câu, tâm tư cất giấu đều bị hắn lôi ra hết, "Nói cho ta, rốt cuộc là thật sự kéo rìu không nổi, hay là luyến tiếc chặt ta?"
Hắn ở bên tai cậu ôn nhu lừa gạt, Phượng Hoàng Quân nghe xong tâm can run rẩy, kỳ thật cái rìu huyền thiết kia tuy rằng to tuy rằng nặng, nhưng cũng không phải kéo không nổi, Phượng Hoàng Quân của phượng hoàng tộc cũng không đến nỗi phế như vậy......
Phượng Hoàng Quân chính mình đều đáp không được, liền muốn chạy trốn, dưới chân vừa động vài bước, đầu óc nóng lên, liền nảy ra một ý tưởng kỳ lạ: "Ta nhất định là đang mộng xuân."
Tiện Ngô sửng sốt, nhìn cậu bộ dáng vụng về lại cười đến cong eo. Bất đắc dĩ đến cực điểm, hắn đành duỗi tay xuyên qua eo cậu đem cậu ôm trở lại, sau đó nhẹ giọng nói với cậu: "Mộng xuân, cũng không phải là như thế này."
Vậy là như thế nào? Phượng Hoàng Quân mờ mịt ngẩng đầu, lời còn chưa hỏi ra khỏi miệng, Tiện Ngô đã cúi người hôn xuống.
Lúc đầu, nụ hôn này chỉ dừng lại ở trên môi Phượng Hoàng Quân, Tiện Ngô tinh tế nhấm nháp vị ngọt trên môi mềm mại của cậu, tiểu phượng hoàng uống say thật sự rất nương tay, đẩy hắn giống như gãi ngứa vậy, càng giống như dục cự còn nghênh.
Phượng hoàng không hiểu được lòng mình nên tâm loạn như ma, nghe người ta nói một ly say có thể giải ngàn sầu. Cậu ở trong đầu có trăm triệu câu hỏi không nghĩ ra, vì thế mới nếm thử chút rượu, nếm được vị ngon ngọt liền tham uống, uống đến say còn không biết, một giấc ngủ đến nửa đêm, khi tỉnh lại lại phân không rõ đây là trong mộng hay là ngoài mộng.
Phượng hoàng là tộc thông minh, sao đến cậu lại một bộ ngốc ngốc như vậy chứ.
Sau khi tách ra, Phượng Hoàng Quân hai mắt mê mang cùng mông lung một tầng hơi nước, thở không nổi, gương mặt đỏ bừng.
"Thư Hoàng." Tiện Ngô kêu tên Phượng Hoàng Quân, mổ mổ môi cậu, "Há miệng."
Thư Hoàng mơ hồ: "Ân?"
Thời cơ tốt để lừa gạt đến rồi, Tiện Ngô chỗ nào giống mấy cây cổ thụ hiền lành chứ, hắn căn bản chính là cáo già vẫn luôn đầy ý đồ xấu: "Há miệng, cho em ăn đường."
"A ——"
Tiện Ngô cúi người.
Tiểu phượng hoàng ngây thơ sống nhiều năm như vậy vẫn chưa từng nếm qua tư vị như thế, cũng không biết tư vị này so với rượu còn lợi hại hơn. Nếu say rượu, nhiều nhất là chân mềm buồn ngủ, ngủ một giấc là tốt rồi.
Ý loạn tình mê, tay bị dắt đi, hắn dẫn đường cậu bám vào bờ vai của hắn: "Ngô......"
Thư Hoàng bị bắt ngửa đầu, đầu lưỡi cậu bị động bị hắn cuốn đi, bị động cùng Tiện Ngô dây dưa, chính là Tiện Ngô thế công quá mạnh, Thư Hoàng căn bản không chịu nổi, eo mềm nhũn thiếu chút nữa từ trên người hắn ngã xuống.
Tiện Ngô ôm lấy eo cậu, một lần nữa đem cậu kéo trở về......
Ánh trăng sáng tỏ, phủ xuống hai người những bông hoa một màu oánh oánh.
Triền miên hôn môi hồi lâu, sau khi tách ra sắc mặt Thư Hoàng đỏ bừng, Tiện Ngô thấy vài tia nước trong suốt vẫn còn treo trên khóe miệng cậu, nhịn không được cúi người tiến đến bên miệng cậu liếm láp.
Khoảng cách quá gần khiến Thư Hoàng run rẩy, lỗ tai, gương mặt, toàn thân cậu chỗ nào cũng nóng, ngốc ngốc ngửa đầu: "Chẳng lẽ ngươi cũng uống say."
"Ta chỉ là nếm em, nếm đến say mà thôi, thật là so với rượu còn mỹ diệu hơn."
Phượng hoàng ngây thơ mới vừa bị hôn sâu, mặt vẫn hồng nhuận, hai mắt mờ mịt ướt át, lại thơm lại mềm...... Thật đắn đo a..
"Em......"
Tiện Ngô nâng tay áo, hai ngón tay thon dài chọt chọt cái trán Thư Hoàng, "Phải đối xử với ta thật tốt, ta mới hóa hình người, căn cơ bạc nhược, sơ sẩy một cái liền sẽ không còn."
Thư Hoàng ngửa đầu, đôi mắt ướt át nhìn hắn, khiến người khác muốn đem cậu đặt ở đầu quả tim, càng khiến người khác không đành lòng lừa gạt: "Cái gì gọi là...... không còn?"
"Giống như em lấy rìu chém ta, chính là không còn nữa. Ngô đồng khó nuôi, ta liều chết hóa thành hình người, em nếu không hảo hảo quý trọng, nói không chừng ta cảm xúc kích động, một khi thương tâm liền sẽ đem hồn phách huỷ diệt."
Tiện Ngô dỗ dỗ cậu: "Em sẽ đối tốt với ta, em khẳng định là luyến tiếc ta tan hồn, đúng không?"
"Cũng không phải luyến tiếc......"
Tiện Ngô nhướng mày, hơi hơi uy hiếp: "Hửm?"
"Ân." Tiểu phượng hoàng khuất phục.
Một ngày lại một ngày, cây ngô đồng ở ngoài cửa sổ vẫn đùa giỡn không giảm, nhìn thấy Phượng Hoàng Quân bị chính mình chọc giận đến đỏ mặt dậm chân, hắn lại cười đến rụng lá đầy đất.
Cứ như vậy trêu tới ghẹo lui, tránh tới trốn lui, mùa xuân lại về với phượng hoàng tộc, xuân về hoa nở, vạn vật sống lại, cây nho của Long tộc kết ra từng quả từng quả nho căng mọng, cây dương mai của Hồ tộc cũng mọc ra quả đỏ dương mai, cây ngô đồng ngoài cửa sổ Phượng Hoàng Quân cũng nở ra hoa ngô đồng.
Ngày mùa hè, gió thổi phơ phất, thổi tới mấy bông ngô đồng rơi xuống trên bàn Phượng Hoàng Quân.
Hiện tại là sau giờ ngọ, Phượng Hoàng Quân ghé vào trên bàn ngủ rồi, mùa hè quá nóng, trước khi ngủ cậu liền đem ống tay áo to rộng cuốn lên, lộ ra cánh tay tuyết trắng, mặt cậu trắng nõn, non nớt như sữa, bộ dáng khi ngủ khiến người ta nhịn không được muốn duỗi tay bóp một cái.
Cây ngô đồng rũ cành lá nhìn rất lâu, như lâm vào u mê.
Phượng Hoàng Quân ngủ đến thích, một hồi xoay bên trái, chốc lát lại đổi bên phải, trong miệng lẩm bẩm trời quá nóng.
Nóng? Cây ngô đồng vươn cành lá, từ cửa sổ duỗi đến trong phòng, cuốn lấy eo Phượng Hoàng Quân sau đó đem cậu từ trong phòng mang ra.
Cây ngô đồng cành lá tốt tươi, che thành một bóng râm mát mẻ, Ngô Đồng Quân đem cậu mang đến ngủ ở trên người chính mình, đem lá cây toàn bộ đều che lại đây.
"Còn nóng sao?"
"Mát quá đi." Phượng Hoàng Quân thoải mái mà trở mình, thiếu chút nữa từ trên cây rớt xuống, Ngô Đồng Quân vội đem cậu ôm lấy: "Ngoan một chút."
Nói như vậy, Phượng Hoàng Quân liền lập tức yên tĩnh bất động, ngủ đến an nhàn, còn theo bản năng ôm lấy cành của Ngô Đồng Quân, trong mộng còn mắng: "Lão ngô đồng không đứng đắn."
Ngô Đồng Quân cười cười, tiếp tục phe phẩy lá cây thay cậu quạt gió: "Phượng hoàng a, trời sinh liền phải đậu trên cây ngô đồng."
Ngày mùa hè, cây ngô đồng thường xuyên thừa dịp Phượng Hoàng Quân ngủ khi đem cậu để trên người chính mình, có một lần Phượng Hoàng Quân tỉnh sớm, nhìn đến bản thân ngủ trên cây ngô đồng, thiếu chút nữa sợ tới mức rớt xuống khỏi tàng cây.
Phượng Hoàng Quân tức giận đến quăng tay áo bỏ đi, Ngô Đồng Quân lại nói trước: "Suốt một mùa hè, em đều là như vậy ngủ trên người ta."
Phượng Hoàng Quân sắc mặt trắng bệch.
Ngô Đồng Quân tiếp tục nói sự thật: "Em còn ngủ rất thoải mái."
Phượng Hoàng Quân giận đến mặt hết trắng lại đỏ.
"Còn ôm ta ngủ."
Phượng Hoàng Quân tức giận đến muốn đi kéo rìu.
"Cái rìu kia của em đều bị rỉ rồi, rốt cuộc là kéo không nổi hay là luyến tiếc."
Không nghe không nghe, Phượng Hoàng Quân che lại lỗ tai đỏ chót từ dưới làn hoa ngô đồng vội vàng chạy đi, hoa ngô đồng rơi xuống trên đầu vai.
Phượng hoàng là loài đã chọn ngọn núi nào thì nhất định không thay đổi, kiên định chính mình là một con phượng hoàng có lý tưởng cao cả, có tín ngưỡng son sắt, đối mặt với đùa giỡn của cây ngô đồng, cậu không được thả lỏng, không thể bị lay chuyển.
Đóng cửa lại, Phượng Hoàng Quân ôm ngực, ở trong phòng đi tới đi lui: "Không thể nghe không thể nghe, ngươi như thế nào có thể nghe chứ, loại lời nói này không thể nghe!"
"Về sau ta sẽ là người có vợ có con, đây là cây đực, cây đực a!"
Cứ như vậy, Phượng Hoàng Quân nỗ lực lừa mình dối người, ngày qua ngày tự cho mình tẩy não, cậu cho rằng bản thân đã tẩy não thành công, không nghĩ tới làm một cái mộng xuân liền quay lại trước ngày giải phóng.
Phượng Hoàng Quân sống nhiều năm như vậy rốt cuộc vẫn là thiếu niên ngây thơ, nói trắng ra chính là chú chim nhỏ cái gì cũng đều không hiểu, cái gì cũng đều không biết, trăm triệu lần không nghĩ tới lần đầu tiên mộng xuân lại là mơ thấy lão ngô đồng vỏ dày ngày ngày canh giữ ở ngoài cửa sổ của cậu.
Đêm khuya yên tĩnh, vầng trăng tròn vành vạnh thật lớn đằng sau cây ngô đồng, rải xuống mặt đất đều là ánh trăng, nguyên bản tại vị trí của cây ngô đồng xuất hiện một người nam nhân, thân mang mặc y, nương theo ánh trăng có thể nhìn thấy trên góc áo hắn thêu một chuỗi hoa ngô đồng.
Thật là...... một người nam nhân cực kỳ tuấn mỹ a.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lại đây, ta ở nơi này."
Phượng Hoàng Quân trong miệng vẫn còn hương vị ngọt ngào của rượu, cậu ở trong mộng đại khái là đã uống say, choáng choáng váng váng, mơ mơ màng màng, cho nên người này vừa nói lại đây, cậu liền ma xui quỷ khiến mà bước chân đi về phía hắn.
Người này hẳn là được trời cao chiếu cố, thật sự là một nam nhân dễ sinh hảo cảm. Phượng Hoàng Quân luôn ngưỡng mộ những võ tướng bưu hãn, hiện tại nhìn thấy gương mặt nam nhân này lại cảm thấy, nam nhân ôn nhu cũng không tồi.
"Trên người ngươi, có hương vị hoa ngô đồng."
Phượng Hoàng Quân uống say, nghiêng người qua ngửi ngửi, từ trước ngực hắn nhón chân ngửi lên cổ hắn. Tiện Ngô duỗi tay tóm được vạt áo cậu, đem cậu từ trên người mình xách xuống, cười nói: "Còn ngửi lên nữa, cánh của em cũng sắp dang ra rồi."
Tiện Ngô hỏi cậu: "Em không thích hoa ngô đồng?"
"Ta chỉ là không thích cây ngô đồng thôi." Phượng Hoàng Quân do dự một chút, sau đó lại nói, "Cũng không phải không thích cây ngô đồng, chỉ là cái cây trước cửa phòng ta."
Phượng Hoàng Quân lại suy nghĩ một chút: "Kỳ thật cũng không phải là thật sự không thích......"
"Vậy rốt cuộc là thích? Hay là không thích?" Tay Tiện Ngô theo vạt áo cậu mò ngược lên xoa xoa cái cổ trắng nõn của cậu, ngón tay cái lại hướng lên một chút, sau đó nâng cằm của cậu, "Lâu ngày sinh tình, chuyện này cũng không phải không có khả năng."
"Hắn không thích ta, hắn vẫn luôn khi dễ ta." Nhắc tới cây ngô đồng, Phượng Hoàng Quân xinh đẹp nhíu mày, "Từ lần đâu gặp mặt hắn đã bắt đầu khi dễ ta, vẫn luôn ngáng chân rồi chê cười ta, ta ngã rất nhiều lần, tất cả đều là do hắn."
"Có thể là cành của hắn quá dài, không có chỗ để? Hắn cũng không phải cố ý." Thôi đi, hắn kỳ thật là cố ý.
"Hắn còn đùa giỡn ta!"
"Cả ngày ở trước mắt hắn lắc lư, có khả năng là hắn nhịn không được." Tiếp tục tìm cớ.
"Lúc hắn rung lên rơi một đống hoa, ngứa chết đi được."
"Lúc rung......" Tiện Ngô có chút gian nan, khụ khụ hai tiếng, "Cảm thấy hẳn là khá xinh đẹp, cho nên liền không nghĩ nhiều."
Phượng Hoàng Quân trầm mặc không nói chuyện.
Tiện Ngô liền áp sát qua: "Thật sự rất chán ghét hắn?"
Phượng Hoàng Quân sụ mặt: "Hắn khi dễ ta, chỉ là thích xem ta bị chê cười mà thôi."
Phượng hoàng nghiêng mặt đi, Tiện Ngô nhìn thấy vành tai ửng đỏ của cậu. Nhóc phượng hoàng này trời sinh lỗ tai mềm, cho nên hắn liền dùng thanh âm ôn nhu, ghé vào bên tai cậu: "Vậy hiện tại em cảm thấy ta đang có ý định khi dễ em sao?"
Ta?
Ta!
Phượng Hoàng Quân nghe thấy câu này, liền mở to hai mắt quay đầu lại, còn chưa nhìn thấy rõ bộ dáng người này hắn đã sáp tới, cái trán chống trán của cậu, khoảng cách gần đến nỗi tim Phượng Hoàng Quân nhảy thình thịch.
"Nghe rồi, đập thật nhanh!"
Phượng Hoàng Quân vội vàng phủ nhận: "Ta không có!"
Tiện Ngô bật cười, chóp mũi cọ cọ cậu, lừa cậu: "Phượng hoàng nói dối sẽ gặp kiếp nạn."
Bị kinh hách, Thư Hoàng buột miệng thốt lên: "Kiếp nạn gì?!"
"Nga, nhìn dáng vẻ là biết nói dối." Tiểu phượng hoàng chưa trải đời sao đấu được lão ngô đồng, chỉ dăm ba câu, tâm tư cất giấu đều bị hắn lôi ra hết, "Nói cho ta, rốt cuộc là thật sự kéo rìu không nổi, hay là luyến tiếc chặt ta?"
Hắn ở bên tai cậu ôn nhu lừa gạt, Phượng Hoàng Quân nghe xong tâm can run rẩy, kỳ thật cái rìu huyền thiết kia tuy rằng to tuy rằng nặng, nhưng cũng không phải kéo không nổi, Phượng Hoàng Quân của phượng hoàng tộc cũng không đến nỗi phế như vậy......
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phượng Hoàng Quân chính mình đều đáp không được, liền muốn chạy trốn, dưới chân vừa động vài bước, đầu óc nóng lên, liền nảy ra một ý tưởng kỳ lạ: "Ta nhất định là đang mộng xuân."
Tiện Ngô sửng sốt, nhìn cậu bộ dáng vụng về lại cười đến cong eo. Bất đắc dĩ đến cực điểm, hắn đành duỗi tay xuyên qua eo cậu đem cậu ôm trở lại, sau đó nhẹ giọng nói với cậu: "Mộng xuân, cũng không phải là như thế này."
Vậy là như thế nào? Phượng Hoàng Quân mờ mịt ngẩng đầu, lời còn chưa hỏi ra khỏi miệng, Tiện Ngô đã cúi người hôn xuống.
Lúc đầu, nụ hôn này chỉ dừng lại ở trên môi Phượng Hoàng Quân, Tiện Ngô tinh tế nhấm nháp vị ngọt trên môi mềm mại của cậu, tiểu phượng hoàng uống say thật sự rất nương tay, đẩy hắn giống như gãi ngứa vậy, càng giống như dục cự còn nghênh.
Phượng hoàng không hiểu được lòng mình nên tâm loạn như ma, nghe người ta nói một ly say có thể giải ngàn sầu. Cậu ở trong đầu có trăm triệu câu hỏi không nghĩ ra, vì thế mới nếm thử chút rượu, nếm được vị ngon ngọt liền tham uống, uống đến say còn không biết, một giấc ngủ đến nửa đêm, khi tỉnh lại lại phân không rõ đây là trong mộng hay là ngoài mộng.
Phượng hoàng là tộc thông minh, sao đến cậu lại một bộ ngốc ngốc như vậy chứ.
Sau khi tách ra, Phượng Hoàng Quân hai mắt mê mang cùng mông lung một tầng hơi nước, thở không nổi, gương mặt đỏ bừng.
"Thư Hoàng." Tiện Ngô kêu tên Phượng Hoàng Quân, mổ mổ môi cậu, "Há miệng."
Thư Hoàng mơ hồ: "Ân?"
Thời cơ tốt để lừa gạt đến rồi, Tiện Ngô chỗ nào giống mấy cây cổ thụ hiền lành chứ, hắn căn bản chính là cáo già vẫn luôn đầy ý đồ xấu: "Há miệng, cho em ăn đường."
"A ——"
Tiện Ngô cúi người.
Tiểu phượng hoàng ngây thơ sống nhiều năm như vậy vẫn chưa từng nếm qua tư vị như thế, cũng không biết tư vị này so với rượu còn lợi hại hơn. Nếu say rượu, nhiều nhất là chân mềm buồn ngủ, ngủ một giấc là tốt rồi.
Ý loạn tình mê, tay bị dắt đi, hắn dẫn đường cậu bám vào bờ vai của hắn: "Ngô......"
Thư Hoàng bị bắt ngửa đầu, đầu lưỡi cậu bị động bị hắn cuốn đi, bị động cùng Tiện Ngô dây dưa, chính là Tiện Ngô thế công quá mạnh, Thư Hoàng căn bản không chịu nổi, eo mềm nhũn thiếu chút nữa từ trên người hắn ngã xuống.
Tiện Ngô ôm lấy eo cậu, một lần nữa đem cậu kéo trở về......
Ánh trăng sáng tỏ, phủ xuống hai người những bông hoa một màu oánh oánh.
Triền miên hôn môi hồi lâu, sau khi tách ra sắc mặt Thư Hoàng đỏ bừng, Tiện Ngô thấy vài tia nước trong suốt vẫn còn treo trên khóe miệng cậu, nhịn không được cúi người tiến đến bên miệng cậu liếm láp.
Khoảng cách quá gần khiến Thư Hoàng run rẩy, lỗ tai, gương mặt, toàn thân cậu chỗ nào cũng nóng, ngốc ngốc ngửa đầu: "Chẳng lẽ ngươi cũng uống say."
"Ta chỉ là nếm em, nếm đến say mà thôi, thật là so với rượu còn mỹ diệu hơn."
Phượng hoàng ngây thơ mới vừa bị hôn sâu, mặt vẫn hồng nhuận, hai mắt mờ mịt ướt át, lại thơm lại mềm...... Thật đắn đo a..
"Em......"
Tiện Ngô nâng tay áo, hai ngón tay thon dài chọt chọt cái trán Thư Hoàng, "Phải đối xử với ta thật tốt, ta mới hóa hình người, căn cơ bạc nhược, sơ sẩy một cái liền sẽ không còn."
Thư Hoàng ngửa đầu, đôi mắt ướt át nhìn hắn, khiến người khác muốn đem cậu đặt ở đầu quả tim, càng khiến người khác không đành lòng lừa gạt: "Cái gì gọi là...... không còn?"
"Giống như em lấy rìu chém ta, chính là không còn nữa. Ngô đồng khó nuôi, ta liều chết hóa thành hình người, em nếu không hảo hảo quý trọng, nói không chừng ta cảm xúc kích động, một khi thương tâm liền sẽ đem hồn phách huỷ diệt."
Tiện Ngô dỗ dỗ cậu: "Em sẽ đối tốt với ta, em khẳng định là luyến tiếc ta tan hồn, đúng không?"
"Cũng không phải luyến tiếc......"
Tiện Ngô nhướng mày, hơi hơi uy hiếp: "Hửm?"
"Ân." Tiểu phượng hoàng khuất phục.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro