“Thiếp… Thần Thiếp… Đã Thị Tẩm Rồi Sao?” (1)
Hà Quan
2024-07-03 13:50:22
Toàn bộ Bắc Uyển lặng ngắt như tờ, Trang Thư Di đã sớm tiến vào mộng đẹp.
Lúc này Cao Lương không cất giọng hô Hoàng Thượng triệu hạnh Trang tài nhân, chỉ bảo tiểu thái giám đi gọi cửa Trang Thư Di.
Trang Thư Di ngủ rất say, bên ngoài vang như sấm cũng không nghe thấy, càng đừng nói tiếng gọi cửa, cũng may Xuân Tuyết cảnh giác, nghe được tiếng gõ liền mở cửa ra.
“Tài tử ngủ rồi sao?” Cao Lương cười nói.
“Vâng.” Xuân Tuyết đáp.
“Hoàng Thượng cho mời, đi đánh thức người đi.” Cao Lương nói.
Trong lòng Xuân Tuyết vui vẻ, mới qua mấy ngày, Cao công công lại tới đón người, Hoàng Thượng tất nhiên là thích tài tử nhà mình! Xuân Tuyết uốn gối nói: “Nô tỳ đi liền đây.”
Xuân Tuyết trở lại phòng, Trang Thư Di còn đang ngủ.
“Tài tử! Mau tỉnh lại, Hoàng Thượng triệu kiến.” Xuân Tuyết biết giọng nói nhỏ, hoặc là động tác nhỏ đều vô dụng, đơn giản dùng sức đẩy đẩy Trang Thư Di, lại lớn tiếng gọi.
Trang Thư Di bị Xuân Tuyết đẩy tỉnh, lầu bầu nói: “Ngươi làm gì vậy!”
“Hoàng Thượng triệu kiến ngài đó!” Xuân Tuyết lớn tiếng nói, nâng Trang Thư Di dậy.
Cả người Trang Thư Di mềm oặt, ngã vào người Xuân Tuyết: “Ta không muốn đi, ta muốn ngủ.”
“Thế không được.” Xuân Tuyết dùng sức đẩy Trang Thư Di ra, Trang Thư Di lung lay ngồi trên giường, đôi mắt không chịu mở to.
Xuân Tuyết lấy xiêm y tới, thấy Trang Thư Di còn mơ mơ màng màng, liền lấy cái tay lạnh giá của chính mình chạm vào mặt nàng, như thế mới làm Trang Thư Di tỉnh táo hơn một chút.
Xuân Tuyết hầu hạ Trang Thư Di mặc xong y phục, đưa nàng lên tiểu liễn.
Trang Thư Di bọc trong áo choàng, ngồi ở trên tiểu liễn, lộ trình hơi xa, tiểu liễn lung lay, khiến Trang Thư Di lắc lư mà ngủ tiếp.
Cao Lương trải qua hai triều, ở trong cung nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy ai trên đường đi thị tẩm mà vẫn có thể ngủ. Nghĩ vậy, hắn không gọi Trang Thư Di dậy, chờ tới An Thái Điện, cũng không hạ liễn gọi nàng, chỉ bảo nhóm người tiểu thái giám nâng tiểu liễn vào trong tẩm điện của Tiêu Thừa Dập.
Tiêu Thừa Dập nhìn nửa khuôn mặt của Trang Thư Di chôn trong áo choàng, đang ngủ ngon lành liền dở khóc dở cười. Hắn liếc Cao Lương một cái, nếu không phải biết lão già này thật sự một lòng hướng về hắn thì hắn đã cho rằng đây là đang muốn khiêu khích hắn. Chẳng phải là ngài không ngủ được sao? Nhìn đi, người ta ngủ ngon chưa kìa!
Cao Lương cười nói: “Hoàng Thượng, lão nô thấy tài tử ngủ ngon, thật sự không đành lòng đánh thức, nếu không gọi người ôm ngài ấy lên giường, bồi Hoàng Thượng ngủ nhé?”
“Đi xuống hết đi.” Tiêu Thừa Dập nói.
Các cung nhân không nhịn được liếc trộm Trang tài nhân đang ngủ một cái mới rời đi.
Tiêu Thừa Dập nhấc vòng bảo hộ của tiểu liễn lên, Trang Thư Di mất đi vật dựa, đầu trực tiếp nghiêng vào bụng Tiêu Thừa Dập.
“Tuệ Tuệ?” Tiêu Thừa Dập nhẹ nhàng gọi một tiếng, không được đáp lại.
Tiêu Thừa Dập cười nhạt một tiếng, chọc một chút ở trên mặt Trang Thư Di, thấy nàng vẫn không phản ứng, Tiêu Thừa Dập liền cúi người bế nàng lên. Trong khoảnh khắc lúc hắn bế Trang Thư Di, trong lòng chỉ có một ý niệm: Những đồ mà nàng ăn thật đúng là không vô ích, ôm trong tay khá nặng.
Tiêu Thừa Dập đặt Trang Thư Di lên giường, nàng tự giác lăn một vòng, tiếp tục ngủ trong áo choàng.
“Lại ngủ say đến vậy à?” Lúc này Tiêu Thừa Dập cảm thấy Cao Lương thật có bản lĩnh, ngay cả Trang Thư Di cũng cao thủ hơn, biết chính mình phải thị tẩm mà nửa đường ngủ mất, còn ngủ say như vậy.
Tiêu Thừa Dập cởi bỏ áo choàng của Trang Thư Di, thấy bên trong nàng mặc không nhiều, liền không cởi xiêm y nàng nữa, sau khi cởi áo choàng ra khỏi người nàng, đắp chăn cho nàng xong, chính mình cũng nằm vào.
Tiêu Thừa Dập nhìn Trang Thư Di ngủ say, hắn coi như học hỏi được một chút, nhiều người tới thị tẩm như vậy, nhưng chỉ có nàng mới thế. Tiêu Thừa Dập vốn không buồn ngủ, thấy hơi thở đều đều của Trang Thư Di, ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên người nàng, thế mà ý thức hắn lại dần dần mơ hồ, mí mắt cũng bắt đầu khô khốc. Hắn với tay kéo Trang Thư Di vào trong ngực, rất mềm, thật thoải mái, Tiêu Thừa Dập chìm vào giấc ngủ.
Một giấc này không biết ngủ bao lâu, Tiêu Thừa Dập cảm giác giống như đời này chưa bao giờ ngủ sâu đến vậy. Hơn nữa không có cảm giác máu tươi chảu từ mí mắt ra bên ngoài, cũng không thấy ác mộng núi thây biển máu.
Trong tẩm điện sắc trời đã sáng, trong trí nhớ của hắn, chính mình hình như chưa bao giờ ngủ đến canh giờ này.
Trang Thư Di còn nằm trong ngực hắn ngủ. Tiêu Thừa Dập thầm nghĩ, chẳng lẽ nâng nàng lúc ngủ tới, ngủ tiếp nâng trở về? Ban đêm còn được, nếu là ban ngày ban mặt, nàng bị nâng trở về nhất định sẽ trở thành trò cười của toàn bộ hậu cung.
Rõ ràng là một cô bé đáng thương, tại sao lại không hề bố trí phòng vệ, có thể ăn ngon ngủ ngon như vậy chứ? Tiêu Thừa Dập cảm thấy, năm đó nhà nhận nuôi Trang Thư Di nhất định rất tốt bụng, hơn nữa còn rất thông minh.
Tiêu Thừa Dập chọc chọc mặt Trang Thư Di, nhẹ giọng hô: “Tuệ Tuệ, tỉnh tỉnh, ăn ngon.”
Trang Thư Di ngủ đến mức không biết chính mình đang ở nơi nào, lầu bầu một tiếng: “Ăn ngon thì giữ lại phần ta, ta ngủ tiếp một lát.”
“Không phần nàng đâu, mau tỉnh lại.” Tiêu Thừa Dập bật cười.
Trang Thư Di không biết trong miệng lầu bầu cái gì, Tiêu Thừa Dập hoàn toàn không nghe rõ. Chỉ thấy Trang Thư Di tựa hồ ngủ có vẻ nóng, vươn cánh tay từ chăn ra, đặt ở trên vai Tiêu Thừa Dập.
Tiêu Thừa Dập nhìn cánh tay mượt mà trắng nõn của Trang Thư Di, ma xui quỷ khiến mà cắn một ngụm. Hắn vốn định cắn nhẹ một chút, nhưng hàm răng vừa tiếp xúc đến da thịt, liền không khống chế được, lại dùng ba phần lực.
Một cắn này làm Trang Thư Di sực tỉnh, nàng vừa mở mắt liền nhìn thấy Hoàng Thượng đang cắn chính mình.
“Hoàng…… Hoàng Thượng……” Trang Thư Di vừa hoảng vừa sợ vừa đau, nhất thời đôi mắt mông lung, ấm ức muốn khóc.
Tiêu Thừa Dập vội ngậm miệng, chỉ thấy cánh tay Trang Thư Di bị hắn cắn hằn lên hai hàng răng, cũng may không chảy máu, nhưng cũng hơi thâm.
“Gọi nàng không tỉnh, chỉ có thể làm như vậy.” ác nhân Tiêu Thừa Dập cáo trạng trước.
“Thiếp…… Sao thần thiếp lại ở chỗ này?” Trang Thư Di liếc nhìn dấu răng trên cánh tay mình, giấu nó ra sau rồi hỏi.
Tiêu Thừa Dập nói: “Nàng nói xem, cẩn thận ngẫm lại.”
Lúc này Cao Lương không cất giọng hô Hoàng Thượng triệu hạnh Trang tài nhân, chỉ bảo tiểu thái giám đi gọi cửa Trang Thư Di.
Trang Thư Di ngủ rất say, bên ngoài vang như sấm cũng không nghe thấy, càng đừng nói tiếng gọi cửa, cũng may Xuân Tuyết cảnh giác, nghe được tiếng gõ liền mở cửa ra.
“Tài tử ngủ rồi sao?” Cao Lương cười nói.
“Vâng.” Xuân Tuyết đáp.
“Hoàng Thượng cho mời, đi đánh thức người đi.” Cao Lương nói.
Trong lòng Xuân Tuyết vui vẻ, mới qua mấy ngày, Cao công công lại tới đón người, Hoàng Thượng tất nhiên là thích tài tử nhà mình! Xuân Tuyết uốn gối nói: “Nô tỳ đi liền đây.”
Xuân Tuyết trở lại phòng, Trang Thư Di còn đang ngủ.
“Tài tử! Mau tỉnh lại, Hoàng Thượng triệu kiến.” Xuân Tuyết biết giọng nói nhỏ, hoặc là động tác nhỏ đều vô dụng, đơn giản dùng sức đẩy đẩy Trang Thư Di, lại lớn tiếng gọi.
Trang Thư Di bị Xuân Tuyết đẩy tỉnh, lầu bầu nói: “Ngươi làm gì vậy!”
“Hoàng Thượng triệu kiến ngài đó!” Xuân Tuyết lớn tiếng nói, nâng Trang Thư Di dậy.
Cả người Trang Thư Di mềm oặt, ngã vào người Xuân Tuyết: “Ta không muốn đi, ta muốn ngủ.”
“Thế không được.” Xuân Tuyết dùng sức đẩy Trang Thư Di ra, Trang Thư Di lung lay ngồi trên giường, đôi mắt không chịu mở to.
Xuân Tuyết lấy xiêm y tới, thấy Trang Thư Di còn mơ mơ màng màng, liền lấy cái tay lạnh giá của chính mình chạm vào mặt nàng, như thế mới làm Trang Thư Di tỉnh táo hơn một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xuân Tuyết hầu hạ Trang Thư Di mặc xong y phục, đưa nàng lên tiểu liễn.
Trang Thư Di bọc trong áo choàng, ngồi ở trên tiểu liễn, lộ trình hơi xa, tiểu liễn lung lay, khiến Trang Thư Di lắc lư mà ngủ tiếp.
Cao Lương trải qua hai triều, ở trong cung nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy ai trên đường đi thị tẩm mà vẫn có thể ngủ. Nghĩ vậy, hắn không gọi Trang Thư Di dậy, chờ tới An Thái Điện, cũng không hạ liễn gọi nàng, chỉ bảo nhóm người tiểu thái giám nâng tiểu liễn vào trong tẩm điện của Tiêu Thừa Dập.
Tiêu Thừa Dập nhìn nửa khuôn mặt của Trang Thư Di chôn trong áo choàng, đang ngủ ngon lành liền dở khóc dở cười. Hắn liếc Cao Lương một cái, nếu không phải biết lão già này thật sự một lòng hướng về hắn thì hắn đã cho rằng đây là đang muốn khiêu khích hắn. Chẳng phải là ngài không ngủ được sao? Nhìn đi, người ta ngủ ngon chưa kìa!
Cao Lương cười nói: “Hoàng Thượng, lão nô thấy tài tử ngủ ngon, thật sự không đành lòng đánh thức, nếu không gọi người ôm ngài ấy lên giường, bồi Hoàng Thượng ngủ nhé?”
“Đi xuống hết đi.” Tiêu Thừa Dập nói.
Các cung nhân không nhịn được liếc trộm Trang tài nhân đang ngủ một cái mới rời đi.
Tiêu Thừa Dập nhấc vòng bảo hộ của tiểu liễn lên, Trang Thư Di mất đi vật dựa, đầu trực tiếp nghiêng vào bụng Tiêu Thừa Dập.
“Tuệ Tuệ?” Tiêu Thừa Dập nhẹ nhàng gọi một tiếng, không được đáp lại.
Tiêu Thừa Dập cười nhạt một tiếng, chọc một chút ở trên mặt Trang Thư Di, thấy nàng vẫn không phản ứng, Tiêu Thừa Dập liền cúi người bế nàng lên. Trong khoảnh khắc lúc hắn bế Trang Thư Di, trong lòng chỉ có một ý niệm: Những đồ mà nàng ăn thật đúng là không vô ích, ôm trong tay khá nặng.
Tiêu Thừa Dập đặt Trang Thư Di lên giường, nàng tự giác lăn một vòng, tiếp tục ngủ trong áo choàng.
“Lại ngủ say đến vậy à?” Lúc này Tiêu Thừa Dập cảm thấy Cao Lương thật có bản lĩnh, ngay cả Trang Thư Di cũng cao thủ hơn, biết chính mình phải thị tẩm mà nửa đường ngủ mất, còn ngủ say như vậy.
Tiêu Thừa Dập cởi bỏ áo choàng của Trang Thư Di, thấy bên trong nàng mặc không nhiều, liền không cởi xiêm y nàng nữa, sau khi cởi áo choàng ra khỏi người nàng, đắp chăn cho nàng xong, chính mình cũng nằm vào.
Tiêu Thừa Dập nhìn Trang Thư Di ngủ say, hắn coi như học hỏi được một chút, nhiều người tới thị tẩm như vậy, nhưng chỉ có nàng mới thế. Tiêu Thừa Dập vốn không buồn ngủ, thấy hơi thở đều đều của Trang Thư Di, ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên người nàng, thế mà ý thức hắn lại dần dần mơ hồ, mí mắt cũng bắt đầu khô khốc. Hắn với tay kéo Trang Thư Di vào trong ngực, rất mềm, thật thoải mái, Tiêu Thừa Dập chìm vào giấc ngủ.
Một giấc này không biết ngủ bao lâu, Tiêu Thừa Dập cảm giác giống như đời này chưa bao giờ ngủ sâu đến vậy. Hơn nữa không có cảm giác máu tươi chảu từ mí mắt ra bên ngoài, cũng không thấy ác mộng núi thây biển máu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong tẩm điện sắc trời đã sáng, trong trí nhớ của hắn, chính mình hình như chưa bao giờ ngủ đến canh giờ này.
Trang Thư Di còn nằm trong ngực hắn ngủ. Tiêu Thừa Dập thầm nghĩ, chẳng lẽ nâng nàng lúc ngủ tới, ngủ tiếp nâng trở về? Ban đêm còn được, nếu là ban ngày ban mặt, nàng bị nâng trở về nhất định sẽ trở thành trò cười của toàn bộ hậu cung.
Rõ ràng là một cô bé đáng thương, tại sao lại không hề bố trí phòng vệ, có thể ăn ngon ngủ ngon như vậy chứ? Tiêu Thừa Dập cảm thấy, năm đó nhà nhận nuôi Trang Thư Di nhất định rất tốt bụng, hơn nữa còn rất thông minh.
Tiêu Thừa Dập chọc chọc mặt Trang Thư Di, nhẹ giọng hô: “Tuệ Tuệ, tỉnh tỉnh, ăn ngon.”
Trang Thư Di ngủ đến mức không biết chính mình đang ở nơi nào, lầu bầu một tiếng: “Ăn ngon thì giữ lại phần ta, ta ngủ tiếp một lát.”
“Không phần nàng đâu, mau tỉnh lại.” Tiêu Thừa Dập bật cười.
Trang Thư Di không biết trong miệng lầu bầu cái gì, Tiêu Thừa Dập hoàn toàn không nghe rõ. Chỉ thấy Trang Thư Di tựa hồ ngủ có vẻ nóng, vươn cánh tay từ chăn ra, đặt ở trên vai Tiêu Thừa Dập.
Tiêu Thừa Dập nhìn cánh tay mượt mà trắng nõn của Trang Thư Di, ma xui quỷ khiến mà cắn một ngụm. Hắn vốn định cắn nhẹ một chút, nhưng hàm răng vừa tiếp xúc đến da thịt, liền không khống chế được, lại dùng ba phần lực.
Một cắn này làm Trang Thư Di sực tỉnh, nàng vừa mở mắt liền nhìn thấy Hoàng Thượng đang cắn chính mình.
“Hoàng…… Hoàng Thượng……” Trang Thư Di vừa hoảng vừa sợ vừa đau, nhất thời đôi mắt mông lung, ấm ức muốn khóc.
Tiêu Thừa Dập vội ngậm miệng, chỉ thấy cánh tay Trang Thư Di bị hắn cắn hằn lên hai hàng răng, cũng may không chảy máu, nhưng cũng hơi thâm.
“Gọi nàng không tỉnh, chỉ có thể làm như vậy.” ác nhân Tiêu Thừa Dập cáo trạng trước.
“Thiếp…… Sao thần thiếp lại ở chỗ này?” Trang Thư Di liếc nhìn dấu răng trên cánh tay mình, giấu nó ra sau rồi hỏi.
Tiêu Thừa Dập nói: “Nàng nói xem, cẩn thận ngẫm lại.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro