Hả? Ta Lại Thị Tẩm? (1)
Hà Quan
2024-07-03 13:50:22
Cao Lương âm thầm bật cười, Thục phi dù thế nào cũng sẽ không hạ độc Trang mỹ nhân, chỉ sợ Hoàng Thượng lúc này tức giận là vì chuyện khác, sẽ là cái gì chứ? Hắn cũng không dám đoán mò, suy đoán thánh ý chính là tối kỵ, hắn chỉ lo gọi người nâng Trang mỹ nhân tới.
Trang Thư Di còn chưa ngủ, bởi vì ăn xong bữa tối, lại ăn thêm hai chiếc điểm tâm mà Thục phi thưởng, bị Xuân Tuyết và Thanh Trúc giám sát việc đi đi lại lại trong phòng.
“Một ngàn bước rồi nhỉ?” Trang Thư Di hỏi Thanh Trúc.
“Chưa tới, chúng em đang đếm mà.” Xuân Tuyết nói.
Trang Thư Di vừa đi vừa lầu bầu nói: “Nhất định các ngươi đếm thiếu, lần sau tự ta đếm.”
Xuân Tuyết và Thanh Trúc đều cười, Thanh Trúc nói: “Mỹ nhân ngài ăn ít chút thì sẽ không cần đi nữa.”
Trang Thư Di cảm thấy chính mình ăn thật sự không nhiều, hai nha đầu này cứ chuyện bé xé ra to, sợ nàng ngày mai hóa thành mập mạp, còn nói nào là Hoàng Thượng không ôm được, Trang Thư Di đành phải nghe các nàng, ở trong phòng đi qua đi lại.
“Trang mỹ nhân, Lãm Nguyệt Hiên , ban tắm”
Xuân Tuyết và Thanh Trúc vui mừng nói: “Mỹ nhân, Hoàng Thượng lại ban tắm!”
“Ừ, ta cũng cảm thấy nên tắm gội.” Trang Thư Di nói, “Vẫn may chưa ngủ, đi thôi.”
Cao Lương vừa thấy Trang mỹ nhân liền cảm thấy không khí vui mừng, cười khanh khách nói: “Trang mỹ nhân, mời lên liễn.”
“Làm phiền công công tới đón ta.” Trang Thư Di cười nói.
“Việc lão nô nên làm.” Cao Lương nói.
Trang Thư Di lên liễn, đi được không xa liền nhỏ giọng nói với Cao Lương: “Cao công công, nếu ta ngủ, làm phiền ngài gọi ta một tiếng.”
Cao Lương bật cười: “Nếu mỹ nhân mệt nhọc, chỉ lo ngủ là được, Hoàng Thượng sẽ không trách tội.”
“Như vậy sao được, quá thất lễ.” Trang Thư Di nói, “Làm phiền công công nhất định đánh thức ta.”
“Được được, lão nô gọi mỹ nhân là được.” Cao Lương nói.
Có điều lúc này Trang Thư Di nghĩ không thể ngủ, không thể ngủ, thật đúng là không ngủ. Cao Lương còn cảm thấy hơi đáng tiếc đó.
Trang Thư Di tỉnh táo liền được đưa tới noãn các tắm gội.
Tắm gội xong, Trang Thư Di bị cung nữ dẫn đến tẩm điện của Hoàng Thượng.
Đây là lần thứ ba Trang Thư Di tới, trong lòng đã không sợ hãi. Nàng thấy Hoàng Thượng đang đọc sách ở trước bàn, liền dịch bước chân đến trước mặt, nhẹ nhàng hô một tiếng: “Hoàng Thượng.” Nàng tinh mắt phát hiện, Hoàng Thượng treo cái trâm của nàng ở trên giá bút.
Tiêu Thừa Dập không cử động, mắt không nâng, nhàn nhạt hỏi: “Hôm nay làm cái gì?”
Trang Thư Di nói: “Thần thiếp dậy sớm, liền nhận được trâm vàng mà Hoàng Thượng ban thưởng, chúng đều rất đẹp, thần thiếp thích, nhìn hồi lâu.”
Lúc này Tiêu Thừa Dập mới quay đầu nhìn Trang Thư Di liếc một cái, thích, nhưng không cài lên, thật hay nha.
Trang Thư Di thấy Hoàng Thượng nhìn lên tóc mình, liền nói: “thần thiếp nghĩ ngày tầm thường không cần cài trâm tốt như vậy…”
“Còn làm cái gì?” Tiêu Thừa Dập lại hỏi.
“Buổi chiều Thục phi nương nương mời thần thiếp nếm trà, thần thiếp liền đi Lăng Yên Cung……” Trang Thư Di liền kể chuyện mình ở Lăng Yên Cung cho Tiêu Thừa Dập nghe, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, thậm chí còn khen dung mạo xinh đẹp của Thục phi.
Tiêu Thừa Dập vẫn luôn nghe, không ngắt lời nàng, chờ nàng nói xong, đưa một chén trà nhỏ tới bên cạnh bàn.
Trang Thư Di nhìn trà: “Đây là Hoàng Thượng ban thưởng cho thần thiếp sao?”
“Ừ, thấy nàng nói nhiều chưa kìa.” Tiêu Thừa Dập nói.
“Tạ Hoàng Thượng, thần thiếp thật sự hơi khát nước.” Trang Thư Di cười nói.
Trang Thư Di uống trà xong, Tiêu Thừa Dập buông sách nhìn nàng, lạnh mặt nói: “Người khác bảo nàng dạy nàng sẽ dạy, người khác cho nàng ăn cái gì nàng liền ăn cái đó, người khác muốn gọi nàng là Tuệ Tuệ thì cứ gọi được sao?”
Trang Thư Di bị ba câu hỏi dồn này của Hoàng Thượng làm ngẩn người, nàng cẩn thận nói: “Nhưng mà, nàng ấy là Thục phi nương nương mà…”
“Sao nào, chê ta cho nàng phân vị thấp?” Tiêu Thừa Dập nói.
Trang Thư Di căn bản không nghĩ đến điều này, vội vàng lắc đầu: “thần thiếp không dám.”
Tiêu Thừa Dập hừ một tiếng: “Lần này bỏ qua, không có lần sau.”
“Vậy… Vậy lần sau nếu có chuyện tương tự hôm nay, thần thiếp nên làm như thế nào?” Trang Thư Di ấm ức hỏi, sau khi nàng tiến cung được dạy dỗ chính là phải nghe lệnh, Thục phi nương nương phân vị cao, lệnh cho nàng, nàng nào dám không nghe.
“Tùy cơ ứng biến.” Tiêu Thừa Dập nói.
“Thần thiếp không hiểu……” Giọng nói của Trang Thư Di càng ngày càng nhỏ, đầu cũng cúi rất thấp, giống như bị bắt nạt quá mức.
Tiêu Thừa Dập dùng sách nâng cằm Trang Thư Di lên, thấy hốc mắt nàng hơi đỏ.
“Mới thế đã ấm ức rồi?” Tiêu Thừa Dập nói.
Trang Thư Di muốn lắc đầu, nhưng cằm bị sách chống lại, không lắc được, chỉ nói: “Không ấm ức.” Nói không ấm ức, nhưng hốc mắt càng đỏ hơn, cằm run rẩy, giọng nói cũng run theo.
Tiêu Thừa Dập buông sách, Trang Thư Di lại cúi thấp đầu.
Tiêu Thừa Dập cảm thấy bảo Trang Thư Di tùy cơ ứng biến thật sự cũng hơi khó, thở dài một tiếng, kéo nàng đến trước mặt: “Được rồi, chẳng phải chuyện to tát, nữ tử thôn quê các nàng, sao lại mỏng manh dễ vỡ như vậy?”
Trang Thư Di vừa rồi sợ tới mức cảm thấy chính mình bị nâng ra ngoài giống vị Triệu mỹ nhân kia vậy… Thấy giọng điệu Hoàng Thượng hòa hoãn, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng lúc này nàng không biết nên nói cái gì.
“Thật ngốc!” Tiêu Thừa Dập nhéo mặt Trang Thư Di.
Trang Thư Di lại thành thật gật đầu: “Thần thiếp không thông minh, Hoàng Thượng chớ tức giận.”
“Ai tức giận?” Tiêu Thừa Dập hừ một tiếng, nói, “Đói bụng không? Chỗ đó có điểm tâm.”
Trang Thư Di vội nói: “Không đói bụng, không ăn.”
“Sao Thục phi cho nàng, nàng liền ăn, ta cho nàng, nàng lại không ăn?” Tiêu Thừa Dập nói.
Trang Thư Di cảm thấy Hoàng Thượng thật giống trong lời đồn, hỉ nộ vô thường, còn không nói lý lẽ.
Trang Thư Di còn chưa ngủ, bởi vì ăn xong bữa tối, lại ăn thêm hai chiếc điểm tâm mà Thục phi thưởng, bị Xuân Tuyết và Thanh Trúc giám sát việc đi đi lại lại trong phòng.
“Một ngàn bước rồi nhỉ?” Trang Thư Di hỏi Thanh Trúc.
“Chưa tới, chúng em đang đếm mà.” Xuân Tuyết nói.
Trang Thư Di vừa đi vừa lầu bầu nói: “Nhất định các ngươi đếm thiếu, lần sau tự ta đếm.”
Xuân Tuyết và Thanh Trúc đều cười, Thanh Trúc nói: “Mỹ nhân ngài ăn ít chút thì sẽ không cần đi nữa.”
Trang Thư Di cảm thấy chính mình ăn thật sự không nhiều, hai nha đầu này cứ chuyện bé xé ra to, sợ nàng ngày mai hóa thành mập mạp, còn nói nào là Hoàng Thượng không ôm được, Trang Thư Di đành phải nghe các nàng, ở trong phòng đi qua đi lại.
“Trang mỹ nhân, Lãm Nguyệt Hiên , ban tắm”
Xuân Tuyết và Thanh Trúc vui mừng nói: “Mỹ nhân, Hoàng Thượng lại ban tắm!”
“Ừ, ta cũng cảm thấy nên tắm gội.” Trang Thư Di nói, “Vẫn may chưa ngủ, đi thôi.”
Cao Lương vừa thấy Trang mỹ nhân liền cảm thấy không khí vui mừng, cười khanh khách nói: “Trang mỹ nhân, mời lên liễn.”
“Làm phiền công công tới đón ta.” Trang Thư Di cười nói.
“Việc lão nô nên làm.” Cao Lương nói.
Trang Thư Di lên liễn, đi được không xa liền nhỏ giọng nói với Cao Lương: “Cao công công, nếu ta ngủ, làm phiền ngài gọi ta một tiếng.”
Cao Lương bật cười: “Nếu mỹ nhân mệt nhọc, chỉ lo ngủ là được, Hoàng Thượng sẽ không trách tội.”
“Như vậy sao được, quá thất lễ.” Trang Thư Di nói, “Làm phiền công công nhất định đánh thức ta.”
“Được được, lão nô gọi mỹ nhân là được.” Cao Lương nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có điều lúc này Trang Thư Di nghĩ không thể ngủ, không thể ngủ, thật đúng là không ngủ. Cao Lương còn cảm thấy hơi đáng tiếc đó.
Trang Thư Di tỉnh táo liền được đưa tới noãn các tắm gội.
Tắm gội xong, Trang Thư Di bị cung nữ dẫn đến tẩm điện của Hoàng Thượng.
Đây là lần thứ ba Trang Thư Di tới, trong lòng đã không sợ hãi. Nàng thấy Hoàng Thượng đang đọc sách ở trước bàn, liền dịch bước chân đến trước mặt, nhẹ nhàng hô một tiếng: “Hoàng Thượng.” Nàng tinh mắt phát hiện, Hoàng Thượng treo cái trâm của nàng ở trên giá bút.
Tiêu Thừa Dập không cử động, mắt không nâng, nhàn nhạt hỏi: “Hôm nay làm cái gì?”
Trang Thư Di nói: “Thần thiếp dậy sớm, liền nhận được trâm vàng mà Hoàng Thượng ban thưởng, chúng đều rất đẹp, thần thiếp thích, nhìn hồi lâu.”
Lúc này Tiêu Thừa Dập mới quay đầu nhìn Trang Thư Di liếc một cái, thích, nhưng không cài lên, thật hay nha.
Trang Thư Di thấy Hoàng Thượng nhìn lên tóc mình, liền nói: “thần thiếp nghĩ ngày tầm thường không cần cài trâm tốt như vậy…”
“Còn làm cái gì?” Tiêu Thừa Dập lại hỏi.
“Buổi chiều Thục phi nương nương mời thần thiếp nếm trà, thần thiếp liền đi Lăng Yên Cung……” Trang Thư Di liền kể chuyện mình ở Lăng Yên Cung cho Tiêu Thừa Dập nghe, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, thậm chí còn khen dung mạo xinh đẹp của Thục phi.
Tiêu Thừa Dập vẫn luôn nghe, không ngắt lời nàng, chờ nàng nói xong, đưa một chén trà nhỏ tới bên cạnh bàn.
Trang Thư Di nhìn trà: “Đây là Hoàng Thượng ban thưởng cho thần thiếp sao?”
“Ừ, thấy nàng nói nhiều chưa kìa.” Tiêu Thừa Dập nói.
“Tạ Hoàng Thượng, thần thiếp thật sự hơi khát nước.” Trang Thư Di cười nói.
Trang Thư Di uống trà xong, Tiêu Thừa Dập buông sách nhìn nàng, lạnh mặt nói: “Người khác bảo nàng dạy nàng sẽ dạy, người khác cho nàng ăn cái gì nàng liền ăn cái đó, người khác muốn gọi nàng là Tuệ Tuệ thì cứ gọi được sao?”
Trang Thư Di bị ba câu hỏi dồn này của Hoàng Thượng làm ngẩn người, nàng cẩn thận nói: “Nhưng mà, nàng ấy là Thục phi nương nương mà…”
“Sao nào, chê ta cho nàng phân vị thấp?” Tiêu Thừa Dập nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trang Thư Di căn bản không nghĩ đến điều này, vội vàng lắc đầu: “thần thiếp không dám.”
Tiêu Thừa Dập hừ một tiếng: “Lần này bỏ qua, không có lần sau.”
“Vậy… Vậy lần sau nếu có chuyện tương tự hôm nay, thần thiếp nên làm như thế nào?” Trang Thư Di ấm ức hỏi, sau khi nàng tiến cung được dạy dỗ chính là phải nghe lệnh, Thục phi nương nương phân vị cao, lệnh cho nàng, nàng nào dám không nghe.
“Tùy cơ ứng biến.” Tiêu Thừa Dập nói.
“Thần thiếp không hiểu……” Giọng nói của Trang Thư Di càng ngày càng nhỏ, đầu cũng cúi rất thấp, giống như bị bắt nạt quá mức.
Tiêu Thừa Dập dùng sách nâng cằm Trang Thư Di lên, thấy hốc mắt nàng hơi đỏ.
“Mới thế đã ấm ức rồi?” Tiêu Thừa Dập nói.
Trang Thư Di muốn lắc đầu, nhưng cằm bị sách chống lại, không lắc được, chỉ nói: “Không ấm ức.” Nói không ấm ức, nhưng hốc mắt càng đỏ hơn, cằm run rẩy, giọng nói cũng run theo.
Tiêu Thừa Dập buông sách, Trang Thư Di lại cúi thấp đầu.
Tiêu Thừa Dập cảm thấy bảo Trang Thư Di tùy cơ ứng biến thật sự cũng hơi khó, thở dài một tiếng, kéo nàng đến trước mặt: “Được rồi, chẳng phải chuyện to tát, nữ tử thôn quê các nàng, sao lại mỏng manh dễ vỡ như vậy?”
Trang Thư Di vừa rồi sợ tới mức cảm thấy chính mình bị nâng ra ngoài giống vị Triệu mỹ nhân kia vậy… Thấy giọng điệu Hoàng Thượng hòa hoãn, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng lúc này nàng không biết nên nói cái gì.
“Thật ngốc!” Tiêu Thừa Dập nhéo mặt Trang Thư Di.
Trang Thư Di lại thành thật gật đầu: “Thần thiếp không thông minh, Hoàng Thượng chớ tức giận.”
“Ai tức giận?” Tiêu Thừa Dập hừ một tiếng, nói, “Đói bụng không? Chỗ đó có điểm tâm.”
Trang Thư Di vội nói: “Không đói bụng, không ăn.”
“Sao Thục phi cho nàng, nàng liền ăn, ta cho nàng, nàng lại không ăn?” Tiêu Thừa Dập nói.
Trang Thư Di cảm thấy Hoàng Thượng thật giống trong lời đồn, hỉ nộ vô thường, còn không nói lý lẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro